Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 117:
Khi trời sáng, đêm tân hôn đầu tiên của Tống Tinh Dao và Lâm Yên mới có thể xem như là thật sự kết thúc quay về bình thường.
Đều là nam nữ giống như nắng hạn gặp mưa rào, chẳng có ai muốn chịu thua. Lúc mới đầu Lâm Yên vẫn nhớ đây là lần đầu tiên của nàng trong kiếp này nên còn hơi kiềm chế, nhưng sao có thể chống cự lại việc nàng cứ ba lần bốn lượt chọc ghẹo, người nam nhân mà sau mười lăm năm mới lại được ăn thịt, làm sao có thể nhẹ tay được? Tống Tinh Dao giống như con hổ giấy vậy, mới đầu thì kêu la rất mãnh liệt, làm trời làm đất, nhưng dù sao thể lực của hai người cũng có sự chênh lệch rất lớn, nửa đêm về sau, nàng ăn không tiêu, chỉ có thể mơ màng nhìn hắn chơi đùa thỏa thích, ném hồn phách ra ngoài chín tầng mây, cuối cùng nàng nặng nề ngủ ở trên khuỷu tay của Lâm Yến, bất tỉnh nhân sự.
Ngủ một giấc tới tận trưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao từ từ mở mắt ra, hồn phách chưa quay về vị trí cũ, nhìn cái gì cũng giống như ảo giác.
Trong phòng ngoài phòng đều im ắng, một vài tia sáng xuyên qua rèm lụa che cửa sổ lờ mờ chiếu vào trong, nhìn dáng chiếu xiên kia thì canh giờ đã không còn sớm, nhưng lại chẳng có nha hoàn nào xuất hiện, chỉ để lại cho nàng một đống bừa bộn sau khi bị sóng to gió lớn càn quét qua cũng với hơi thở ám muội chưa thể tan hết.
Ý thức của Tống Tinh Dao dần dần trở lại bình thường, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã thành thân vào tối hôm qua, bỗng nhiên bừng tỉnh. Ngày thứ hai sau khi thành thân phải bái kiến công bà trưởng bối, nhưng nàng lại ngủ đến quá trưa, cũng không biết sẽ bị người ta chỉ trích như thế nào đâu, nàng vội vàng muốn đứng dậy, chỉ nói: “Thôi xong rồi.”
Lâm Yến bị nàng đánh thức, chỉ hơi hé mắt ra, hỏi nàng: “Nàng đang nói cái gì vậy?”
“Muộn rồi, phải bái kiến công bà…” Nàng mơ màng nói, lúc xốc chăn lên lại phát hiện cánh tay của Lâm Yên đang ôm lấy eo nàng.
Lâm Yến siết chặt cánh tay, ôm nàng càng chặt hơn, thở dài nói: “Công bà cái gì, lấy đâu ra công bà trưởng bối cho nàng bái kiến chứ?”
Lúc này Tống Tinh Dao mới hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện ký ức hai kiếp của mình trở nên hỗn loạn. Kiếp này, Lâm Yến đã lấy lại thân phận con cháu của Hàn gia, dọn ra khỏi Lâm gia, trưởng bối của Hàn gia đều đã qua đời, lấy đâu ra trưởng bối?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong nhà này nàng và ta là lớn nhất, yên tâm ngủ đi.” Lâm Yến kéo người xuống, ôm vào trong lồng ngực.
Tiếng nói của hắn khàn khàn, là giọng điệu lười biếng uể oải sau khi quấn quýt, có kiểu hấp dẫn khác. Hai người ở dưới chăn đều không mặc quần áo, da thịt hai người kề sát vào nhau, Tống Tinh Dao rùng mình một cái. Nàng không ngủ được, vì thế nàng đẩy hắn: “Buông tay ra, ta muốn đứng dậy.”
Lâm Yến bị nàng làm ồn ào đến mức cũng không ngủ được nữa, mở to mắt ra, đôi mắt lành lạnh nhuốm vẻ quyến rũ, mê mang nhìn chằm chằm vào nàng, chăm chú đến mức Tống Tinh Dao phát sợ, nàng dùng tay che đôi mắt của hắn lại, nói: “Chàng nhìn cái gì? Không được nhìn!”
