Phù cẩm

Chương 119


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 119:

Chương 119: Ván đã đóng thuyền
 
Trời thu mát mẻ như nước, gió thổi xào xạc, vừa qua trung thu, trời đã trở lạnh mà không hề quay lại. Phủ Đông Bình Vương khác với sự xa hoa lãng phí và hoa lệ của phủ công chúa, cũng khác với Trường An, đình to sân rộng không có hành lang gấp khúc và các loại đá kỳ lạ, bố cục ngay ngắn uy nghiêm có chút giống với quân doanh, ở chính giữa nhất dĩ nhiên là nơi làm việc và sinh hoạt hàng ngày của Đông Bình Vương. Đông Bình Vương yêu thích mỹ nhân, tuy ông ta chỉ có một vị chính phi không có trắc phi nhưng bên cạnh có vô số cơ thiếp, người theo hầu trái phải bây giờ là cơ thiếp mà ông ta vừa mới nạp năm ngoái, Vương phi chân chính thì bởi vì bệnh tật ốm yếu nên di cư tới thiên viện ở góc Đông Bắc để tĩnh dưỡng, không để ý tới bất kỳ việc gì.
 
Cuối năm ngoái, người cơ thiếp này có thai, mang thai đứa con thứ mười sáu của Vương gia, nàng ta vừa mới sinh hai tháng gần đây, là con trai, rất được Đông Bình Vương yêu thích, có thể thấy tình hình ở hậu trạch của vương phủ lại bắt đầu có thay đổi, không ngờ tới tháng bảy, thay đổi thì có thay đổi, nhưng lại không hề liên quan tới đứa con trai nhỏ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người nhấc lên sóng to gió lớn chính là thế tử Đông Bình, người vẫn luôn làm con tin bị nhốt ở Trường An, sau khi trải qua hơn bốn tháng lưu vong thì đã sống sót quay về.
 
Một khi hắn về, không biết khiến cho bao nhiêu người thất vọng, cũng không biết có bao nhiêu người mừng rỡ như điên.
 
Triệu Duệ An cũng không về tay không, ngoại trừ một thân chồng chất vết thương, hắn còn mang về thứ mà Đông Bình Vương muốn có được nhất —— đó là binh lực. Không ai biết hắn làm được bằng cách nào, nhưng khi hắn hai tay dâng thư kết thành đồng minh với Đột Quyết lên, thì không ai có thể lay động vị trí thế tử của hắn nữa, mặc dù hắn gây ra họa lớn ở Kinh Thành nhưng Đông Bình Vương cũng không trách móc nửa câu nặng nề.
 
Nhưng Trường An, không thể quay lại được nữa.
 
Vết thương của hắn rất nghiêm trọng, hắn nằm mười mấy ngày ở trên giường mới có thể xuống giường, lại tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, mới khôi phục bảy tám phần. Bởi vì hắn, Đông Bình Vương Phi chuyển về từ thiên viện, tự mình lo liệu cuộc sống hàng ngày cho hắn.
 
Gia yến Trung thu vừa qua, hắn lộ mặt ở trong yến hội đã khiến cho vô số thiếu nữ Đông Bình tới dự tiệc chao đảo, với ai hắn cũng cười, phong lưu như nhau, cho đến khi tin tức được ra roi thúc ngựa mang về từ Trường An đưa tới trên tay hắn, hắn cười nhưng lại không nén giận được, vội vàng trở về phòng một mình.
 
Cửa vừa đóng thì chính là ba ngày.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Trường An đến Đông Bình, cho dù nhanh như thế nào thì cũng phải mất mười ngày, đó là tin tức mười ngày trước.
 
Hiện giờ, gạo đã thành cơm, ván đã đóng thuyền.

 
“Cốc cốc” có hai tiếng gõ cửa truyền vào từ ngoài cửa, đáp lại tiếng gõ cửa chính là tiếng gào lạnh lẽo thô ráp và hủ bại của Triệu Duệ An: “Cút!”
 
Không thêm một chữ nào.
 
Nhưng tiếng gõ cửa không vang lên nữa, yên lặng một lát, cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, một cơn gió ồ ạt tạt vào, ánh sáng cũng xuyên vào từ khe cửa, đâm vào đôi mắt đã quen với bóng tối. Triệu Duệ An nheo mắt, giận dữ: “Ngươi điếc à…”
 
Lời mắng chửi người nói được một nửa, khi nhìn thấy người vào cửa thì lại miễn cưỡng nuốt vào trong bụng, Triệu Duệ An nhanh chóng quay đầu lại, kiềm chế tính tình, nói: “Sao mẫu phi lại tới đây?”
 
