Phù cẩm

Chương 101


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 101:

Gối thuốc bằng ngọc cùng với thư của y sĩ đều được đưa về Tống gia giao tới tay Tống Tinh Dao vào mười ngày sau, chậm hơn rất nhiều ngày so với thời gian mà Tống Tinh Dao dự tính trước.
 
Hôm đó đúng vào ngày Tống gia chuyển sang nhà mới, làm ba bàn tiệc ở nhà, mời bạn bè thân thích tới chúc mừng nhà mới. Nhà ở có vườn gồm ba sân, vị trí hơi lệch một chút, nhưng được cái bố cục vuông vắn, rộng hơn rất nhiều so với trước đây, cho dù đại nữ nhi mang theo một nhà nữ tế về, cộng với việc sau này Tống Tinh Dao về nhà thăm cha nương sau khi thành thân, thì cũng đều chứa đủ người một nhà vô cùng đông vui.
 
Tôn thị ra ra vào vào tiếp đón khách khứa, đại nữ nhi Tống Tinh Ngâm phối hợp cùng với mẫu thân từ đầu tới cuối, nữ tế Từ Sĩ Phong thì tiếp chuyện với khách nam ở chính đường cùng với phụ tử Tống gia, để cho tiểu nữ nhi Tống Tinh Dao, người mà trời sinh đã là vua của đám trẻ con phụ trách dẫn hai đứa cháu ngoại trai chơi đùa ở trong vườn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tin hàm của phủ công chúa được đưa đến, Tống Tinh Dao lập tức bảo Kỳ Quy Hải và Lệ Chi chơi cùng cháu ngoại trai, mình thì trốn tới chỗ cao nhất trên đình nghỉ mát, một mình mở thư ra.
 
Thư của y sĩ viết rất chi tiết —— Ngọc thuốc chính là dùng cả cây mạn đà la* của Tây Vực kết hợp với nhiều loại dược liệu luyện thành nước thuốc để ngâm, thật sự là sản phẩm nổi tiếng của quan ngoại. Gốc của mạn đà la có thể làm thuốc, ăn một lượng nhỏ thì quả thật có tác dụng an thần giúp ngủ ngon, nhưng nếu như ăn hoặc ngửi nhiều thì sẽ dẫn tới các chứng bệnh như mê sảng ngất xỉu, nặng thì có thể gây chết người, nhưng giá trị làm thuốc của hàm lượng thuốc mạn đà la trong ngọc thuốc còn lớn hơn độc tính, cũng không có vấn đề gì, thứ có vấn đề chính là thành phần phụ được thêm vào trong nước mạn đà.
 
*mạn đà la: cà độc dược, là một vị thuốc đông y.
 
Y sĩ vẫn chưa tra ra tác dụng của thành phần phụ, nhưng khi dùng chuột thử nghiệm gối thì phát hiện, mùi hương của gối thuốc này có thành phần khiến cho chuột bị nghiện, nếu ngửi thời gian dài, sẽ sinh ra sự phụ thuộc rất lớn, một khi rời khỏi chiếc gối này, chuột sẽ rơi vào trạng thái nôn nóng bất an thậm chí là phát điên, đây cũng là nguyên nhân chính vì sao cần quan sát một thời gian, cho nên mới đưa tới trễ nhiều ngày như vậy. Y sĩ tính ra, nếu thay chuột thành người, chậm thì ba tháng, nhiều thì nửa năm sẽ bị nghiện.
 
Tống Tinh Dao không nhịn được nắm chặt tay bóp nhăn chỗ đang cầm thư. 
 
Ba tháng đến nửa năm, phụ thân và mẫu thân của nàng đều sẽ bị nghiện nó dẫn tới việc bị bọn họ khống chế, đến lúc đó bọn họ muốn đánh cắp bản vẽ vũ khí thông qua nhà bọn họ không phải sẽ dễ như trở bàn tay ư? Tống gia lại không có chống lưng, một khi xảy ra chuyện, Tằng Tố Nương vỗ mông chạy lấy người, tất cả tội lỗi đều do Tống Nhạc Văn gánh vác, cho dù có điều tra thì cũng chưa chắc tra ra bọn họ —— cũng giống như kiếp trước, đều là âm mưu thâm hiểm khiến Tống gia bị giết cả nhà.
 
