Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 104:
Sáng sớm Tống Tinh Dao đã ôm đồ vật đi ra ngoài.
Từ đêm trước khi xảy ra hỏa hoạn ở nhà họ Mạc, sau khi nàng và hắn gặp nhau ở Lâm gia, thì hai người bọn họ cũng không bí mật gặp nhau nữa, cho tới bây giờ đã là hơn ba tháng rồi.
Tuyết đầu mùa vừa mới ngừng rơi, ven đường có không ít dân chúng dậy sớm đang rắc muối quét tuyết, sáng sớm ngày mùa đông giá rét, chỉ nghe thấy tiếng chổi xẻng sắt cạo soàn soạt, còn lại chính là âm thanh khi bánh xe nghiền qua con đường lát đá xanh khiến cho người ta buồn ngủ. Tống Tinh Dao dùng một tay ôm lò sưởi tay ngồi ngẩn người ở trong xe ngựa, một tay đè lên tay nải ở bên cạnh, nỗi lòng hỗn loạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không bao lâu sau, xe ngựa dần dần dừng lại, lái xe Kỳ Quy Hải ở bên ngoài gọi một tiếng, nàng hoàn hồn ôm tay nải lên rồi đi xuống xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa là một tòa nhà mới tinh, tòa nhà không có tên họ, chỉ treo một tấm biển trên cạnh cửa, chỉ viết bốn chữ “Bắc Chỉ Nam Khuynh”, đó vốn là tấm biển mà Lâm Yến treo ở ngoài thư phòng.
Nơi mà Lâm Yến hẹn gặp mặt, không phải Li Quán, mà là nhà mới của hắn.
Kiếp trước, tòa nhà này cũng không thuộc về Lâm Yến, Tống Tinh Dao chưa từng tới đây, hoàn toàn xa lạ.
“Những căn nhà năm gian ở dưới chân Hoàng thành, sẽ không có chỗ nào tốt hơn chỗ này. Tiểu thư đi chậm một chút, cẩn thận thềm đá.” Người ra ngoài đón nàng là một gã sai vặt trẻ tuổi, rất là tháo vát dễ mến, vừa mời nàng vào trong nhà vừa lải nhải giới thiệu về tòa nhà này.
Phía Tây là chủ trạch, phía Đông là vườn hoa, bốn phía có núi đá vây quanh, không rộng lớn xa hoa như Lâm gia, nhưng trông lại lịch sự tao nhã hơn Lâm gia, vách tường mái cong cỏ cây um tùm, lầu xa các gần đều có tuyết đọng chưa tan, lộ ra vài phần tiên khí, là phong cách của Lâm Yến, nhưng trên đường gặp được mấy cửa nguyệt môn thông ra vườn hoa, bên trong lại vẫn trống trải.
“Tòa nhà này mới xây dựng một nửa thôi, vườn hoa phía sau cùng vẫn để trống. Công tử nói giữ lại cho nữ chủ nhân tương lai quyết định.” Gã sai vặt nhìn thấy Tống Tinh Dao buồn bực, thì bắt đầu giải thích, lại nói: “Đằng trước chính là thư phòng của công tử, thư phòng là nơi quan trọng, người ngoài không thể tự tiện đi vào, tiểu nhân chỉ dẫn tiểu thư đến đây thôi. Sau khi người đi vào thì đi thẳng đến cuối con đường, chính là thư phòng, công tử đang chờ người ở bên trong.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, cảm ơn tiểu ca.” Tống Tinh Dao nói cảm ơn, rồi đi thẳng vào trong.
Xuyên qua một vườn hoa nho nhỏ chính là thư phòng của Lâm Yến. Thư phòng là một gác cao ba tầng, có hơi giống với Ngân Loan Các để ngắm trăng ngắm sao của Lâm gia, nhưng lầu các cũng vẫn không có tên, chỉ khắc chữ trên bia đá đứng trước các, là nét chữ của Lâm Yến.
Tinh Dao Hải Yến.
Tống Tinh Dao vội lia mắt qua tảng đá đó, rồi lại đi về phía lầu các. Cửa của lầu các đang mở rộng, một bên thông thoáng, một bên khác là cửa huyền môn* ở trong nước, ở giữa đặt một cái bàn viết chữ, hai bên có bình phong, Lâm Yến đang đứng ở dưới rèm trúc của cửa huyền môn, vẫn là đạo bào hơi cũ như trước, mặc một chiếc áo choàng bên ngoài, tóc dài cột đơn giản mặc trang phục ở nhà.
