Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 115:
Chương 115
Trời đã dần ấm lên, Tống Tinh Dao vừa phe phẩy quạt lụa trong tay vừa xuống xe ngựa, đi vào nhà họ Hàn của Lâm Yến. Người nghênh đón nàng vẫn là gã sai vặt lần trước, dáng vẻ tháo vát thông minh, tới đây hành lễ đón nàng vào trong nhà.
“Nóng muốn chết.” Tống Tinh Dao lắc mạnh cây quạt, chóp mũi đổ mồ hôi: “Chủ tử của ngươi đâu? Trời ơi bức lại mời ta tới, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công tử đang tiếp khách ở bên trong ạ.” Gã sai vặt cầm cán ô ở trong tay, lanh lợi che trên đầu Tống Tinh Dao, che nắng cho nàng.
“Hắn có khách mà còn gọi ta tới đây à?” Tống Tinh Dao dừng bước lại.
“Gọi nàng tới đây ra quyết định.” Gã sai vặt chưa kịp trả lời thì đã bị người đi tới từ sau bức tường trang trí cắt ngang.
Lâm Yến thong thả bước tới, sau lưng có bốn, năm người đi theo, bọn họ cầm giấy bút nghiên mực trên tay, đều là dáng vẻ mồ hôi đầy đầu, ngay cả Lâm Yến cũng không ngoại lệ.
“Quyết định cái gì cơ?” Tống Tinh Dao nhìn thấy da mặt trắng nõn của hắn đã bị phơi nắng đến mức đỏ lên, có thể đoán được là đứng một hồi lâu ở dưới cái nắng gay gắt.
Lâm Yến cầm lấy chiếc ô ở trong tay gã sai vặt, che lên một cách thành thạo, người cũng tiến tới sát gần nàng, đứng cùng nàng ở dưới bóng râm của chiếc ô, nói: “Tòa nhà này phải sữa chữa, bảo nàng tới đây ra quyết định. Mấy vị này đều là thợ xây dựng, mời tới để quy hoạch vườn tược.”
“Ngươi quy hoạch vườn thì lấy quyết định của ta làm gì, cũng không phải là nhà của ta.” Quạt của Tống Tinh Dao phe phẩy nhanh đến mức sắp gãy cả cán, nàng nóng quá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Yến lập tức rút cây quạt của nàng ra, một tay cầm ô, một tay quạt gió cho nàng, dẫn người đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: “Bốn tháng nữa nàng sẽ chuyển tới đây, nàng không muốn để cho bản thân sau này được ở thoải mái hơn à?”
————
Bốn tháng nữa, đó là thời gian chuyển giao từ cuối hè sang đầu thu, là lúc khắp cả thành tràn ngập mùi hoa quế.
Ngày thành thân của Tống Tinh Dao và Lâm Yến được quyết định vào tháng tám, từ bây giờ đến lúc ấy còn bốn tháng nữa, so với ngày thành thân của nàng và Triệu Duệ An lúc ấy thì đã dài hơn rất nhiều rồi. Nhưng thời gian dài như vậy lại không phải vì muốn chuẩn bị hôn sự, mà chủ yếu là bởi vì tòa nhà kia của Lâm Yến, lúc ấy tòa nhà kia chỉ mới sửa sơ qua một nửa bộ phận trước, sân sau vườn tược hoang vu, phòng ốc trống trải, còn chưa sữa chữa hoàn toàn.
“Mặc dù gian thư phòng mà ta nhìn thấy lần trước của nàng không tệ nhưng mà hơi nhỏ. Sau khi thành thân, chắc chắn là nàng sẽ ở lại đây, sẽ không tiếp tục ngủ lại ở phủ công chúa nữa, vậy thì nàng sẽ phải chuyển công việc của điện hạ tới đây để xử lý, thư phòng nhỏ sẽ không chứa nổi, ta muốn làm một cái thật to, nàng xem nàng muốn chọn vị trí nào? Ta nghĩ rằng xây thêm một gian ở ngay bên cạnh thư phòng của ta đi, thế nào?”