Tống Tinh Dao cảm thấy tức giận trong lòng, hận không thể bắt Tằng Tố Nương tới ăn tươi nuốt sống nhưng nhớ đến cảnh cáo của Lâm Yến thì chỉ có thể lại nhịn xuống. Đường nhỏ trong vườn truyền đến tiếng trò chuyện vui vẻ của nữ nhân, nhờ cỏ cây che đậy, Tống Tinh Dao nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy mẫu thân và Tằng Tố Nương đi dạo trong vườn mới, hai người tay nắm tay dáng vẻ thân mật của bạn thân chốn khuê phòng. Trượng phu của Tằng Tố Nương đã chết vì bệnh, bà ta vẫn còn đang chịu tang, mặc một bộ váy áo màu trắng mộc mạc, tới cũng không gặp khách lạ, chỉ nói chuyện với Tôn thị mà thôi, nhìn như vậy thì chính là một phụ nhân bình thường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai người đi tới trước đình nghỉ mát, chắc định nghỉ ngơi một lát, Tống Tinh Dao gấp gọn thư nhét vào trong ngực, vội vàng dúi gối thuốc bằng ngọc vào bụi hoa bên ngoài đình, đứng dậy chào đón người: “Nương, Tằng di.”
 
“Lục nương.” Trái lại, khi Tằng Tố Nương nhìn thấy Tống Tinh Dao thì rất vui, trên gương mặt lạnh nhạt lộ ra vài phần vui mừng, lôi kéo nàng quan sát một phen rồi mới ngồi xuống ở trong đình.
 
Tống Tinh Dao cũng không vội rời đi, bắt đầu cùng mẫu thân nói chuyện với Tằng Tố Nương, vô cùng kiên nhẫn dẫn dắt trọng tâm câu chuyện, từ từ thử dò xét.
 
“Ta nghe nương nói đệ đệ nhà mẹ đẻ của Tằng di vào kinh, mang theo rất nhiều hàng hóa của quan ngoại muốn tìm người mua à?”
 
Tôn thị gõ đầu nàng một cái: “Đứa nhỏ này, hỏi thăm chuyện này để làm gì?”
 
Tằng Tố Nương lại cười gật đầu: “Đúng vậy, vất vả lắm đệ đệ không nên thân kia của ta mới có tiến bộ một lần, dự định chấn hưng gia nghiệp, người làm tỷ tỷ như ta hiển nhiên sẽ vui mừng rồi, Lục nương đầu quân dưới trướng của Trưởng công chúa, không biết có cách gì không nhỉ?”
 
“Ta chỉ là một xá nhân quản việc trong nhà, có thể có cách gì chứ, Tằng di quá coi trọng ta rồi. Chỉ có điều là hai ngày trước ta mượn gối thuốc bằng ngọc mà dì tặng cho nương về phòng gối mấy buổi tối, cảm thấy rất tốt, cũng muốn mua thêm một chiếc mang về phủ công chúa. Nhưng hỏi thăm một lượt trên thị trường, cũng không tìm được loại gối đầu này, mới biết được chiếc gối thuốc bằng ngọc này có nguồn gốc không nhỏ.” Tống Tinh Dao nắm tay mẫu thân nói.
 
“Chiếc gối này còn có nguồn gốc ư?” Tôn thị ngạc nhiên nói.
 
“Đúng vậy. Chiếc gối thuốc bằng ngọc này là sản phẩm nổi tiếng của quan ngoại…” Tống Tinh Dao chọn vài câu mà y sĩ nói trong thư để nói ra, lại nói: “Mạn đà la chính là loài hoa nổi tiếng của Tây Vực, không trồng được trong nước, vì thế rất quý, giá cả vốn đã rất cao rồi, ngọc thuốc này còn ngâm nước chiết xuất từ hoa trong hai năm, cái đó phải dùng bao nhiêu mạn đà la chứ? Hơn nữa còn có hương liệu thuốc bổ trợ, có thể không quý sao? Nghe nói đều là những thứ chuyên dụng của hoàng thất các tiểu quốc ở quan ngoại, ta hỏi thăm một vòng ở Trường An, cũng không hỏi thăm được nhà nào có bán, là thứ mà có tiền cũng không thể mua được, đành phải tới xin Tằng di.”
 
