Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 11:
Chương 11: Quý hiếm.
Cuối cùng Tống Tinh Dao không thể đến kịp lúc Sương Ảnh sinh mèo con, khi nàng xử lý xong chuyện của Oanh Hương rồi đuổi tới nhà trọ Thụy Lai, Sương Ảnh đã sinh xong rồi, bắt đầu từ đầu giờ Tý đêm qua đến cuối giờ Thìn sáng nay, tổng cộng sinh được sáu con mèo con, ngoại trừ con cuối cùng chết non vì bị ngạt thở do thời gian chuyển dạ quá dài thì năm con còn lại đều rất khỏe mạnh.
Sau khi sinh xong đàn mèo con, Sương Ảnh mệt mỏi nằm trên đệm đặc biệt dành riêng cho nó thời kỳ hậu sản, dưới bụng là năm con mèo tròn vo đang xếp ngay ngắn ngậm ti bú sữa, mỗi con chỉ to bằng nửa bàn tay, cũng không nhìn ra hình dáng, chỉ biết đều là màu trắng như tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói mèo mẹ đặc biệt nhạy cảm với mùi của mèo con, nếu mèo con dính mùi khác thì có khả năng mèo mẹ sẽ không nhận đàn mèo con đó nữa. Tống Tinh Dao muốn sờ cũng không dám đưa tay chạm vào mèo con để tránh việc Sương Ảnh vứt bỏ đàn con, nàng chỉ ngồi bên cạnh, quan sát với ánh mắt trông mong.
Lôi Cửu đang ở bên cạnh thu dọn dụng cụ đỡ đẻ như cây kéo, chậu nước, khăn ướt, còn có đệm giường dính máu.
Tống Tinh Dao thấy hơi sợ nhưng lại tò mò: “Mấy thứ này dùng để làm gì?”
“Dùng để đỡ đẻ cho Sương Ảnh. Khi mèo con mới sinh ra, trên người sẽ có nhau thai, nếu như không kịp thời lột bỏ, mèo con sẽ chết vì ngạt thở. Sau khi lột bỏ nhau thai thì phải cắt cuống rốn, dùng khăn ấm lau sạch dịch nhầy trên người mèo con, đặc biệt là miệng và mũi. Sau khi làm xong thì phải lập tức đưa trở lại bên cạnh mèo mẹ, nếu trời giá rét thì phải đặc biệt chú ý giữ ấm…” Lôi Cửu không chợp mắt cả một đêm, nghe vậy thì ngáp một cái, giải thích kỹ càng tỉ mỉ với nàng.
Nghiêm túc nghe xong toàn bộ quá trình, Tống Tinh Dao mở to mắt: “Thế này cũng chẳng kém gì việc đỡ đẻ cho người rồi, Cửu ca phải canh giữ cả đêm ư? Ta vẫn nghĩ bản thân chúng nó có thể tự làm được.”
“Về lý thuyết thì chúng nó có thể nhưng Sương Ảnh là thai đầu. Thứ nhất, khả năng khó sinh ở thai đầu cao hơn, thứ hai…” Lôi Cửu cười: “Mèo mẹ mang thai lần đầu không có kinh nghiệm, lại là mèo nuôi trong nhà, không có kiến thức rộng rãi như mèo hoang, chưa chắc đã hiểu được cách liếm láp nhau thai, cần phải có chủ nhân ở bên cạnh hỗ trợ.” Hắn nói vài câu, thấy trên mặt nàng viết ba chữ “Muốn sờ mèo”, tiếp tục nói: “Ta thấy Sương Ảnh cũng không bài xích ngươi, ngươi vuốt ve Sương Ảnh trước để dính một ít mùi của nó, sau đó hơi chạm vào mèo con cũng không sao.”
Hai mắt Tống Tinh Dao sáng lên, nhẹ nhàng vuốt ve Sương Ảnh vài cái rồi mới chạm vào mèo con —— cũng không dám ôm, chỉ dám vươn đầu ngón tay ra, cẩn thận vuốt ve một cách nhẹ nhàng. Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm cơ thể cùng với hơi thở phập phồng của mèo con, cảm giác kia… vô cùng kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc trước ta đã nói với ngươi là để ngươi chọn lựa một con mèo con, hai ngày tới ngươi xem muốn lấy con nào thì nói cho ta biết.” Lôi Cửu lại nói.
