Phù cẩm

Chương 121


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 121:

Chương 121
 
Tuyết đầu mùa vừa mới dừng lại, tuyết phủ Trường An trắng xóa, mặc dù trời đông giá rét rất khổ nhưng lại chính là thời tiết tốt để ăn lẩu. Sau khi bị kiểm soát chế độ ăn uống điều dưỡng một cách nghiêm ngặt trong một tháng, bệnh nặng của Lâm Yến đã khỏi hẳn, cuối cùng Tống Tinh Dao cũng đã nhả ra, “Kỳ trai giới*” của Lâm Yến đã hết, cuối cùng hắn đã có thể uống rượu ăn thịt, làm xong việc thì chạy luôn về nhà.
 
*trai giới: tắm gội sạch sẽ, ăn chay, không uống rượu, v.v., để gọi là giữ mình cho trong sạch trước khi cúng lễ, theo nghi lễ thời trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi sáng Tống Tinh Dao đã đồng ý với hắn, hôm nay làm một nồi thịt dê nóng, lại kết hợp với rượu ấm, cùng với tuyết mùa đông lạnh thấu xương ở quanh sân nhà, ăn uống trong ấm áp, cảm giác kia… Chắc chắn khác với bình thường, nghĩ đến đã khiến người ta thèm chảy nước miếng, Lâm Yến đã sớm nóng lòng về nhà.
 
Phương Ngộ Thanh đi cùng cười nhạo hắn: “Lâm Yến, ở bên ngoài, ngươi cũng coi như là người nổi tiếng ở Trường An, ngay cả mấy con cáo già trong triều cũng đều phải kiêng kị ngươi ba phần, không ngờ rằng vậy mà ngươi lại gục trong tay một nữ nhân, ngươi có biết bây giờ bọn họ đang nói ngươi như thế nào không? Đường đường là nam nhi bảy thước, là cận thần của Hoàng Thượng, là đệ nhất mỹ nam của Trường An, vậy mà trong nhà có một người phụ nhân đanh đá, râu quặp sợ vợ, thê tử không cho uống rượu ăn thịt, thì ngay cả giọt mỡ cũng không dám chạm vào, đồng liêu gặp nhau cũng không uống rượu, chậc chậc… Lâm Yến, ngươi quả thật khiến người ta lau mắt mà nhìn đấy.”
 
Câu “Lau mắt mà nhìn” này không phải lời hay.
 
Lâm Yến ngồi trên lưng ngựa, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt lãnh đạm như cũ, nghe vậy thì chỉ nói: “Ngươi là một người độc thân, biết cái gì chứ?”
 

Ngụ ý là rất khinh thường.
 
Phương Ngộ Thanh bị tức tới bật cười, nghiêng người về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Ta nói này Lâm Yến, Tống Lục nương hạ cổ với ngươi à? Ta thấy lời nói của nàng ở trong lỗ tai người còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ.”
 
“Ngươi biết thế thì tốt.” Vậy mà Lâm Yên lại cho một câu trả lời khẳng định.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Ngộ Thanh hoàn toàn cạn lời, nói không nổi, một nam nhân độc thân vạn năm, cùng với một nam nhân chỉ nhớ tới lão bà hài tử trên đầu giường đất ấm áp thì không có tiếng nói chung.
 
Hai người cưỡi ngựa, rất nhanh đã đến Hàn phủ.
 
Phương Ngộ Thanh là được mời tới nhà hắn ăn cơm. Mặc dù Lâm Yến có nhiều bạn bè nhưng lại ít tri kỷ, cố tình lại chơi thân nhất với Phương Ngộ Thanh, người có tính tình tự do tản mạn trời sinh, xưa nay hắn không hay mời người tới nhà, nhưng vất vả lắm hôm nay mới được ăn mặn, vì thế mời Phương Ngộ Thanh tới uống hai ly, sáng sớm đã bảo với Tống Tinh Dao để chuẩn bị rồi. Tuy Tống Tinh Dao không thích tụ tập uống rượu mua vui ở nhà nhưng thỉnh thoảng Lâm Yến mời người về nhà tụ tập ít người một hai lần thì nàng vẫn muốn chuẩn bị chu đáo, huống chi người tới chính là Phương Ngộ Thanh, có quan hệ thân thích móc nối với nàng, đương nhiên nàng rất hoan nghênh.
 
Trời đông giá rét ngày ngắn đêm dài, canh giờ vẫn còn sớm nhưng sắc trời đã hơi sẩm tối, bếp lò đất đỏ đã sớm được đốt lên, than lửa bên trong bùng lên đốm lửa, phía trên đang hầm nồi thịt dê nóng hổi, xung quanh còn bày rất nhiều rau củ thịt thà sống dùng để chần, ngoài ra còn có rau trộn và các món ăn nóng cho ba người, một vò rượu Tang Lạc* đang được ngâm trong nước ấm.

 
*Rượu Tang Lạc là loại rượu thơm và êm dịu, ngọt vừa miệng, hậu vị kéo dài, là loại rượu thơm ngon truyền thống nổi tiếng ở Trung Quốc.
 
Ngoài phòng cây cỏ cong gãy phủ trắng tuyết, cả đình đìu hiu, trong phòng lại là than ấm thơm mùi thức ăn, dưới rèm, khói lửa tràn ngập căn phòng, đều là sự ấm áp nhất nhân gian.
 