Lâm Yến dẫn nàng đi từ dưới hành lang gấp khúc có mái che tới bên ngoài thư phòng, thư phòng của hắn ở vị trí rất đẹp, bên ngoài gần dòng nước quanh co, bên trong là căn phòng rộng rãi, ánh sáng thông thoáng vô cùng thoải mái. Tống Tinh Dao đương nhiên thích, khi nàng nghe thấy có một gian thư phòng thật to, thì hai mắt cũng đã sáng lên rồi —— trên thế gian này, gia đình sẽ cho nữ tử một gian thư phòng riêng, đã ít lại càng ít.
Nhưng niềm vui này của nàng không thể lộ ra ngoài, sau lưng còn có mấy người ngoài đi theo, mặc dù dáng vẻ vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm nhưng chắc chắn đều đã nghe tất cả vào trong lòng, nàng vẫn phải giả vờ khiêm tốn khách sáo một chút, vì thế nói: “Ngươi quyết định là được rồi.”
Lâm Yến liếc nàng hai cái, không tỏ rõ ý kiến, lại dẫn nàng đi dọc theo hành lang có mái che đi vào bên trong, đi qua cửa thuỳ hoa, chính là sân sau chân chính.
“Sân sau chiếm một nửa diện tích của toàn bộ tòa nhà, hiện giờ có hai khu trồng cây cảnh, hai dãy nhà chính và một số đình đài lầu các.” Thợ xây dựng mở bản vẽ trong tay ra, vừa đối chiếu bản vẽ vừa giải thích cho Tống Tinh Dao nghe, hỏi lại: “Tiểu thư có ý tưởng gì không ạ?”
Bản vẽ là thiết kế dựa theo nhà cũ, bên trong có mấy vết mực mới đánh dấu còn chưa khô, chắc là những nơi phải sửa đổi mà Lâm Yến đã đề nghị trước khi nàng tới.
Tống Tinh Dao khách sáo nói: “Nghe hắn là được.”
Lâm Yến bật cười, phất tay cho thợ thủ công lui xuống trước, vừa khoanh hai tay trước ngực vừa nói: “Nàng có chắc là đều nghe theo ta không? Nếu như ta sửa khiến nàng không hài lòng, vậy thì nàng cũng đừng trách ta nhé. Cho dù ta có hiểu nàng thì cũng không phải là con giun trong bụng nàng, lỡ đâu làm sai, nàng vào ở lại thấy không hài lòng thì phải làm thế nào bây giờ?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, lại nói tiếp: “Đây chính là nơi nàng sẽ ở cả đời, không thể tạm chấp nhận, nàng không muốn được ở cho thoải mái tự tại à?”
“Đây là nhà ngươi, mà không phải nhà ta, sao ta có thể vượt quá chức phận được.” Tuy rằng nàng vô cùng đồng ý với lời nói của hắn nhưng Tống Tinh Dao vẫn làm ra vẻ.
“Giả dối.” Lâm Yến vừa xoay người lại vừa nói: “Vậy ta sẽ nói cho bọn họ, sân sau cứ quy hoạch theo bản vẽ cũ không thay đổi, tân trang lại là được…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, ống tay áo đã bị Tống Tinh Dao kéo lấy.
“Ta khách sáo một chút thôi, ngươi chớ coi là thật.” Tống Tinh Dao đảo mắt, lại nói tiếp: “Chính ngươi nói đấy, để cho ta quyết định, đừng có mà ta hài lòng ngươi lại ấm ức.”
“Ta là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy à?” Lâm Yến trở tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo người vào trong lồng ngực: “Đi thôi, có chuyện thì nói không cần giấu giếm, nàng chỉ cần nhớ rằng, nếu nàng có yêu cầu gì ở chỗ ta thì cứ nói ra, ta đương nhiên sẽ dốc hết sức lực để thỏa mãn.”