Ngoại trừ nuôi dưỡng mèo, Lôi Cửu còn biết thuật xem tướng cho mèo, có thể nhìn ra hình thái đại khái của mèo trưởng thành từ xương cốt của mèo con, xác suất chính xác lên tới bảy, tám phần mười. Tống Tinh Dao đi theo hắn nên ít nhiều cũng học được một chút, có thể phân biệt một hai nhưng đàn mèo con này mới sinh ra chưa đầy một ngày, mắt cũng chưa mở, càng đừng nghĩ tới có thể nhìn ra điều gì từ xương cốt bề ngoài. Lúc này, Lôi Cửu bảo nàng chọn lựa chính là chọn ngẫu nhiên, bởi vì hắn có tâm tư riêng. Dù sao hắn cũng là một thương nhân, giống mèo này lại quý hiếm, có thể bán được giá tốt trên thị trường, nếu chờ nảy nở mới chọn, Tống Tinh Dao chọn con đẹp nhất thì hắn không thoải mái, nhưng nếu để cho nàng con xấu nhất thì cũng không thể nào chấp nhận nổi về mặt tình cảm, bởi vậy chọn ngẫu nhiên là tốt nhất, cho dù nàng chọn con mèo nào thì cũng là ý trời, hai bên đều hài lòng.
Tống Tinh Dao cũng hiểu được tầng ý tứ này, gật đầu nói: “Được, ba ngày nữa ta sẽ chọn.”
————
Mỗi ngày Tống Tinh Dao đều đi thăm mèo, thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt. Mèo con vẫn chưa mở mắt, lông trên người đã dài hơn một chút, mềm như bông nhưng vẫn chưa biết đi, chỉ có thể dùng cẳng chân lết người tới bên cạnh mèo mẹ để tìm sữa uống, thỉnh thoảng sẽ kêu một hai tiếng meo meo, tiếng kêu mềm mại tinh tế làm tan chảy trái tim người nghe.
Ngày hôm nay nàng phải chọn một con mèo, nàng rầu rĩ ngồi xổm ở bên ngoài ổ của Sương Ảnh, thật sự là rất thích con này, cũng vừa lòng con kia, khó có thể lựa chọn lấy hay bỏ. Đúng lúc Sương Ảnh vừa cho đàn con bú xong một lượt, đứng dậy đi ra ngoài uống nước ăn cơm, nó để năm con mèo con ở lại trong ổ. Mèo con bú sữa no nê rồi ôm nhau thành một khối lăn ra ngủ khì khì, chỉ có một con lê chân bò ra khỏi đàn mèo, ngủ một mình ở bên cạnh, tư thế ngủ kia cũng khác hẳn những con mèo con khác, nó nằm hình chữ X lộ ra cái bụng trắng bóng giống như một đại lão gia rượu đủ cơm no, bốn cẳng chân lơ lửng giữa không trung, lộ ra đệm thịt màu hồng của mèo con không lớn bằng cái móng tay, mũi và miệng cũng là một màu hồng. Tống Tinh Dao nhìn đến vui vẻ, không nhịn được mà duỗi tay ra, tay vừa mới chạm đến cái bụng của nó, nhẹ nhàng gãi một cái, dường như con mèo con bị gãi ngứa, móng vuốt lắc lư loạn xạ…
Tống Tinh Dao bật cười ha ha ra tiếng, vừa chỉ vào con mèo này vừa nói: “Cửu ca, nó có duyên với ta, chọn nó đi.”
Lôi Cửu không nói hai lời đã đồng ý, dùng vòng cổ buộc lỏng trên cổ mèo để phân biệt, rồi hỏi nàng: “Đặt cho nó một cái tên đi.”
Tống Tinh Dao lắc đầu: “Nhũ danh gọi là bé con, đại danh… để ta nghĩ lại đã.”
Một con mèo, còn có cái gì mà nhũ danh, đại danh? Lôi Cửu không hiểu suy nghĩ của mấy đại tiểu thư trong khuê phòng, chỉ nói: “Được. Cứ quyết định như vậy đi, sau khi cai sữa là có thể đón mèo con về.”