Người đến là Đông Bình Vương Phi, là nữ nhân dịu dàng không tranh quyền thế, ngoại trừ nhi tử, bà không có vướng bận gì khác.
 
Lúc trẻ, Đông Bình Vương Phi rất đẹp, chỉ có điều không chịu nổi sự tra tấn và nỗi thống khổ bị bệnh tật quấn thân quanh năm trong hơn hai mươi năm, căn cơ của mỹ nhân bị đào rỗng, hiện tại sắc mặt cũng không tốt, người gầy trơ xương, giữa mày đáy mắt đều là sầu khổ.
 
“An nhi…” Tuy rằng mười mấy năm không gặp Triệu Duệ An nhưng thư từ chưa từng đứt đoạn, huống chi mẫu tử liền tâm*, bà hiểu Triệu Duệ An.
 
*mẫu tử liền tâm: hình dung về mối quan hệ gắn kết sâu sắc giữa hai mẹ con.
 
Hắn vừa đóng cửa thì đã nhốt mình ba ngày ở trong phòng, không cho bất kỳ một người hầu nào đi vào, dõi mắt nhìn khắp gian phòng, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng tối tăm, trong không khí tràn ngập mùi rượu, xung quanh là vò rượu đã uống cạn, hắn ngồi dưới đất dựa vào tường, quần áo trên người vẫn là bộ đã mặc đi dự tiệc vào ba ngày trước, bức thư bị vò nát vứt ở trong tầm tay… Đông Bình Vương Phi cúi người nhặt lên, chữ viết trên bức thư đã bị rượu làm nhòe đi, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy chữ.
 
“Nương.” Triệu Duệ An ngửa đầu ra sau tựa vào trên tường, hắn dùng mu bàn tay che hai mắt lại, nói: “Cô nương mà con thích, gả cho người ta rồi.”
 
“Là người mà trước đây con đã từng nhắc tới ở trong thư, Tống Lục tiểu thư à?” Đông Bình Vương Phi từ từ ngồi xuống, dịu dàng nói.
 
Bắt đầu từ năm ngoái, mỗi một phong thư nhà mà Triệu Duệ An gửi về, chắc chắn trong thư sẽ không rời xa một cái tên, không phải cùng nàng làm chuyện gì, thì chính là bị nàng giận đến nghiến răng, từng việc một từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Xuyên qua những chữ ấy, bà gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Lục nương Tống gia, chắc hẳn đó là một tiểu cô nương rất đáng yêu.
 

Khi hôn sự được định ra, bà đang bị bệnh nặng ở thiên viện, gắng gượng đưa thư bình an cho hắn, chỉ mong hắn có thể bình an ở Trường An, mặc dù không thể về Đông Bình nhưng cả đời làm người nhàn rỗi phú quý cũng đã tốt rồi, lại không ngờ hắn vẫn biết được.
 
Hắn bất chấp quay về như này, tất nhiên không thể về Trường An được nữa, cô nương kia… Cũng gả cho người khác.
 
“Vâng. Thật sự muốn để cho nương được gặp nàng ấy, nương cũng sẽ thích nàng ấy thôi.” Triệu Duệ An xoa mắt, nhanh chóng cúi đầu, cúi người vùi đầu ở trên đùi, chỉ truyền ra tiếng nói: “Nương, con rất thích nàng, còn thích hơn cả tưởng tượng của con…”
 
“Nương biết.” Đông Bình Vương Phi vuốt ve sau gáy của hắn, vành mắt đỏ lên: “Là nương làm hại con, con không nên… không nên về Đông Bình.”
 
“Nương không cần tự trách, việc này không liên quan gì tới nương.” Triệu Duệ An ngẩng đầu lên với hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn duỗi tay lau nước mắt trên mặt mẫu thân.
 
Đều là lựa chọn mà thôi, đã lựa chọn rồi thì không thể quay đầu lại, cho dù đau đớn như thế nào thì cũng phải cắn răng nuốt vào, Đông Bình là hang sói hang hổ, không chứa nổi một chút yếu đuối nào.
 
Mà lần này đi Trường An, hắn và Tống Tinh Dao đã là địch không phải bạn.
 
Không hẹn gặp lại.
 
————
 
Đồ ăn đã bày đầy bàn, mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, nhưng lại không có ai động đũa. Kể từ khi bốn chữ “thế tử Đông Bình” này vừa ra, bầu không khí trên bàn đột nhiên chuyển lạnh. Toàn bộ Trường An đều biết, hôn sự của Tống Tinh Dao và Triệu Duệ An thất bại vào đúng ngày thành thân, suýt chút nữa nàng đã bởi vậy mà trở thành trò cười cho toàn thành, dĩ nhiên người này là tối kỵ trong lòng nàng.
 
