Phù cẩm

Chương 107


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 107:

Chương 107
 
Ngày cưới đã định, Tống Tinh Dao bắt đầu chuẩn bị hôn sự, nhưng vào lúc này Lâm Yến lại rời kinh.
 
Nguyên Tiêu đã qua, chỉ còn chưa đến hai tháng nữa là tới tháng ba, việc chuẩn bị không khỏi có chút gấp gáp. Tống Tinh Dao trách Triệu Duệ An: “Sao lại quyết định gấp như thế chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Duệ An nắm chặt tay nàng, cười mắt cong cong như vầng trăng: “Gấp sao? Ta còn ngại chậm đấy, tốt nhất là bây giờ lấy ngay lập tức, cũng miễn cho đêm dài lắm mộng.”
 
“Có thể có cái gì đêm dài lắm mộng chứ, sợ rằng không phải là ngươi đang lo bò trắng răng đấy chứ.” Tống Tinh Dao đẩy hắn ra, cười.
 
“Sợ nàng bị người khác cướp mất.” Triệu Duệ An xoa bóp mặt nàng, hưởng thụ xúc cảm đàn hồi ở ngón tay: “Nàng yên tâm, nhà cửa đã sớm sửa chữa xong rồi, đồ đạc trong nhà mọi thứ đều là mới, trang phục cưới trong nghi thức gả cưới đều do trong cung làm, nàng không cần phải làm bất kỳ điều gì đâu. Nhạc mẫu đã sớm chuẩn bị của hồi môn xong hết rồi, ca ca nàng vừa mới thành hôn, danh sách khách mời,… đều có sẵn, bên phía ta có phủ công chúa giúp đỡ, thời gian một tháng rưỡi là dư dả rồi, nếu không phải tháng hai không có ngày lành, thì ta còn muốn đề cập tới sớm hơn nữa ấy. Thái sử lệnh đã từng tính cho ta rồi, ngày lành gần đây nhất cũng phải đến tháng ba cơ.”
 
Tống Tinh Dao gạt phăng tay hắn ra, oán trách một câu: “Đừng bóp mặt ta.”
 
“Bóp mặt nàng thì làm sao? Sau này thành phu thê ta còn muốn bóp nơi khác ấy.” Hắn nói lời vui đùa trong miệng, nhìn mặt nàng trở nên ửng đỏ, thì càng cười xấu xa hơn, giữ chặt người lại, chỉ nói: “Lục nương, xuân về hoa nở gả cho ta không tốt ư? Triệu Duệ An ta lấy thê tử tất sẽ không để nàng bị thiệt thòi, cho nàng một tràng pháo hoa trải dài mười dặm để gả đi thì như thế nào?”
 
Tống Tinh Dao nghe thì bỏ qua mấy lời vô liêm sỉ kia của hắn, kinh ngạc nhìn hắn: “Mười dặm pháo hoa?”

 
Đó là đãi ngộ mà công chúa xuất giá mới có, gả đi trong cảnh pháo hoa đầy trời, lót thành con đường dài rực rỡ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, mười dặm pháo hoa, từ nơi này… đến nhà của ta.” Triệu Duệ An cười.
 
Đôi mắt giống như trăng sao cùng tỏa sáng, vô số lưu luyến nhu tình mật ý chìm lặn ở bên trong, như thật như ảo.
 
————
 
Hôn sự của thế tử Đông Bình nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ thành Trường An, Hoàng Thượng vì bù bắp sự thua thiệt nhiều năm của hắn, đặc biệt hạ chỉ hết thảy nghi thức đều ngang hàng với thân vương, cũng ban ơn đồng ý việc mười dặm pháo hoa của Triệu Duệ An, trong lúc nhất thời toàn thành xôn xao. Hoàng Thượng đã nhiều năm chưa gả nữ nhi, hiện giờ cảnh tượng mười dặm pháo hoa hoàng tráng được tái hiện, sao có thể khiến người ta không để ý chứ?
 
“Ngay cả tên nhóc nhà ngươi cũng sẽ biết lấy lòng nữ nhân, rốt cuộc là ngươi gần quan được ban lộc, nhanh chân đến trước một bước.” Triệu Ấu Trân tựa vào ghế quý phi liếc xéo Triệu Duệ An, trêu chọc nói.
 
Lúc trước bà nhận lấy Tống Tinh Dao, một nửa là vì con người của nàng, một nửa là vì Lâm Yến, vốn nghĩ hai người này có thể thành đôi thành cặp, không ngờ tới cuối cùng lại bị Triệu Duệ An lấy đi rồi. Bà nhận ra Lâm Yến vô cùng yêu Tống Tinh Dao, có chút áy náy đối với hắn, nhưng Triệu Duệ An là cháu trai ruột của mình, bà cũng không thể vì Lâm Yến mà làm việc lấy gậy đánh uyên ương, không chỉ không thể, mà còn phải ban thưởng thật hậu hĩnh.
 
“Cô mẫu thương ta.” Triệu Duệ An kéo Tống Tinh Dao đứng ở trước mặt Trưởng công chúa, mặt cười hì hì.

 
“Cầm đi đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa bảo Uyển Yên mở kho đi.” Triệu Ấu Trân vẫy vẫy tay, Uyển Yên ở phía sau cầm danh sách quà tặng rất dài giao vào trong tay Tống Tinh Dao: “Như vậy, cũng coi như không phụ sự nhờ vả của cha nương ngươi năm đó, chỉ có điều bọn họ không thể tận mắt chứng kiến ngươi thành hôn.”
 
Triệu Duệ An nghe vậy thì chỉ hơi khép mi mắt, sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười: “Có cô mẫu cũng giống như nhau.”
 