Mặc dù mèo con đầy tháng là có thể cai sữa nhưng tỳ vị* chưa hoàn thiện, tập tính sống cũng chưa hình thành, bình thường Lôi Cửu sẽ để mèo con được ở bên cạnh mèo mẹ đủ hai tháng, đi theo mèo mẹ hình thành tập tính tốt rồi mới để chủ nhân đón về, việc nuôi dưỡng mèo con cũng sẽ dễ dàng hơn một chút nhưng có lẽ thương đội của Tôn Tàng chỉ ở lại Lạc Dương không đầy hai tháng, Tống Tinh Dao đành phải đón bé con về trước, không thể không tốn thêm tinh thần và sức lực để điều chỉnh, dạy dỗ bé con.
*tỳ vị: tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng (trong Đông y)
Mèo con chỉ ăn ngủ, ngủ ăn, có thể nhìn thấy tốc độ trưởng thành nhanh chóng bằng mắt thường, nó lớn lên thành một quả bóng tròn tròn trong nháy mắt, lông xù xù như bông, khoẻ mạnh kháu khỉnh, cực kì đáng yêu. Bảy ngày sau, đàn mèo con lần lượt mở mắt, không phải mắt vàng thì chính là mắt xanh lam, chỉ có bé con là chậm chạp không chịu mở mắt, suýt chút nữa đã dọa Tống Tinh Dao sợ, nàng tóm lấy Lôi Cửu hỏi có phải có vấn đề hay không.
Cứ như vậy đợi đến ngày thứ mười bốn, cuối cùng bé con cũng mở mắt ti hí, ba ngày sau đó, mới mở mắt hoàn toàn.
Vừa mở mắt, mọi người đều kinh ngạc tới choáng váng.
Lứa mèo con này của Sương Ảnh có năm con mèo con, chỉ có bé con là một mắt vàng, một mắt xanh lam.
Tống Tinh Dao đánh bậy đánh bạ, vậy mà chọn được một con mèo có đôi mắt uyên ương hai màu vàng lam quý hiếm nhất.
Nàng nghĩ, vận may này của nàng, có lẽ là khổ tận cam lai.
————
Mèo sư tử lông trắng thuần đã là hiếm thấy, mèo sư tử lông trắng thuần có mắt uyên ương hai màu vàng lam lại càng quý hiếm hơn, Lôi Cửu không bao giờ ngờ tới sẽ có một con có đôi mắt uyên ương trong đàn mèo con này nhưng những lời trước đó vẫn còn đây, hơn nữa Tống Tinh Dao lại chọn ngẫu nhiên, hắn không thể làm ra việc lật lọng, đành phải buông tay sau hai ngày đau lòng. Thật ra Tống Tinh Dao cảm thấy chính mình chiếm được món hời lớn, cố ý đưa thêm cho Lôi Cửu một ít bạc trợ cấp, Lôi Cửu cũng nhận, thay vào đó hắn tận tâm tận lực dạy nàng cách chăm sóc và nuôi dưỡng mèo.
Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã đến cuối tháng bảy, Tống Tinh Dao nhận được thư của Tống Mộng Trì. Bởi vì tham gia tuyển chọn vào Kim Ngô Vệ nên đã gần ba tháng nay, Tống Mộng Trì không viết thư cho nàng, lúc này hắn lưu loát viết hẳn bảy trang giấy.
Tống Tinh Dao ngồi trước cửa sổ, cẩn thận đọc thư, lật từng trang giấy viết, hai hàng lông mày vừa thả lỏng lại nhíu chặt, chặt lại lỏng. Trong thư có một việc cực kì đáng mừng, đó là Tống Mộng Trì thuận lợi thông qua tuyển chọn tiến vào Kim Ngô Vệ.
Huynh trưởng có thể tiến vào Kim Ngô Vệ, tất nhiên trong lòng Tống Tinh Dao rất vui mừng nhưng trong vui mừng lại cất giấu nỗi nghi vấn nặng nề—— Việc Tống Mộng Trì gia nhập vào Kim Ngô Vệ không trùng khớp với ký ức của nàng. Nàng nhớ rõ sau khi Tống Mộng Trì tới Trường An, tiền đồ không thuận lợi, phải mất thời gian ba năm cho đến khi nàng gả vào Lâm phủ mới bắt đầu tốt lên.