Nàng bình tĩnh liếc hắn một cái, tránh khỏi cái ôm của hắn, không trả lời lại, chỉ vội vàng chạy qua cửa thuỳ hoa, hô lên ở cách đó một đoạn: “Lâm Yến, ngươi nhanh tới đây đi, ta muốn lấp cái ao này lại, san bằng cái vườn hoa này, lại xây thêm một cái bếp lò ở phòng bếp nhỏ bên cạnh nhà chính, mấy cái đường nhỏ loanh quanh lòng vòng này nhiều quá, ta không thích, cũng muốn sửa lại, còn có trong phòng…”
Vừa đi, nàng vừa đối chiếu với bản vẽ, Tống Tinh Dao không còn ít nói nữa.
Lâm Yến nói không sai, thay vì hối hận sau khi thành thân, không bằng quy hoạch hoàn cảnh thành dáng vẻ mình thấy thoải mái nhất ngay từ trước khi thành thân, tốt hơn là phàn nàn sau khi thành thân.
Dọc đường đi, những yêu cầu của Tống Tinh Dao, trừ khi nó không hợp lý, nếu không Lâm Yến tuyệt đối sẽ không đôi co, ngoại trạch thì hắn ra quyết định, nội trạch thì giao hết cho nàng, hắn nói được thì làm được. Tuy rằng đội trời nắng to, khuôn mặt nhỏ của Tống Tinh Dao bị phơi đến đỏ bừng bừng khiến người ta có chút đau lòng, nhưng dáng vẻ hưng phấn của nàng rốt cuộc đã có một chút dáng vẻ vui vẻ không tim không phổi ở kiếp trước, giống như một đứa bé được cưng chiều từ nhỏ tới lớn không biết nỗi khổ của nhân gian, vẫn giữ được sự thẳng thắn trong bản tính trời sinh, là thứ mà Lâm Yến muốn trả lại cho nàng nhất.
————
Đi ròng rã suốt một ngày, cuối cùng Tinh Dao đã quy hoạch lại tòa nhà theo ý thích của mình, còn lại chính là việc của thợ xây dựng, sau khi có bản vẽ thì sẽ lại cho nàng xem qua một lần, xác nhận không sai thì sẽ động thổ khởi công xây dựng, thời gian xây dựng là khoảng ba tháng.
Lâm Yến đưa nàng về nhà, dọc đường đi lại nói tới một chuyện khác.
“Vẫn còn một việc phải làm phiền nàng quan tâm.”
“Hả?” Tống Tinh Dao mệt mỏi buồn ngủ, hừ hừ bằng lỗ mũi coi như đáp lại.
Trong xe ngựa có một hộp đựng đá nhỏ, từng đượt khí man mát quẩn quanh, khiến người ta thả lỏng đến buồn ngủ.
Lâm Yến giũ chăn nhỏ trong xe ra rồi đắp lên bụng nàng, nói: “Tới đây chọn người. Trong phủ của ta có ít người, thành thân mời tiệc đều cần người làm, sau khi nhà cửa sửa chữa lại thì các nơi cũng cần người, ta định tuyển thêm mấy người vào phủ, sau khi nàng gả tới đây thì cũng phải mua thêm nha hoàn, ta nghĩ dứt khoát thêm một loạt luôn trước khi thành thân. Nàng biết đấy bây giờ ta không có trưởng bối, chỉ có thể giao việc này cho nàng, vả lại nàng tự chọn người, sau này nàng sử dụng cũng yên tâm hơn một chút, có được không?”
Được, đương nhiên được.
Tống Tinh Dao hé một bên mắt nói: “Ta có gì không được chứ, cũng không phải việc nặng nhọc gì, dù sao thì người được lợi cũng là ta mà, nhưng nếu như vậy, người trong Hàn phủ của ngươi đều được chọn lựa theo sở thích của ta, ngươi không sợ toàn bộ những người này sẽ trở thành tai mắt của ta à?”
“Không sợ.” Lâm Yến hơi cúi đầu, thì thầm nói: “Ngay cả ta cũng là của nàng, huống chi là bọn họ.”
Một câu nói, nói đến mức mặt của Tống Tinh Dao đột nhiên nóng bừng, nàng vội vàng quay mặt đi, mắng hắn: “Lâm Yến, ngậm miệng lại!”
