Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 99:
Chương 99: Mất hết thanh danh
Cửa “Bắc Chỉ Nam Khuynh” bị đẩy ra, ánh trăng lạnh như sương của đêm mùa hè chiếu vào váy áo màu trắng của thiếu nữ mới vào nhà trông rất mỏng manh, mơ hồ lộ ra đường cong yểu điệu như được bao phủ bởi sương mù, nàng ta ăn mặc giản dị, son phấn nhàn nhạt tóc dài xõa trên vai, đẹp đến nao lòng.
Canh giờ chưa muộn, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, nhưng Lâm Yến lại cúi đầu ngủ gật, không hề phát hiện ra động tĩnh của thế giới bên ngoài. Lâm Vãn nhẹ nhàng đi chầm chậm tới gần bàn, giơ đèn chiếu về phía Lâm Yến, lẳng lặng nhìn thật kĩ một lát, miệng lẩm bẩm nói: “A huynh, huynh có biết, từ ngày ta biết huynh không phải là a huynh của ta, ta chỉ muốn gả cho huynh làm thê. Nam nhi khắp thiên hạ này, ta đều xem nhẹ toàn bộ. Nương nói huynh là đời sau của tội thần, lại mang cái danh huynh muội với ta, chúng ta không thể ở bên nhau, cho nên suốt bao nhiêu năm qua, ta đều chịu đựng, mỗi ngày nhìn thấy huynh, nhưng lại không thể nói được bất kì điều gì, ta nhịn rồi lại nhịn, nhưng mà vì sao… các tiểu cô nương toàn thành đều có thể thích huynh, chỉ có ta là không thể?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta dừng một chút, dùng tay vuốt ve mặt mày của hắn qua không trung: “Sau đó ta cũng đành chịu. Có nhiều người thích huynh như vậy, nhưng cũng không thấy huynh để tâm tới ai, ta nghĩ rằng, các nàng đều là mây khói thoảng qua mà thôi, chỉ có ta là muội muội mà huynh thương từ nhỏ đến lớn, huynh đã hứa sẽ mãi mãi yêu thương ta, ta cảm thấy làm muội muội của huynh cũng khá tốt, ít nhất ta là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Ta cũng nghĩ tới việc huynh sẽ lấy thê tử, ta tự nói với mình rằng phải chấp nhận, tự nói với mình rằng chỉ cần huynh không yêu nàng ta, nàng ta sẽ mãi mãi chỉ là vật trang trí chiếm lấy cái danh thê tử của huynh mà thôi, ta mới là sự tồn tại mà không một kẻ nào có thể vượt qua được ở trong lòng huynh.”
Bấc đèn hơi bùng lên, Lâm Yến sáng rồi lại tối, nàng ta bật cười: “Nhưng, huynh lừa ta. Hóa ra, huynh đã sớm biết mình không phải là a huynh của ta, huynh đối xử tốt với ta nhiều năm như vậy, đều là giả ư? Huynh đã sớm thích người khác rồi à? Tống Tinh Dao kia, nàng ta có điểm tốt gì chứ? Đáng để huynh nhớ mãi không quên đến mức không tiếc tính mạng để cứu giúp hả? Các người mới quen biết bao lâu chứ? Còn ta và huynh lại làm huynh muội bao nhiêu năm rồi?”
Nàng ta cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.
“A huynh… Không, Hàn Thứ, tình cảm mười bảy năm nay, ta không tin toàn bộ đều là giả. Nương không có ở đây, bên cạnh ta chỉ còn lại một mình huynh. Hiện giờ chúng ta cũng không phải là huynh muội, có thể ở bên nhau…” Lâm Vãn đặt đèn xuống, từ từ đi ra sau lưng Lâm Yến, giang tay ôm lấy eo hắn.
Nhưng tay nàng ta còn chưa chạm vào hắn, đột nhiên bị một lực mạnh hất cả người lẫn tay sang một bên. Lâm Yến đang cúi đầu đã ngồi thẳng người dậy, hai tròng mắt đỏ ngầu dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn về phía Lâm Vãn đầy âm u và hung ác. Lâm Vãn đụng vào góc bàn, vô thức nhìn về phía chén sứ đã trống không đặt ở bên mép bàn, trong lòng kinh hãi.