Sao bây giờ lại thay đổi?
Nàng không biết mấy tháng mình ở lại Lạc Dương thì đã có chuyện gì xảy ra với cha nương và huynh trưởng ở Trường An, trong thư không nói rõ chi tiết mọi chuyện nên nàng chỉ có thể tạm thời nén xuống những nghi hoặc trong lòng, đợi đến lúc tới Trường An lại cân nhắc sau.
Đọc xuống thêm chút nữa thì là nhắc tới việc đón nàng đến Trường An. Cha nương đã bàn bạc xong việc đón nàng vào Trường An, sau khi tuyển chọn vào Kim Ngô Vệ, Tống Mộng Trì được nghỉ tắm gội một thời gian nên hắn chuẩn bị tới Lạc Dương đón nàng.
Tống Tinh Dao bấm tay tính toán, bỗng nhiên đứng lên từ trên giường cẩm.
“A huynh của ta đã bắt đầu tới Lạc Dương đón ta rồi, muộn nhất là mùng năm tháng tám sẽ tới.” Nàng thầm lẩm bẩm. Để gửi thư đến Lạc Dương phải mấy tới mấy ngày, thời điểm nàng nhận được phong thư này, có lẽ Tống Mộng Trì đã bắt đầu lên đường rồi.
Yến Đàn bị nàng dọa cho sửng sốt, vỗ vỗ ngực: “Tiểu thư lúc kinh lúc rống, nô tỳ còn tưởng có chuyện gì. Hóa ra là Tam Lang về đón tiểu thư vào Trường An, đây không phải là chuyện tốt sao? Người thường nhắc mãi Trường An thế này, Trường An thế kia, nói cứ như người đã từng tới Trường An rồi vậy, khi nào đến Trường An, nô tỳ mới có thể biết được, rốt cuộc có phải Trường An đúng như lời tiểu thư nói hay không.” Nàng ấy thật sự rất chờ mong việc được đi tới Trường An.
Tống Tinh Dao đã đọc đến dòng cuối cùng của bức thư, cũng không trả lời Yến Đàn, chỉ nói: “Trong thư a huynh nói, huynh ấy dẫn mấy người bạn tốt mới kết giao cùng nhau trở về Lạc Dương, đến lúc đó sẽ tạm thời ở lại trong nhà chúng ta mấy ngày, trong đó có một người là quý nhân mà huynh ấy gặp được ở Trường An, người đã giúp huynh ấy một ân tình lớn trong việc gia nhập vào Kim Ngô Vệ. Người có tiếng nói trong mười sáu vệ, có thể đoán trước là người có chút địa vị, tất nhiên không thể qua loa chậm trễ. Ta phải đi tìm tổ mẫu để bàn bạc, phải thu dọn Tĩnh Chương Đường thật tốt để tiếp đãi bạn bè của a huynh.”
Nàng gấp bức thư lại rồi cho vào phong thư, nói đi là đi, Yến Đàn tò mò hỏi: “Quý nhân? Vị quý nhân nào vậy?”
“Trong thư không nói. Tính tình của a huynh chính là như vậy, thích úp úp mở mở, thật là đáng ghét!” Tống Tinh Dao tỏ ra ghét bỏ khi nhắc tới Tống Mộng Trì.
Lần trước hắn gửi thư thì đã từng nhắc tới vị quý nhân này, gợi lên lòng tò mò của mọi người nhưng hắn lại cứ không chịu nói rõ, thật là đáng ghét.
————
Việc Tống Mộng Trì tiến vào Kim Ngô Vệ khiến Tống lão phu nhân vô cùng bất ngờ, vui mừng, thậm chí còn coi vị quý nhân mà hắn nhắc tới trong thư trở thành một nhân vật lớn, còn chưa thấy mặt đã tôn sùng người ta tới mức không dám chậm trễ, không chỉ sai người thu dọn Tĩnh Chương Đường của Tống Mộng Trì mà còn sai người sửa sang lại thư phòng Tụy Văn Trai mà Tống phụ từng dùng.