Chỉ có Tống Tinh Dao thong thả ung dung cầm bình rót rượu, rót đầy ly rượu cho từng người, ly cuối cùng kia, là rót cho Lâm Yến.
 
Cũng không biết vì sao, mỗi người ở trước mặt nàng đều kiêng dè không đề cập tới Triệu Duệ An, không chỉ tên của hắn, mà còn tất cả những việc có liên quan tới Đông Bình, cũng không có ai dám nhắc tới ở trước mặt nàng, tựa hồ sợ chạm vào chuyện thương tâm của nàng.

 
Nhưng thật ra Tống Tinh Dao cũng không để ý giống như bọn họ nghĩ, nàng và Triệu Duệ An đều đã lựa chọn rồi, đối với từng người mà nói, những lựa chọn này đều không liên quan tới đúng sai, hắn vì mẫu thân lựa chọn Đông Bình, nàng vì Tống gia lựa chọn Trường An, mỗi người đều có những thứ cần phải bảo vệ của mình, chỉ có thể nói, số phận đã an bài không có duyên phận làm phu thê, về phần tình cảm…
 
Chưa kịp yêu sâu sắc, thì nói gì tới đau thấu tim?
 
Tim của nàng, sau kiếp đó, là lạnh.
 
Cho nên, không cần kiêng dè gì hết.
 
“Trốn về Đông Bình, sau đó thì sao?” Lâm Yến nhìn mấy người Phan Viên lộ ra vẻ mặt lúng túng nhìn nhau, hắn bỗng nhiên bật cười, vừa hỏi vừa cầm ly kính bọn họ qua không trung, sau đó ngửa đầu uống cạn rồi lại đưa cái ly không cho Tống Tinh Dao.
 
“Chàng uống ít một chút, sáng sớm ta nghe thấy chàng ho mấy tiếng, sợ là uống rượu mấy ngày liền đã kích thích bệnh cũ tái phát.” Mặc dù Tống Tinh Dao vẫn rót đầy rượu cho hắn nhưng lại không thiếu dặn dò trong miệng.
 
Đây là bệnh cũ của Lâm Yến, vừa chuyển mùa là lại mắc bệnh ho, nhất là gần đây thành thân uống rượu không ngừng, hai ngày trước lại uống thả cửa với nhạc phụ và cữu huynh, bệnh này vừa bị thì sẽ không dễ dàng khỏi bệnh, đều phải kéo dài cả tháng. Tống Tinh Dao và hắn cũng không phải là vừa mới thành thân, phu thê sống chung bảy năm vẫn còn tồn tại ở trong lòng, nên hiểu rõ, tất cả đều được nhớ lại từng cái một sau lần thành thân thứ hai.
 
“Ta biết, sẽ không uống nhiều lắm đâu.” Lâm Yến gật đầu, không hề có sự không vui khi bị người quản thúc ở ngay trước mặt, trái lại, hắn còn cực kì vui vẻ, lại nói với mấy người Phan Viên: “Nghe thấy lời tẩu tử của các ngươi nói chưa, ta không thể uống nhiều, đừng mời rượu nữa, chúng ta cứ tự nhiên đi.”
 
Phan Viên trực tiếp trừng to mắt—— mới thành hôn chưa được bảy ngày, cảm giác giống như đôi phu thê già này là như thế nào?
 
“Tự nhiên đi tự nhiên đi.” Phan Viên vừa kinh ngạc vừa không quên tiếp lời, bản thân hắn cũng uống ly rượu, bắt đầu há to mồm ăn thịt, lại khen Tống Tinh Dao: “Ban đầu, ta và các huynh đệ còn lo lắng công tử có tính tình như này chắc chắn sẽ không chiếm được niềm vui của tẩu tử, hôm nay nhìn thấy mới coi như yên tâm, nhìn những món ăn này xem, nhìn cách quan tâm săn sóc này xem, đúng là khiến mấy người cô đơn như chúng ta ghen tỵ muốn chết.”
 
Những thói quen về ăn uống và cuộc sống hàng ngày này, tuyệt đối không phải bảy ngày thành hôn là có thể hiểu rõ.
 
“Đúng vậy, Phan ca còn đánh cược với chúng ta, nói bình thường ngài đánh ba gậy còn không ra một quả rắm*, bảo đảm sẽ bị tẩu tử đá xuống giường.” Có người tiếp lời.
 
“Lão Phan, ngươi lấy ta và tẩu tử của ngươi ra đánh cược à?” Lâm Yến và Tống Tinh Dao nhìn nhau, nói bằng giọng trầm thấp.
 
“Ăn đồ ăn của ngươi đi, ngươi nói nhiều thật đấy.” Phan Viên nhét một miếng thức ăn vào trong miệng người vừa mới mật báo kia, nói sang chuyện khác: “Chúng ta vẫn nên nói tới việc chính đi.”