“Yêu Yêu, véo ta một cái đi, để ta nhìn xem có phải mình đang nằm mơ không?” Lâm Yến kéo tay nàng xuống và nói.
“Mơ cái gì?” Tống Tinh Dao hỏi lại.
“Ta lại lấy được nàng rồi.” Hắn vẫn quấn lấy nàng như cũ: “Nhanh lên.”
Tống Tinh Dao không tránh được hắn, nàng véo mạnh một cái vào cánh tay hắn: “Đau không? Tình táo chưa? Chàng bao nhiêu tuổi rồi? Trước sau cộng vào thì phải hơn bốn mươi rồi nhỉ, Hàn bá phụ…”
Một câu gọi đùa vừa mới thốt ra, những tiếng còn lại đã biến mất ở giữa môi hắn.
Lại là một lượt thân mật cùng nhau, chờ đến khi hai người tự mình thức dậy, quả nhiên đã qua trưa rồi.
————
Sau khi thức dậy lại lăn qua lộn lại một trận nữa, hai người lần lượt tắm gội thay quần áo, nha hoàn tiến vào thu thập đống hỗn độn đầy đất, mở cửa sổ thông khí, bọn họ đều nghẹn đỏ cả mặt.
Tống Tinh Dao tắm trước Lâm Yến, hiện tại xõa tóc ướt ngồi ở trước gương trang điểm, vừa chờ Lâm Yến đi ra dùng cơm trưa, vừa lục tung khắp nơi tìm hộp thuốc viên kia của nàng. Nàng nhớ rõ ràng sau khi lấy ra vào hôm qua, nàng đã tiện tay đặt lên bàn.
“Có ai trong các ngươi nhìn thấy ta để hộp thuốc ở đâu không?” Lục lọi một hồi lâu nhưng không tìm thấy, nàng chỉ có thể hỏi nha đầu dọn dẹp phòng: “Chính là cái hộp đựng tám viên thuốc ấy.”
Bọn nha đầu nhao nhao lắc đầu, Lâm Yến đang lau tóc ở trong phòng tắm bên kia, nghe thấy vậy thì trả lời: “Đừng tìm nữa, ta thu của nàng rồi.”
Hắn thay một bộ đạo bào rộng rãi, tóc xõa ra, toát lên cảm giác phong lưu xuất trần một cách tự nhiên, khiến cho bọn nha đầu trong phòng đều đỏ mặt, bọn họ im lặng rời khỏi phòng. Tống Tinh Dao buồn bực nói: “Vì sao chàng lại giấu đồ đạc của ta, trả đây.”
“Cái khác thì đều có thể nghe theo nàng, nhưng riêng chuyện này thì không được.” Lâm Yến rất cố chấp, lại khuyên nàng: “Lúc nàng không muốn có con, ta cũng sẽ không ép buộc nàng, nhưng thuốc này nàng không thể uống được. Nếu nàng thật sự không yên tâm, ta sẽ đi hỏi thái y một chút, xem có thuốc cho nam nhân uống hay không.”
Kiếp trước hắn sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cũng không chấp niệm với con nối dõi, có hay không có cũng được, nhưng trái lại, dáng vẻ Tống Tinh Dao đau đến chết đi sống lại bởi vì quỳ thủy khiến trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, chỉ có điều khi đó cũng không có ai phát hiện ra nguyên nhân, cho đến khi phát hiện thì đã muộn, bởi vậy hắn vừa cảm thấy áy náy lại vừa đau lòng, bây giờ bất kể như thế nào thì hắn cũng sẽ không đồng ý.
“Chàng nói rồi đấy!” Tống Tinh Dao không kiên trì nữa, có lẽ… Lại tin hắn một lần nữa đi.
Bên ngoài đã dọn xong cơm canh, có nha đầu tới mời, Tống Tinh Dao và Lâm Yến lập tức ra khỏi phòng ngủ.
Yến Đàn đang chia thức ăn cho hai người ở gian ngoài, thấy Tống Tinh Dao thì bới lông tìm vết nói: “Nương tử dậy rồi à?”