Tống Tinh Dao cầm danh sách quà tặng kia, nhìn hàng loạt chữ viết chi chít ở phía trên, chỉ cảm thấy giống như đang cầm một khối đá lớn, nặng trĩu rơi vào trong lòng.
 
————
 
Có người trong cung và Trưởng công chúa hỗ trợ, quá trình chuẩn bị hôn lễ thật sự rất thuận lợi. Tống Tinh Dao không cần tự mình may giá y, hắn cũng không có trưởng bối ở Kinh Thành cần hiếu kính, nàng chỉ cần làm ít quần áo giày vớ cho hắn là được, bởi vì nghĩ tới bức thư nhà chìm trong hồ kia, Tống Tinh Dao biết hắn lo lắng cho mẫu thân, vì thế lại làm ít giày vớ đai buộc trán,… của nữ nhân, định để cho Triệu Duệ An mang đi Đông Bình, coi như là hiếu tâm của người con dâu như nàng.
 
Bởi vì nghi thức trong cung rườm rà, hơn nữa phải sắp đặt mười dặm pháo hoa kia, trong quá trình đó không thể thiếu được việc người hai nhà tới tới lui lui để bàn bạc thống nhất, nhưng Triệu Duệ An toàn tự tay làm lấy. Tống Nhạc Văn bận bịu việc công, nên hắn lôi kéo Tống Mộng Trì ra trao đổi, quyết định địa điểm bắn pháo hoa, chuẩn bị bình phong phòng ngừa khách khứa giẫm đạp bị thương, cùng với đình ngắm cảnh ở trung gian.
 
Chỉ mấy ngày, bản vẽ đã hoàn thành, bao gồm cả Tống phủ và Triệu phủ cùng với hai nơi ở giữa đoạn đường này, ngoại trừ bình phong ở dọc đường, Tống gia còn dựng lên một đài cao tạm thời, dùng để trèo lên ngắm pháo hoa khi Tống Tinh Dao xuất giá.
 
Tống phủ lại bắt đầu rầm rộ xây dựng “Leng keng lạch cạch”, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chính là vì lần gả nữ nhi cuối cùng này.

 
————
 
Giữa tháng hai, Tống Tinh Dao lại gặp Bùi Viễn một lần nữa ở phường Bình Khang.
 
Vẫn là một rượu một người nghênh đón nàng như cũ, Bùi Viễn dựa vào bàn uống trà lười biếng nằm một bên ghế mây, cũng không có gì đặc biệt so với lần trước. Khi nàng đến, vò rượu kia đã cạn một nửa.
 
“Nghe nói nàng muốn thành thân với thế tử Đông Bình à?” Hắn hỏi nàng.
 
“Ừ.” Tống Tinh Dao cười gật đầu, nàng đã không còn hận hắn: “Ngày thành thân vào tháng sau.”
 
“Ta biết, gả đi trong mười dặm pháo hoa, toàn thành đều đang bàn tán.” Bùi Viễn cũng cười cười, rót đầy ly rượu rồi kính nàng: “Chúc hai người đầu bạc răng long.”
 
Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn.
 
“Cảm ơn.” Tống Tinh Dao cũng mời lại hắn một chén rượu.
 
“Trở lại chuyện chính.” Bùi Viễn bỗng nhiên thu lại tươi cười, vẫn lấy ra một quyển sách mỏng từ trong lồng ngực rồi đẩy đến trước mặt nàng: “Đây là danh sách mới, ngoài ra, bên trong còn có danh sách những người qua lại thân thiết với bọn chúng thời gian gần đây, ta không thể xác định được thân phận của những người này, nhưng có một việc, hình như gần đây bọn chúng đang âm mưu bí mật làm chuyện quan trọng, ta còn chưa thăm dò được đó là chuyện gì, lại cho ta thêm một chút thời gian nữa.”
 
Tống Tinh Dao nhận lấy quyển sách mỏng, ánh mắt dừng ở trên tay hắn: “Bị thương à?”

 
Một ít vải trắng băng bó lộ ra khỏi ống tay áo, hắn cúi đầu nhìn xem, chỉ nói: “Vết thương nhỏ ngoài da mà thôi.”
 
“Bảo trọng.” Tống Tinh Dao cũng không nhiều lời.
 
Khi rời đi, lại có tiếng đàn truyền tới từ trên lầu, lần này gảy khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》, trong trẻo mạnh mẽ sau đó lại là dư âm vô tận, một khúc chưa hết đã đột nhiên im bặt…
 
————
 
Đêm đến, Tống Tinh Dao lấy quyển sách mỏng mà Bùi Viễn đưa cho ra, một mình lật xem ở dưới đèn, cẩn thận xem qua từng cái một, liên tục lật qua lật lại ba lần, cũng không biết nghĩ đến điều gì, nàng bỗng nhiên lục tung lên để tìm ra mật báo mà Tào Thanh Dương vừa mới đưa tới vài ngày trước đó, so sánh một trái một phải.
 
Tuy rằng phải chuẩn bị hôn sự nhưng việc chính cũng không bị nàng bỏ lỡ, cứ cách mấy ngày Tào Thanh Dương lại đưa mật báo và tin tức của Li Quán tới, nàng đều sẽ dùng rất nhiều thời gian để xem, hai chỗ này gần như tương đương với tin tình báo của toàn bộ Trường An, có thể giúp nàng nắm giữ hướng đi của Trường An, lại so sánh với tin tức mà Bùi Viễn đưa tới…
 
Đầu mối chính là giấu ở trong đống lộn xộn này, những tin tức nhìn như hoàn toàn không có liên quan gì tới nhau.
 
Nàng dần dần vò nhăn trang giấy, lông mày nhíu chặt thành nút thắt.
 
————
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.