Lâm Yến dẫn Phương Ngộ Thanh đi vào, nhìn thấy Tống Tinh Dao ngồi ngẩn người ở phía trước lò than với vẻ mặt buồn bực sầu não, bên cạnh là Yến Đàn với vẻ mặt rất quái lạ, vừa nhìn thấy hắn thì dáng vẻ như có chuyện muốn nói, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ gọi một tiếng: “Yêu Yêu?”
 
Lúc này, Tống Tinh Dao mới quay đầu lại, đứng dậy nghênh đón, mỉm cười mời Phương Ngộ Thanh vào chỗ ngồi. Phương Ngộ Thanh dẻo miệng, khen Tống Tinh Dao vài câu, sau đó mới ngồi vào chỗ, lúc này Lâm Yến mới tới đây, nắm lấy tay nàng, nói: “Trời lạnh như vậy, sao nàng mặc ít quần áo thế?”
 
“Nóng.” Tống Tinh Dao nói với giọng điệu không tốt, nụ cười kia hoàn toàn suy sụp khi đối mặt với hắn.
 
Nói chính xác hơn một chút thì là sốt ruột nóng trong người, quỳ thủy chưa tới, nàng phiền lòng.
 

“Nhưng tay nàng rất lạnh.” Lâm Yến áp tay nàng lên mặt rồi ủ ấm.
 
Tống Tinh Dao giận nhưng không tiện phát tác trước mặt người khác, chỉ có thể giật mạnh tay về, đẩy hắn một cái: “Mau về chỗ ngồi đi.”
 
Bên kia, chén rượu mà Phương Ngộ Thanh cầm trong tay dừng ở giữa không trung, hắn ta đã nhìn đến trợn mắt há hốc mồm —— Đây là Lâm Yến hả? E rằng đã bị yêu ma quỷ quái bám vào người rồi nhỉ?
 
Hắn ta đang ngây ngốc, bỗng dưng có một câu nho nhỏ truyền vào tai: “Quen thì tốt rồi.” Hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy là nha hoàn của Tống Tinh Dao đang quỳ gối trên tấm đệm để chia thức ăn, nhìn vẻ mặt chết lặng khi tập mãi thành thói quen kia của nàng ấy, e rằng ngày thường cũng không hiếm khi nhìn thấy hai người này ân ái, nghĩ như thế, Phương Ngộ Thanh đang vô cùng kinh ngạc lập tức chuyển thành đồng tình với nàng ấy.
 
————
 
Một bữa cơm này cả chủ và khách đều ăn đến vui vẻ, lúc đi Phương Ngộ Thanh vẫn còn không quên tiếp tục khen Tống Tinh Dao, một trận ba hoa chích choè nịnh khéo đến mức Tống Tinh Dao nghe mà cười không ngừng. Đợi người đi tiệc tàn, Lâm Yến đã không thể kìm nén được, bắt lấy Tống Tinh Dao và hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
 
Tuy rằng Tống Tinh Dao nể mặt Phương Ngộ Thanh nên cũng không cáu giận quá rõ rệt, nhưng Lâm Yến cũng nhận ra được sự không thích hợp.
 
“Tránh ra, đừng cản đường. Ta còn phải bận việc.” Tống Tinh Dao đang chỉ huy người hầu thu dọn bàn, không nóng không lạnh nói.
 

Đã thành thân được hai tháng, Tống Tinh Dao chưa từng cáu gắt một lần với hắn, Lâm Yến tự ngẫm nghĩ biểu hiện gần đây cũng không tệ, trong nhà đều thuận theo ý của nàng, lần này quả thực không biết mình đã xui xẻo đụng vào chỗ nào của nàng, vì thế hắn giữ chặt nàng, nói: “Để bọn họ thu dọn là được, nàng bận bịu lâu như vậy rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
 
Tống Tinh Dao hất tay hắn ra, lập tức lùi ra sau đi về phòng ngủ.
 
Trực giác của Lâm Yến bảo rằng hắn cũng không phạm lỗi, nhưng nàng quả thật đang giận, chỉ có điều là vì sao chứ? Lâm Yến không nghĩ ra, muốn dỗ cũng không thể dỗ nổi, hắn đứng tại chỗ nhíu mày nhìn hồi lâu, mãi cho đến khi giọng nói sâu kín của Yến Đàn truyền đến từ sau lưng: “Lang quân, quỳ thủy của nương tử đã trễ sáu ngày rồi mà còn chưa tới.”
 
“?” Lâm Yến quay đầu lại, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là, lại có người bỏ thuốc vào trong cơm canh của nàng ư? Nhưng nghĩ lại thì không thể nào, người trong nhà đều do Tống Tinh Dao tự mình chọn lựa, hắn cũng đã điều tra bối cảnh, sau khi xác nhận không có vấn đề thì mới dùng, chuyện ở phòng bếp càng do Tống Tinh Dao tự mình trông coi, vả lại, cho dù bỏ thuốc thì theo kinh nghiệm từ kiếp trước, độc tính này cũng sẽ không xuất hiện nhanh như vậy, hẳn là không phải bị bỏ thuốc. Loại trừ khả năng này, còn có nguyên nhân gì mà quỳ thủy chưa tới, hay là…
 
Hai mắt hắn từ từ trợn to, Yến Đàn thấy hắn hiểu ý, cười gật gật đầu.
 
Lâm Yến ngơ ngẩn.
 
Một suy nghĩ lóe lên—— hắn đứng như trời trồng.
 
————
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.