“Quý như vậy á?” Tôn thị nghe vậy thì lại là giật mình nhìn về phía Tằng Tố Nương: “Tố Nương, ta cứ nghĩ chỉ là gối thuốc bình thường, không ngờ lại quý giá như thế, ta cũng không dám nhận…”
 
“Ngươi và ta là tỷ muội, có gì mà không dám nhận. Thứ này là đệ đệ của ta cho ta, cũng chỉ là một đồ vật mà thôi.” Trong mắt Tằng Tố Nương lóe lên một tia khác thường, nhưng nhanh chóng cụp mắt để che giấu, chỉ cười nói: “Nhưng mà thứ như vậy, đệ đệ của ta cũng chỉ có một cái thôi, sợ cũng không có nhiều hơn.” Bà ta lại ngẩng đầu lên, nhìn Tôn thị và Tống Tinh Dao nói: “Không phải ta nói đâu, mặc dù chiếc gối này tốt thì suy cho cùng cũng là dùng thuốc, phù hợp với người có tuổi một chút, Lục nương vẫn còn nhỏ, không nên dùng mấy thứ này.”

 
“Nói cũng đúng, Yêu Yêu, con đừng gối nhiều nhé.” Tôn thị vừa nghe đã cảm thấy có lý.
 
“Nương, con chỉ mượn một chút, buổi tối sẽ trả lại cho nương.” Tống Tinh Dao làm nũng nói, lại hỏi: “Vậy bây giờ đệ đệ của Tằng di ở đâu ạ? Chắc chắn hàng hóa ở quan ngoại có rất nhiều thứ thú vị, ta muốn chọn hai thứ hiến cho Trưởng công chúa.”
 
Tằng Tố Nương vừa muốn trả lời, thì bỗng nhiên liếc qua khóe mắt nhìn ra bụi hoa phía sau Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao dịch mông sang, chắn tầm nhìn của bà ta, bà ta đã bình thường trở lại và nở nụ cười, lại sửa miệng thành: “Chỗ đó của đệ đệ ta bây giờ bừa bãi lộn xộn lắm, một nữ hài tử như ngươi cũng đừng tới, hôm nào ta sai người đưa danh sách hàng hóa tới cho ngươi, ngươi nhìn trúng cái gì thì ta lại bảo hắn sai người đưa tới đây cho ngươi xem qua là được. ”
 
“Được ạ, cảm ơn Tằng di.” Tống Tinh Dao trả lời ngọt ngào.
 
Nghỉ ngơi một lát là đủ rồi, Tôn thị còn phải tiếp đón khách khứa, vì thế đứng dậy rời đi cùng với Tằng Tố Nương, đợi hai người đi rồi, Tống Tinh Dao mới nghiêm mặt đứng dậy, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là nàng giấu quá gấp, một góc chiếc gối thuốc bằng ngọc kia bị lộ ra ngoài, có lẽ vừa rồi đã bị Tằng Tố Nương nhìn thấy.
 
Nàng mơ hồ có hơi lo lắng, ôm gối thuốc bằng ngọc về phòng, chỉ thầm nói trong lòng rằng không thể giữ lại chiếc gối này.
 
Tới buổi tối, khách khứa ra về, Tống Nhạc Văn lại tái phát bệnh đau đầu, Tôn thị sai người tới lấy gối thuốc bằng ngọc, kết quả nhận được câu trả lời là Tống Tinh Dao không cẩn thận làm vỡ gối đầu rồi, khiến cho Tôn thị rất tức giận.
 
————
 
Tháng mười bắt đầu vào mùa đông, bên ngoài gió lạnh thấu xương, trong thạch thất kín mít lại bởi vì có hai chậu than lớn mà vô cùng oi bức.
 
Nữ nhân trên ghế vẫn mặc váy áo đỏ như lửa, lười biếng ngắm nghía loan đao trong tay, nghe thuộc hạ bẩm việc.