Nhưng Tống Tinh Dao không cho là đúng, không phải là nàng coi thường lai lịch của vị quý nhân này, mà là dựa theo tính cách thích khoe khoang nói quá của ca ca nhà nàng, đương nhiên chữ “quý” phải giảm bớt đi rất nhiều lần, hơn nữa trong thư cũng nói, người này có tuổi tác xấp xỉ với hắn, đều là thiếu niên chưa nhược quán, cho dù quý thì có thể quý đến đâu? Trong trí nhớ của nàng, cũng có vài vị thiếu niên tuổi còn trẻ mà đã nổi danh khắp Kinh Thành nhưng nàng cảm thấy a huynh của nàng không có bản lĩnh kết bạn với những người đó, bởi vậy Tống Tinh Dao chỉ ôm suy nghĩ đối đãi bình thường với vị quý nhân này, dù sao chỉ cần tiếp đãi đủ tốt, không mất lễ nghĩa là được.
Với suy nghĩ như vậy, Tống Tinh Dao giúp đỡ thu dọn Tĩnh Chương Đường và Tụy Văn Trai. Dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ mấy gian sương phòng, sau đó đổi mới tất cả đệm chăn, đồ dùng hàng ngày mà ít hôm nữa sẽ dùng tới, mua sẵn trà ngon, rượu tốt, trái cây tươi đợi đoàn người đến đây.
Vào ngày mùng năm tháng tám, Tống Tinh Dao đã tỉnh lại từ sáng sớm.
Hôm nay vốn là ngày Tống Mộng Trì đến Lạc Dương nhưng lại đúng vào ngày nàng phải tới chỗ Lôi Cửu đón mèo con về nhà. Đương thời, đón mèo về cũng phải đưa lễ vật và chọn ngày lành tháng tốt, thương đội của Tôn Tàng sẽ phải rời khỏi Lạc Dương trong hai ngày tới, ngày lành gần đây nhất chỉ có một ngày mùng năm này. Hai việc cùng xảy ra một ngày khiến người đau đầu, cũng may nàng đã tính toán thời gian, ước chừng tới buổi trưa huynh trưởng mới trở về nhà, vừa đủ để nàng đi tới bờ sông câu vài con cá vược tươi ngon, đưa hai con cho Lôi Cửu làm lễ vật đón mèo, còn giữ lại hai con, mang về nhà sai nữ đầu bếp thái thành cá lát để chiêu đãi khách nhân.
Vì vậy, nàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu thỏa đáng, thay một bộ quần áo người Hồ cổ tròn từng thịnh hành một thời, chải một búi tóc dân tộc Hồi Hột, lấy đồ câu cá và cõng cái sọt cỏ, dẫn theo Yến Đàn và A Hải đi ra cửa, từ xa nhìn lại nàng giống như một tiểu công tử tiêu dao tự tại nhà ai đó.
Nàng vội vàng rời khỏi nhà, khi tới bờ sông câu cá còn chưa đến giờ Thìn nhưng không ngờ Tống Mộng Trì và bạn bè lại bỏ xe cưỡi ngựa khi đến gần thành, từng người giơ roi thúc ngựa tiến thẳng vào thành Lạc Dương, hấp dẫn người đi đường nhao nhao nhìn theo.
Lang quân mười tám, mười chín tuổi, đang ở thời kỳ phong độ đỉnh cao tiên y nộ mã*, một đường cát bụi tung bay tứ phía, khiến vô số thiếu nữ động lòng tư xuân.
*tiên y nộ mã: thành ngữ Trung Quốc, dịch nghĩa: một con ngựa ăn mặc đẹp, ý chỉ quần áo lụa là sang trọng, thiếu niên tuấn tú, hào hoa phong nhã.
Đúng như trong ý thơ —— Tuấn mã kiêu hành đạp lạc hoa. Thùy tiên trực phất ngũ vân xa*.
*Hai câu đầu trong bài thơ Mạch Thượng Tặng Mỹ Nhân của Lý Bạch.
Dịch nghĩa: Ngựa hay ngạo nghễ gõ móng trên hoa rụng. Chúc ngọn roi, phất thẳng về phía cỗ xe lộng lẫy.
Dịch thơ: Nghênh ngang ngồi ngựa du xuân. Ngọn roi phe phẩy lướt gần xe hoa. (Theo bản dịch của http://chimvie3.free.fr/71/thutn_LyBach_MachThuong_071.htm)