*cửa huyền môn: là các cánh cửa thường xuyên để mở, có thể đóng lên hạ xuống.
Hắt xì ——
Gió trên mặt hồ thổi thẳng vào các, Tống Tinh Dao lạnh đến mức hắt xì một cái. Lâm Yến nghe thấy tiếng đóng cửa thì xoay người phất tay áo, lại quét đóng một bên cửa sổ chỗ Tống Tinh Dao lại, Tống Tinh Dao sụt sịt mũi: “Ngươi không lạnh à?”
“Xin lỗi.” Lâm Yến xin lỗi.
Cửa vừa đóng lại, trong phòng lập tức ấm trở lại, lúc này Tống Tinh Dao mới phát hiện trong phòng đã có chậu than rồi.
“Cái này thì làm sao phải nói xin lỗi chứ?” Tống Tinh Dao thả thứ trên tay xuống, đi đến trước chậu than để hơ tay.
Lâm Yến cũng không biết, chỉ là thói quen mà thôi, cảm thấy để nàng bị lạnh thì là lỗi của mình.
Nàng hơ ấm tay, Lâm Yến đã rót một ly trà nóng, nói: “Cởi áo khoác ngoài ra đi.”
Áo khoác ngoài của Tống Tinh Dao rất dày, nàng ở bên cạnh chậu than một lát thì đã sắp đổ mồ hôi rồi, nàng mà nóng thì sẽ bị nổi mẩn đỏ, Lâm Yến nhớ rõ.
“Không cần, nói mấy câu rồi đi luôn thôi.” Tống Tinh Dao lắc đầu.
Đây là lời mở đầu sẽ nói ngắn gọn, Lâm Yến nhíu mày: “Gấp như vậy à? Nàng có việc bận ư?”
“Không có, chỉ có điều…” Tống Tinh Dao đụng phải ánh mắt hắn, vẫn là đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt như cũ, trước đây Tống Tinh Dao cảm thấy lạnh nhạt, hiện giờ lại cảm thấy ánh mắt này còn giống mũi nhọn đao kiếm hơn, khiến người ta không có chỗ ẩn náu, có khả năng nhìn thấu lòng người.
Nàng bỗng nhiên nói không nên lời.
“Chỉ có điều cái gì?” Lâm Yến hỏi lại, rồi nói tiếp: “Nếu không phải việc quan trọng thì nghỉ một lát, chúng ta đã lâu không gặp nhau, nàng không muốn biết ba tháng nay ta đang điều tra cái gì sao?”
Tống Tinh Dao nắm chặt tay thành quyền rồi lại lắc đầu, sau khi cân nhắc từ ngữ thì mới dè dặt nói: “Ta tới đây không phải vì chuyện này, chỉ muốn đến cảm ơn ngươi. Ngày ấy ngươi tới kịp thời đã cứu ta một mạng, ta rất cảm kích, cảm ơn ân cứu mạng của ngươi.” Khi nói chuyện nàng trịnh trọng gật đầu cảm ơn với hắn.
Lâm Yến không đáp lại, nàng lại nói tiếp: “Lâm Yến, ta nhớ rõ khi ta vừa mới tới Trường An, chúng ta đã từng đạt được nhận thức chung, tiến về phía trước, không quay đầu lại, ngươi còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ.” Hắn cúi đầu, bưng chén trà của mình lên, đưa tới bên môi.
“Hai năm rồi, chúng ta vẫn luôn luôn tiến về phía trước, cũng đã thay đổi rất nhiều thứ. Ta vào phủ công chúa, ngươi rời khỏi Lâm gia, hết thảy đều khác hẳn lúc trước. Ta cho rằng, có lẽ chúng ta đều đã làm được một nửa của nhận thức chung này.” Nàng cân nhắc từng câu từng chữ rồi mới nói.
Lâm Yến hơi cúi mặt không rõ biểu cảm, nhưng tay lại khẽ run lên, nước trà sánh vào mu bàn tay hắn, hắn nghĩ hắn đã đoán được Tống Tinh Dao muốn nói gì rồi.
“Tiến về phía trước, không quay đầu lại.” —— Một nửa, chính là bốn* chữ đầu tiên.
*trong raw là ba chữ 往前走(Tiến về phía trước).
Còn có một nửa chưa thể thực hiện.
