Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 105:
“Đã từng yêu.” Đó là khoảng thời gian thời thiếu nữ vô cùng trân quý của nàng, tình cảm mãnh liệt duy nhất trong suốt cuộc đời, không ai có thể phủ định.
“Từng yêu, mà nàng lại dễ dàng buông tay như thế à?” Hắn cầm hổ phù lên, giống như không hề để ý mà vuốt ve.
“Dễ dàng? Lâm Yến, thời gian làm phu thê cùng ngươi, ta liều mạng bồi đắp đoạn cảm tình này, ngươi lại nói là dễ dàng à?” Tống Tinh Dao cao giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn còn muốn nàng phải làm như thế nào nữa?
“Từ trước lúc đó, nàng cũng đã muốn đi rồi! Nàng gả cho ta với một bầu nhiệt huyết, nhưng vốn không hiểu rõ ta, nàng rời đi, không phải bởi vì vũng bùn Lâm gia, mà là bởi vì ta không phải người trong suy nghĩ của nàng. Nàng vốn chưa từng yêu ta, năm đó là thế, hiện giờ cũng vậy, nàng có từng yêu Triệu Duệ An không?! Nàng có biết hắn là người như thế nào không? Hắn có bao nhiêu khuôn mặt mà nàng không hề hay biết? Nếu nàng biết rồi, nàng còn có thể trước sau như một mà nói yêu hay không? Nàng không thể!”
Hắn chất vấn nàng, Tống Tinh Dao vừa nghe vừa lắc đầu: “Không phải, không phải!” Nàng càng nghe càng giận, ai cũng có thể phủ định tình cảm của nàng, chỉ có Lâm Yến là không thể: “Lâm Yến, ngươi câm miệng! Ta yêu ngươi mấy năm, ngươi dựa vào cái gì mà phủ định hả?”
Rầm ——
Hổ phù bị hắn ném mạnh đi, đập vào vách tường rơi xuống mặt đất, hắn phất tay áo mà qua, chỉ nghe “Rầm” một tiếng vang dội, lư hương trên bàn bị người đánh đổ, hương tro vẩy đầy đất, mùi hương nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng, khiến Tống Tinh Dao sặc đến mức ho khan. Tống Tinh Dao lùi hai bước, Lâm Yến cũng không chịu buông tha cho nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực rồi ấn xuống, đè chặt ở trên bàn.
Vẻ ngoài điềm tĩnh thong dong đã bị nanh vuốt của Tống Tinh Dao xé nát, hắn đánh mất chừng mực.
“Tống Tinh Dao, nàng nói nàng đã từng yêu ta mấy năm, nhưng nàng để tay lên ngực mà nghĩ xem, rốt cuộc nàng yêu con người của ta, hay là yêu khuôn mặt này một thân da thịt này của ta, hay là tưởng tượng hão huyền về ta ở trong lòng nàng? Nàng mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng đi, ta không phải thần không phải tiên, ta chỉ là một người phàm thôi. Nếu nàng muốn tìm một vị thần không dính khói lửa phàm tục, có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của nàng, vậy nàng nên đi thỉnh tượng Phật trong chùa miếu ấy!” Lâm Yến bị nàng chọc giận, khuôn mặt đỏ bừng, hai tròng mắt khóa chặt Tống Tinh Dao, như sói như ưng: “Chẳng qua là nàng phát hiện ra, ta cũng không phải là nhân vật như nàng tưởng tượng mà thôi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì mà trích tiên, cái gì mà quân tử, con mẹ nó toàn là cứt chó.
Hắn không phải, từ trước đến nay hắn đều không phải.
Toàn bộ vẻ bề ngoài được nàng thích lúc ban đầu, cái gọi là phong thái trích tiên, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, chỉ là sự hấp dẫn yếu ớt, đến lúc sau lại biến thành lạnh nhạt xa cách trong mắt nàng, chỉ vì hắn không giống như mong muốn của nàng. Nàng gả, chẳng qua chỉ là sự tưởng tượng của nàng mà thôi, mà hắn lại là người thường vô cùng chân thật.
Thế gian này, làm gì có người nào hoàn hảo chứ? Hắn không phải, nàng cũng thế. Nhưng hắn bằng lòng thay đổi vì nàng, nhưng nàng lại chờ không kịp.