Nàng thật sự không muốn tiếp tục nghe thấy những lời mà trước đây hắn chỉ nói khi ở trên giường, quá gợi cảm.
————
Không hề ngạc nhiên khi hôn sự của Tống Tinh Dao lại một lần nữa nhấc lên gợn sóng ở Trường An. Nhưng khác với chủ đề lãng mạn do Triệu Duệ An tạo ra, thứ mà Lâm Yến mang đến là một cảnh tượng khác, đầu tiên không đề cập tới việc sau khi tin tức về hôn sự đã được quyết định truyền ra, các cô nương tan nát cõi lòng, chỉ riêng đủ loại phỏng đoán của thế lực các phương đã đủ đặc sắc rồi, dù sao hắn cũng là người lăn lộn trong quan trường, lại là cận thần của Hoàng Thượng, tuy rằng rời khỏi Lâm gia nhưng vẫn có quan hệ thân thiết với Lâm gia như cũ, cho dù người thừa kế tiếp theo của Thần Uy Quân là Lâm Càn, nhưng đó lại là người mà hắn một tay bồi dưỡng lên, hôn sự của Lâm Yến vốn đã bị trong ngoài triều đình chú ý về mọi mặt, không ngờ cuối cùng hắn lại chọn Lục tiểu thư của Tống gia, thật là khiến người ta ngã ngửa.
Đồng thời, trên phố lại đang sôi nổi suy đoán về dáng dấp tài hoa và dung mạo của Lục tiểu thư Tống gia, suy cho cùng trước sau nàng nhận được sự ưu ái của ba vị thanh niên tài giỏi tuấn tú, chắc chắn là một nữ nhân có cả tài lẫn dung mạo mới hợp lý.
Tóm lại, đồn đãi vô căn cứ nổi lên ở khắp nơi, có tốt, cũng có xấu, cũng có cái bị thổi phổng quá mức đến nỗi thần linh nghe xong cũng phải cười ngặt nghẽo…
Tống Tinh Dao chỉ coi những điều này như trò cười mà nghe, ra tháng tư thì công việc dần trở nên bận bịu, ngoại trừ chuyện do Trưởng công chúa giao cho, nàng còn phải quản lý đủ loại việc như việc sửa chữa nhà cửa của Hàn gia, chọn mua kẻ dưới cho Hàn gia,…
Cuộc sống dưỡng lão rốt cuộc cũng không còn nữa, Tống Tinh Dao chậm lụt phát hiện ra, rõ ràng nàng là một cô nương đang đợi gả, vì sao nàng lại phải sớm nếm trải kiểu khí thế của đương gia chủ mẫu vậy nhỉ?
————
Ngày tháng trôi qua từng ngày, tình hình ở Trường An đã dần dần lắng dịu sau cơn sóng gió lớn vào tháng ba, chỉ có điều canh phòng càng nghiêm ngặt hơn. Bùi Viễn cầu hôn thất bại bởi Lâm Yến, không khỏi có chút nản lòng thoái chí, trong khoảng thời gian này, hắn đặt hết toàn bộ tinh thần và sức lực vào trong những việc mà Trưởng công chúa phân công, vì thế hắn nhanh chóng đứng vững gót chân ở bên cạnh Trưởng công chúa, leo thẳng một mạch lên trên.
Đầu tháng sáu, Kinh Thành lại truyền ra tin tức đính hôn của tiểu nữ nhi Lâm gia – Lâm Vãn, đối phương có gia thế hơi kém nhưng nhiều thế hệ có dòng dõi thư hương thanh lưu*, nam cũng là một thiếu niên vô cùng tài hoa, tiền đồ vô hạn.
*thanh lưu: Nguyên văn dùng để chỉ nước trong, dùng để chỉ các học giả – quan chức hoặc phụ nữ có đạo đức cao và danh tiếng cao.
Khi Tống Tinh Dao nhận được tin tức, nàng đang ôm mèo ngồi hóng mát ở dưới bóng cây, nàng không khỏi cảm thán biến số của kiếp này quá lớn.