 
Tống Tinh Dao nhìn vui vẻ, bật cười thành tiếng, Lâm Yến đang giả vờ giận cũng biến thành nở nụ cười theo.
 
Tin tức truyền về từ Đông Bình, cũng không gây ra bao nhiêu cảm xúc phập phồng.
 
Việc công cũng chỉ là việc công mà thôi.
 
————
 
Ban đêm, Tống Tinh Dao rửa mặt xong, ngồi ở trước gương trang điểm hỏi Lâm Yến: “Chuyện Triệu Duệ An trốn về Đông Bình này, chàng thấy thế nào?”
 
Có lẽ là Triệu Duệ An quá may mắn, ban đầu mặc dù Lâm Yến âm thầm buông tha hắn nhưng hắn cũng không thể thuận lợi trốn về Đông Bình như thế được, nhưng trùng hợp ở chỗ trong cung cũng xảy ra chuyện, sau khi xảy ra hỏa hoạn thì Hoàng Thượng lại đột nhiên bị bệnh, vừa bệnh thì đã bị bệnh mấy tháng liền, vì thế trên dưới cả triều đều đặt sự chú ý lên trên người Hoàng Thượng, giảm bớt việc lùng bắt Triệu Duệ An, cũng không có lòng truy cứu trách nhiệm của Đông Bình.
 
Hiện giờ tình hình ở Trường An còn không ổn định bằng năm ngoái, Hoàng Thượng triền miên trên giường bệnh, nhưng còn chưa lập thái tử mới, các đại thần trong triều lại mạnh ai nấy làm, ngo ngoe rục rịch trong chuyện lập người kế vị, đấu đá lẫn nhau, cũng không có ai có thể thu phục đám đông, thậm chí như rắn mất đầu, tình hình trên triều càng ngày càng rối loạn.
 
“Hắn có thể sống sót trốn về Đông Bình, vả lại địa vị không hề bị lay động một chút nào, chứng tỏ trên tay hắn nắm giữ những thứ có thể khiến cho Đông Bình Vương nhìn với con mắt khác. Kiếp này, hắn quay về Đông Bình sớm hơn khoảng bảy năm, cho dù không thể lại lấy Cát La Già để liên hôn với Đột Quyết, thì chắc chắn sau lưng cũng có sự ủng hộ khác. Lòng lang dạ thú, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Năm ấy nếu như ta còn sống, sớm hay muộn cũng phải đánh một trận với hắn, như nhau cả thôi, muộn cũng tốt sớm cũng tốt, có vẻ trước sau không thể tránh khỏi.” Lâm Yến thay quần áo xong đi ra, đi đến sau lưng nàng, từ từ ngẫm nghĩ nói.
 
“Đều do chàng thả hổ về rừng, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy? Nếu như Triệu Duệ An thật sự trở thành Đông Bình Vương, Trường An chắc chắn không yên.” Tống Tinh Dao trả lời.
 
“Nàng cho rằng không có Triệu Duệ An thì Đông Bình Vương sẽ không nổi dậy ư?” Lâm Yến từ chối cho ý kiến về nửa câu đầu của nàng, chỉ nói: “Hai người Đông Bình Vương và Triệu Duệ An, chỉ khác nhau ở chỗ là lão hổ và tiểu hổ, nhưng bản chất đều là hổ. Năm đó, Đông Bình Vương cũng có chiến công hiển hách, uy vọng rất cao, ông ta đã sớm bất mãn đối với việc tiên đế chọn Hoàng Thượng làm người kế vị, là Trưởng công chúa ra sức bảo vệ Hoàng Thượng, mới đạt được cục diện hiện tại. Đông Bình Vương sao có thể cam lòng khuất phục ở Đông Bình, ông ta đã sớm vận sức chờ phát động chỉ chờ thời cơ thích hợp. Ta thả Triệu Duệ An về, một nửa là bởi vì nàng, một nửa là bởi vì… Triệu Duệ An trở về, hai hổ tranh đấu, chí ít còn có thể có cơ hội thắng, ta…”
 
Hắn đang thao thao bất tuyệt chưa nói xong thì đột nhiên bắt đầu ho khan dữ dội, chưa ho được mấy tiếng lại dùng nắm tay che miệng, cố gắng nhịn xuống, mặt đỏ lên, hắn chỉ liếc nhìn Tống Tinh Dao qua khóe mắt, trong mắt có chút… chột dạ hiếm thấy.
 
Tống Tinh Dao biết, ban ngày vừa mới dặn dò xong, nhưng bệnh cũ này của hắn vẫn phát tác rồi.
 
Lâm Yến bị bệnh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.