Ảo tưởng bị hiện thực đánh bại, đó mới là nguyên nhân thật sự khiến nàng rời đi.
Tống Tinh Dao dường như bị sự phẫn nộ của hắn dọa sợ, nàng im lặng không nói —— nàng đã quen biết hắn mười mấy năm, trong đó còn có bảy năm phu thê sống chung với nhau, nhưng từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn mất khống chế như thế. Cho dù lúc trước hai người tranh cãi dữ dội, hắn cũng chưa từng nói nặng lời bao giờ, cùng lắm chỉ đóng sầm cửa lại rồi núp trong yên tĩnh.
Là bị nàng ép ư?
Thấy nàng ngẩn người, Lâm Yến cũng phát hiện bản thân mình mất khống chế, dần dần xoa dịu giọng điệu lại, cúi đầu xuống, hơi thở trong môi trong mũi phả vào má nàng.
“Tống Tinh Dao, nàng và ta làm phu thê bảy năm, ta mới là người đã sớm bị nàng vứt bỏ! Nàng không hề vô tội như thế đâu.”
Lửa giận dần qua đi, trong lời nói ấy càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ và thống khổ cùng với sự cô độc trong suốt mười hai năm dài đằng đẵng khi mất đi nàng, khi hắn rễ tình đâm sâu, nàng đã là bứt ra mà đi.
Tống Tinh Dao nửa nằm trên bàn viết chữ, giơ tay lên gạt mấy sợi tóc lộn xộn rủ xuống mặt mình của hắn, nói: “Cứ cho là thế đi, thì làm sao? Ngươi muốn tranh cãi đúng sai với ta à? Nhưng bất luận là ai đúng ai sai, đều đã là quá khứ rồi, ngươi khổ nhiều năm như vậy, vì sao vẫn không muốn buông tay chứ?”
“Ta muốn, nhưng ta không làm được. Nàng nói ta không cam lòng cũng được, quá cố chấp cũng thế, rõ ràng chúng ta có thể rất hạnh phúc, không phải sao? Vì sao ta phải từ bỏ? Ta vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng quay đầu lại, nhưng không quay đầu lại cũng không đại biểu cho việc ta nên từ bỏ hạnh phúc vốn dĩ nên thuộc về ta.” Môi Lâm Yến ép đến bên cạnh gò má của nàng, từ từ ngược xuống, dần tới gần môi nàng.
Tống Tinh Dao bị bao phủ hoàn toàn bởi hơi thở của hắn, trong lòng vô cùng rối loạn, người cứng đờ như gỗ đá, trong lúc nhất thời lại quên mất phải giãy giụa, hắn bỗng nhiên cong môi, lộ ra nụ cười hoàn toàn khác với trước đây, giống như sự mê hoặc của thần phật, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi nàng, Tống Tinh Dao suýt chút nữa đã rên lên thành tiếng nghẹn ngào.
Việc này… Gặp quỷ rồi… Nam nhân…
Ngay tại lúc nàng cho rằng hắn sắp tùy ý làm càn, nàng hoàn hồn định giãy giụa, nhưng hắn lại rời khỏi môi nàng, chỉ để nàng một mình thở hổn hển vì thẹn và giận.
“Yêu Yêu, nàng đối với ta, vẫn là có cảm giác, đừng tự lừa mình dối người.” Lâm Yến vẫn cúi người đè lên nàng như cũ, đau khổ dần dần qua đi, nụ cười có chút ngông cuồng, là dáng vẻ mà hắn nên có: “Nàng đừng vội vàng phủ nhận, ta để cho nàng chơi. Nàng muốn ở bên Triệu Duệ An, vậy thì ở bên nhau đi. Ta đánh cược với nàng, ta đánh cược Triệu Duệ An không phải là đối tượng phù hợp với nàng, nàng có dám đánh cược với ta không?”
“Hoang đường! Vì sao ta phải đánh cược cái này với ngươi?! Ngươi mau tránh ra đi!” Mặt Tống Tinh Dao đỏ lên, duỗi tay đẩy hắn.