Đúng lúc Lâm Yến mang hai chùm nhãn do trong cung ban thưởng tới thăm nàng, hắn ngồi dưới tán cây lột vỏ bỏ hạt rồi đặt vào trong chén nhỏ bằng lưu li dùng đá ướp lạnh, nghe vậy thì nói: “Từ khi Quận chúa bị đưa đi, nàng ta làm ầm ĩ mấy lần ở nhà, phụ thân dần dần hơi phát hiện ra tính cách cố chấp của nàng ta, vì thế ông đã cấm túc nàng ta ở trong phủ, lại mời một lão ma ma từ trong cung ra để rèn giũa tính tình của nàng ta, quản rất nghiêm.”
“Thảo nào, nửa năm qua không nghe thấy tin tức gì về nàng ta.” Tống Tinh Dao xiên một miếng cùi nhãn đưa vào trong miệng, vừa ngọt vừa giòn, mùi vị rất ngon.
“Cửa hôn sự này là phụ thân chọn lựa vô cùng kĩ lưỡng rồi mới quyết định, tuy rằng gia thế của đối phương hơi kém nhưng gia phong trong sạch đoan chính, công bà* lương thiện, nam cũng là người có tính tình ôn hòa, là một cửa hôn sự rất tốt.” Lâm Yến nói.
*công bà: cha mẹ chồng.
“Đừng bóc nữa, ăn không hết.” Tống Tinh Dao nhìn cùi nhãn sắp sửa chất đầy chén thì ngăn động tác của hắn lại, rồi nói tiếp: “Hôn sự đúng là hôn sự tốt, nhưng tân nương này lại không phải là người hiền lành. Nàng ta có thể đồng ý hôn sự này, ngoan ngoãn xuất giá à?”
“Không đồng ý, đã từng làm loạn rồi.” Lâm Yến ngừng tay, bảo Yến Đàn cầm chỗ nhãn còn lại treo lên chỗ thông gió dưới mái hiên, lại nói: “Nàng ta không đồng ý cũng không liên quan gì tới chúng ta, cho dù gây ồn ào như thế nào thì cũng không gây ồn ào tới trên đầu chúng ta, không để ý tới là được.”
“Ngươi nói xem… Với tính tình điên cuồng của nàng ta, có thể chạy tới cướp tân lang không nhỉ?” Tống Tinh Dao đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ quái.
Lâm Yến nheo mắt: “Cùi nhãn cũng không chặn được miệng nàng à?”
Dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, Tống Tinh Dao không lên tiếng, nhưng trong lòng lại vẫn không nhịn được mà nghĩ, thật sự xuất giá hả?
Nàng mới không tin đâu.
————
Phỏng đoán liệu Lâm Vãn có chạy tới cướp tân lang hay không quấy nhiễu Tống Tinh Dao mấy ngày, cuối cùng đã bị một tin tức khác đè bẹp—— hôn sự của Lâm Vãn thất bại rồi. Nàng ta dùng việc tự sát ở nhà để ép buộc phụ thân, cuối cùng quậy tung cửa hôn sự đã được chọn lựa cực kì kỹ lưỡng này.
Cũng tốt, không cần phải đi gây tai họa cho người khác.
Nhưng nếu như vậy, càng chứng minh rằng Lâm Vãn sẽ không chịu để yên, còn chưa biết Lâm Yến lấy thê tử thì nàng ta sẽ làm gì đâu, chẳng qua kiếp này, con đường vào cung làm phi của nàng ta đã bị Hàn Thanh Hồ giành mất, Bùi Viễn lại càng vô tình với nàng ta, Quận chúa là người duy nhất có thể bày kế cho nàng ta cũng đã rời đi, nàng ta còn có thể làm gì đây?
Không ai có thể đoán được.
Tới tháng bảy, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng Thượng lại bị bệnh, triền miên trên giường bệnh không dậy nổi.
Trong tình hình căng thẳng ấy, Tống Tinh Dao và Lâm Yến…
Thành hôn một cách cực kì giản dị.
Thời khắc mặc giá y vào, nàng tự nói với bản thân.
Dám chơi dám chịu, gả đi thôi.