“Làm đồng bào với ngươi, ta rất vui, ngươi dạy ta rất nhiều, đây là lời cảm ơn thứ hai. Mặc dù lúc bắt đầu là giao dịch với ngươi nhưng ngươi giúp ta rất nhiều, nếu như không có ngươi, ta không thể có ngày hôm nay, đây là lời cảm ơn thứ ba.” Tống Tinh Dao hít sâu một hơi, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, vì thế càng nói càng nhanh, cũng không hề nhìn hắn.
Nhìn nhiều thì sẽ mềm lòng, cũng sẽ đau.
“Ngươi bỏ ra nhiều tinh thần và sức lực như thế, chỉ đơn thuần vì hợp tác với Trưởng công chúa thôi à? Ta đoán… Ngươi có nguyên nhân khác. Nếu như ta đoán sai, ngươi cứ coi như ta tự mình đa tình. Nếu chúng ta đã đi ra, không phải nên hoàn toàn tạm biệt với quá khứ sao? Ta sẽ theo đuổi hạnh phúc của ta, ngươi cũng không cần giữ mãi nỗi đau cũ không bỏ, ngươi nói đi?” Nàng nói.
“Nỗi đau cũ? Nàng hình dung chính mình như thế à?” Lâm Yến đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng lau mu bàn tay, dần dần nâng khuôn mặt không còn lạnh nhạt lên: “Yêu Yêu, nàng chưa nói lời thật lòng. Hôm nay nàng tới đây, không phải vì cảm ơn ta, mà là bởi vì Triệu Duệ An à?”
Cho dù nhìn thấy nàng và Triệu Duệ An thân mật ở chung đau như thế nào, thì cũng không bằng nỗi đau khi chính miệng nàng nói cho hắn biết phải tạm biệt.
Nàng xin hắn buông tay.
Thật ra hắn quả thực là nên buông tay. Giữ bọn họ, hắn kiên trì lâu hơn nàng nhiều, mỗi một ngày trong mười hai năm nhiều ra kia đều là giày vò, vốn tưởng rằng sống lại là khổ tận cam lai, nhưng lại là bắt đầu một vòng tra tấn mới, tại sao hắn lại không chịu buông tay?
Buông tay, bọn họ mới có thể có hạnh phúc riêng của mỗi người.
“Triệu Duệ An thực sự tốt như vậy à? Tốt đến mức khiến cho nàng có thể không màng an nguy của Tống gia, bất chấp mối nguy Tằng Tố Nương ư? Muốn cắt đứt quan hệ với ta à? Ý của nàng là như này sao?” Hắn hỏi lại.
“Ta không phải không màng an nguy của Tống gia, việc Tằng Tố Nương ta sẽ tra, chỉ có điều sẽ không mượn lực của ngươi. Triệu Duệ An có tốt hay không, thì đó đều là sự lựa chọn của ta, cho dù không phải là hắn, sau này cũng sẽ còn những người khác, trước sau gì ta và ngươi cũng phải có một kết thúc, không thể dây dưa không rõ, nếu không, sẽ không công bằng đối với người đến sau. Cho dù là ta hay là ngươi.”
Không chỉ là Triệu Duệ An, còn có thê tử mà hắn sẽ lấy trong tương lai, đều không công bằng, không phải sao?
Nàng vừa nói vừa đi đến trước bàn viết chữ, mở tay nải ra, hộp gỗ ở bên trong dần lộ ra.
“Hiện giờ ngươi đã không phải là con của Lâm gia, không cần tiếp tục lo lắng đồ vật sẽ bị mấy người Quận chúa cướp đoạt, ta đã hoàn thành việc ngươi nhờ, cái hộp này… vật về chủ cũ. Còn có tấm hổ phù này, cũng trả lại cho ngươi.” Nàng lại lấy hổ phù từ trong túi tiền ra, dùng hai tay cầm lấy đặt lên trên hộp: “Từ nay về sau, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Một câu nói, khiến ánh mắt của Lâm Yến lại trở nên âm u hơn.
Nhưng giọng điệu nói chuyện của hắn lại vẫn như bình thường: “Nàng thật sự cho rằng có thể cắt đứt với ta à? Tống Tinh Dao, nàng có từng yêu ta không?”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy, thiếu nữ đã có tình cảm rạo rực, nàng theo đuổi hắn hai năm, toàn bộ trong lòng trong mắt đều là hắn, lúc mới thành hôn, cũng vẫn ngọt ngào như cũ, trong mắt nàng cũng không thể chứa nổi người nam nhân thứ hai.
Có từng yêu không?