Tống Tinh Dao nghe thấy giọng điệu nói chuyện của nàng ấy không đúng lắm, đoán rằng chắc là tối hôm qua ồn ào quá mức, chọc cho đại tổng quản bên người như nàng ấy bực bội, vì thế mặt nàng lặng lẽ đỏ lên, cười cười cho qua: “Dậy rồi dậy rồi.”
Yến Đàn không nói chuyện, chỉ bưng một bát canh được nấu đến nồng nặc tới trước mặt nàng: “Người ăn canh đi.”
Nàng ngửi thấy mùi thuốc Đông y ở trong nước canh, cũng không biết hầm với cái gì, Tống Tinh Dao nhíu mày, nhìn Yến Đàn mở một bát canh khác ra đưa cho Lâm Yến, màu canh bên trong tươi sáng, khác với bát canh trong tay mình, nàng lập tức nói: “Hay là… Ta đổi với chàng ấy nhé?”
Yến Đàn quay đầu lại ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nương tử, hai bát này đều do nô tỳ đặc biệt bảo phòng bếp hầm vào sáng nay, bát này của người là nước canh bổ âm dưỡng ẩm, bát kia của lang quân, là bổ thận tráng dương, người thật sự muốn đổi à?”
“Khụ.” Tống Tinh Dao xấu hổ ho khan một tiếng, không lên tiếng nữa.
“Lang quân, đừng trách Yến Đàn lắm miệng đi quá giới hạn, dù sao thì ngài và nương tử… phải kiềm chế một chút. Nương tử còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng ngài cũng phải đau lòng thương yêu nàng ấy, đêm đầu tiên sau khi thành thân đã…” Yến Đàn nói đến một nửa thì nói không nên lời, tiếng vang tối hôm qua rất to, ngẫm lại đã thấy thẹn, sáng nay nàng ấy đi gõ cửa bốn năm lần, nhưng cũng không gõ cho cửa mở ra được, đủ thấy là khiến người ta vô cùng mệt mỏi.
“Biết rồi, ta sẽ chú ý.” Lâm Yến hiếm khi bị một nha đầu nói đến mức cúi mặt xấu hổ, lỗ tai cũng đỏ lên.
Tống Tinh Dao lập tức nói: “Yến Đàn, ngươi nói lời này không thích hợp lắm nhỉ? Sao ta cứ cảm thấy ngươi càng ngày càng giống như một lão ma ma quản sự ấy.”
“Nương tử cho rằng nô tỳ thích lắm hả? Nếu tòa nhà này có thể có một vị lão ma ma từng trải để nhắc nhở cảnh tỉnh, thì cũng không đến lượt một đứa nha đầu chẳng biết cái gì như nô tỳ lắm miệng.” Yến Đàn cười lạnh: “Nhưng thật ra nương tử đã nhắc nhở nô tỳ rồi, khi lại mặt nô tỳ phải nhắc tới vấn đề này với chủ mẫu nhà mẹ đẻ mới được, phải đưa một lão ma ma đắc lực tới đây…”
“Đừng! Đừng nói với nương của ta!” Nếu điều này truyền tới tai Tôn thị, chắc chắn Tống Tinh Dao sẽ không có quả ngon để ăn, nàng vội vàng xua tay: “Biết ngươi thương ta rồi, Yến Đàn tốt à, tha cho ta đi.”
Yến Đàn hừ hừ, thấy đủ thì dừng, nàng ấy lấy cơm cho hai người, lại dặn dò đôi câu, sau đó rời khỏi gian phòng, để cho hai người bọn họ tự mình dùng cơm.
“Nha đầu này của nàng, đúng là giỏi đấy.” Sau khi nàng ấy rời khỏi đây, Lâm Yến mới nhận xét.
“Miệng dao găm tâm đậu hũ thôi.” Tống Tinh Dao cười.
Đây chính là một nha đầu thích nhọc lòng, càng hiếm thấy hơn là còn không sợ Lâm Yến, từ trước đến này đều kiên định không thay đổi đứng về phía nàng khi gặp chuyện, là vật báu cầu còn không được của nàng.
“Người của nàng, đương nhiên đều tốt.” Lâm Yến gật đầu, uống mấy ngụm cháo rồi đặt xuống, lại hỏi nàng: “Yêu yêu, nàng đã nghĩ tới nên bố trí A Hải như thế nào chưa?”