 
*Loan đao (弯刀): thanh đao có hình dạng cong của người Mông Cổ

 
“Việc gối thuốc bằng ngọc đã bị Lục nương của Tống gia phát hiện, thân phận của Tằng thị có nguy cơ bị lộ ra ngoài, tìm hiểu ngọn nguồn, chỉ sợ sẽ tra ra được nơi này.”
 
Nữ nhân đó không nói chuyện, tiếp tục nghịch loan đao, một lát sau mới xuống phía dưới hỏi nam nhân đứng đầu: “Bùi công tử cảm thấy nên giải quyết việc này như thế nào?”
 
Bùi Viễn bị điểm danh, lạnh nhạt nói với vẻ mặt vô cảm: “Người chết sẽ không lắm miệng.”
 
“Có lý. Vậy thì diệt khẩu đi.” Nữ nhân cười ném loan đao xuống.
 
Loan đao vạch ra một tia sáng lạnh như sương ở giữa không trung.
 
————
 
Ở sườn núi phía Bắc bên ngoài thành Trường An, đoàn người lần theo dấu vết tới tận đây, đang nhóm lửa hạ trại ngay tại chỗ đặt chân.
 
Lâm Yến đứng ở đỉnh núi nhìn xuống về phía xa, chỉ nhìn thấy rừng cây xanh um tùm.
 
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang phá không giữa không trung, một mũi tên sượt qua sườn mặt hắn, bắn vào giữa thân cây bên cạnh hắn, có một tờ giấy cắm trên mũi tên. Lâm Yến tiến lên, nhanh chóng gỡ tờ giấy xuống.
 
Trong thư chỉ có vẻn vẹn một con số, nhưng hắn lại hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
 

————
 
Mấy ngày sau, hôn kỳ của Tống Mộng Trì đã tới gần, không hiểu sao Tống Tinh Dao lại cảm thấy hơi nôn nóng. Nàng đã đưa tin cho Lâm Yến Tằng về việc của Tằng Tố Nương, nhưng Ngũ Niệm lại trả lời, Lâm Yến đang không có ở Kinh Thành, hơn nữa còn đã rời khỏi Trường An gần một tháng rồi, nàng lại không nhận được bất kì một tin tức nào.
 
Việc của Tằng Tố Nương, từ trước đến nay đều là một thanh kiếm sắc nhọn treo ở trên đầu nàng.
 
“Vì sao lại mất tập trung rồi?” Triệu Duệ An quét cái mũi nàng, không vui nói.
 
“Vậy vì sao ngươi lại vui vẻ như vậy?” Tống Tinh Dao hoàn hồn cười với hắn, hỏi ngược lại hắn. Nhìn gương mặt như loài hoa tao nhã phú quý giữa nhân gian này của Triệu Duệ An, tâm trạng nặng nề của nàng tạm thời biến mất.
 
Hôm nay hai người lại hẹn nhau ở trong nhà của Triệu Duệ An, Triệu Duệ An nói có thứ tốt muốn cho nàng xem.
 
“Đương nhiên vui vẻ rồi. Mẫu thân của ta hồi âm cho ta đấy.”
 
“Vương phi có khỏe không?” Tống Tinh Dao bị cảm xúc của hắn lây nhiễm, cũng vui vẻ nói.
 
“Mẫu thân của ta nghe nói ta sắp lấy thê tử, tâm trạng vừa tốt hơn, trăm bệnh đều hết.” Hắn kéo nàng đến bên cạnh người, lấy một phong thư từ trong lòng ngực rồi mở ra: “Xem đi, mẫu thân của ta tự tay viết đấy.”
 
“Vì sao ngươi…” Mặt Tống Tinh Dao đỏ lên. Thư này một đi một về phải mất thời gian gần một tháng, khi hắn gửi thư đi, nàng còn chưa đồng ý gả cho hắn đâu.
 
“Ta có tự tin, nàng sẽ gật đầu, vì thế viết trong thư nhà là ta muốn lấy một cô nương mà ta thích.” Triệu Duệ An cười híp mắt, vẻ mặt tràn ngập vui sướng: “Thân thể của mẫu thân ta đã có chuyển biến tốt rồi, gửi lại cho ta không ít thứ, có một ít, là cho nàng.”
 
“Ta?!” Tống Tinh Dao kinh ngạc nói.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.