“Không phải nàng tin tưởng vào lựa chọn của mình, tin vào Triệu Duệ An à? Vậy vì sao không dám đánh cược với ta? Nếu nàng thắng, hộp của cải này sẽ thuộc về nàng.” Lâm Yến duỗi tay đẩy cái hộp mà nàng mới vừa trả về lúc nãy đến bên cạnh mặt nàng.
“Ai thèm đống tiền dơ bẩn này của ngươi chứ!” Tống Tinh Dao cũng không thèm nhìn cái hộp kia.
“Vậy lại thêm cái này nữa.” Hắn đưa tay đến ngăn bí mật của bàn viết chữ, lấy ra một cuộn giấy, có thứ gì đó bị động tác của hắn lôi ra theo, “Loong coong” một tiếng rơi xuống đất, hắn cũng không để ý, chỉ đặt cuộn giấy ở trên hộp.
Tống Tinh Dao nghiêng mặt qua lại không nhìn rõ cuộn giấy kia là gì, lạnh nhạt nói: “Không muốn.”
“Đây là tài liệu về Phật Trản, bên trong có tin tức về Tằng Tố Nương. Nếu nàng tin tưởng hắn ta, vậy nếu nàng thắng trận cá cược này thì nàng không hề có tổn thất gì, nàng vẫn có thể cùng hắn như hình với bóng, từ nay về sau ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt của nàng, cũng thay nàng diệt trừ tất cả các mối nguy có liên quan tới Tằng Tố Nương một cách vô điều kiện.”
Tống Tinh Dao im lặng một hồi lâu, nàng thừa nhận mình bị phần tiền cược này làm cho xao động rồi.
“Nếu ta thua thì sao?” Nàng hỏi hắn.
“Vậy gả cho ta, gả một cách cam tâm tình nguyện!” Con người của hắn không có ưu điểm gì, nhưng lại đặc biệt rất có tính kiên nhẫn, kiếp trước hắn có thể chịu đựng suốt mười hai năm, vậy thì tương tự, kiếp này cũng có thể chịu đựng được… Chịu đựng được đến kết thúc của kiếp này.
Ngày nào nàng quay về, trận cá cược xa hoa này mới được coi như đã kết thúc.
“Lâm Yến, ngươi điên rồi!” Cuối cùng Tống Tinh Dao đẩy hắn ra rồi đứng dậy.
Trái tim đập thình thịch không ngừng. Cũng không biết là bị hắn nói trúng tim đen rằng nàng không đủ tin tưởng Triệu Duệ An, hay là đau lòng ván cược này chắc chắn sẽ tiêu tốn thời gian nửa đời của hắn, nàng cực kì khó chịu, cho dù tiền đặt cược có nhiều như thế nào, nàng cũng đều không muốn.
“Ta sẽ không đánh cược với ngươi.” Nàng nhanh chóng xoay người, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
“Keng” một tiếng, chân nàng đá phải thứ gì đó, nàng cúi đầu nhìn xuống, có lẽ đây là thứ vừa nãy bị hắn vô tình làm rơi ra khỏi ngăn bí mật.
Một con dao găm mỏng.
Con ngươi của nàng đột nhiên co lại, đứng ngay tại chỗ giống như bị cố định người vậy, vài mẩu hình ảnh lộn xộn lóe lên ở trong đầu, nàng không cầm lòng được cúi người để nhặt nó lên, nhưng Lâm Yến lại nhanh chóng đi tới, giữ cánh tay của nàng lại, gian nan dùng mũi chân đá văng thứ kia đi, Tống Tinh Dao chỉ thấy ánh sáng bạc chợt lóe lên, thứ kia lại bị hắn đá xuống bên dưới giá sách, cuối cùng cũng không nhìn thấy nữa.
“Vì sao không đánh cược? Ta chỉ muốn xin một cơ hội mà thôi. Bảy năm phu thê, mười hai năm giày vò, hai năm giúp đỡ lẫn nhau, chỉ đổi lấy một cơ hội này thôi, nếu thua, ta nguyện chịu thua cược, từ nay về sau hai ta có niềm vui riêng, sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Tống Tinh Dao không nói chuyện, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn hắn một cách bình tĩnh.
Trong đầu có ánh lửa cháy hừng hực, người kia, ôm nàng đi qua sinh tử.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”