“Ngươi nói không sai, ta quả thật có mười bảy năm tình cảm với ngươi, huynh trưởng trong thiên hạ đối xử với ấu muội như thế nào, ta cũng đối xử với ngươi y như vậy, chưa bao giờ có tình yêu nam nữ.” Lâm Yến gần đây có tâm trạng vô cùng tồi tệ, cũng mất đi chút nhẫn nại cuối cùng đối với Lâm Vãn, lời nói lạnh lùng tàn khốc không lưu tình: “Nhưng tất cả những việc ngươi làm đã hủy hoại toàn bộ tình cảm huynh muội suốt mười bảy năm nay.” Hắn vừa nói cũng vừa nhìn về phía chén sứ ở mép bàn.
“Nếu không phải ngươi ép ta, sao ta có thể ra nông nỗi này? Ta thích ngươi thì có gì sai chứ? Nếu không phải bị cái danh huynh muội làm lỡ, ta không tin ngươi không thích ta, ngươi muốn hủy hoại thì hủy hoại đi, ta đã sớm không muốn làm một đôi huynh muội giả dối này với ngươi rồi!” Lâm Vãn thấy mưu kế bị vạch trần, càng bất chấp hơn, ưỡn ngực chậm rãi đi về phía Lâm Yến: “Bởi vì ta không đẹp bằng Tống Tinh Dao à? Hay là vì ta không quyến rũ bằng nàng ta? Nàng ta có, ta đều có hết, thậm chí còn tốt hơn nàng ta!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lâm Vãn, ngươi có từng nghĩ chưa, ta đã sớm biết ngươi và ta không phải huynh muội nhưng vẫn không động lòng với ngươi, không phải bởi vì ngươi không tốt, mà chỉ bởi vì ta không thích ngươi. Cho dù mọi thứ của ngươi tốt hơn Tống Tinh Dao, thì với ta mà nói, nàng vẫn tốt hơn ngươi như cũ.”
Cái gọi là “Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước*”, chính là như vậy, có nàng, thế gian phồn hoa đều hóa thành mây khói.
*có nghĩa là trên thế gian dù có rất nhiều người cũng chỉ có thể yêu một người mà thôi.
“Lâm Yến —— ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Mặt Lâm Vãn tràn ngập nước mắt, một hồi gọi tên thật của hắn, một hồi lại gọi hắn là “Lâm Yến”, dần dần có chút biểu cảm cố chấp điên cuồng, vọt tới bên người hắn, đã hoàn toàn vứt bỏ sự kiêu ngạo ngày xưa.
Lâm Yến dùng một tay giữ chặt cái tay duỗi ra của nàng ta, kéo người đến cạnh cửa mà không hề lưu tình chút nào, sau đó dùng một chân đá văng cửa, đẩy Lâm Vãn ra ngoài cửa.
“Ra ngoài!”
“A Vãn?!”
Tiếng Lâm Yến quát chói tai và giọng nói của Bùi Viễn đồng thời vang lên, Lâm Vãn lảo đảo mấy bước được Bùi Viễn đỡ ổn định lại. Bùi Viễn đến thăm vào đêm khuya, vốn là vì muốn bàn bạc mấy chuyện quan trọng với hắn, không ngờ lại gặp được cảnh này, hai mắt Lâm Yến đỏ ngầu như ma quỷ giống như ngày ấy gặp ở bên ngoài nhà họ Mạc, trong lòng hắn ta kinh ngạc khó hiểu.
“Cút, cút khỏi nơi này của ta đi! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa!” Lâm Yến nhìn thấy Bùi Viễn cũng không cho sắc mặt tốt, xoay người lại đóng cửa rầm rầm.
Lâm Vãn mất hết mặt mũi, tránh khỏi tay Bùi Viễn, vừa che mặt khóc vừa chạy như điên rời đi. Bùi Viễn không thể hiểu nổi nhìn cánh cửa đã đóng chặt, do dự một lát rồi xoay người đuổi theo Lâm Vãn.
Lâm Vãn khóc suốt một đường chạy đến bên bờ hồ sen của Lâm gia, đứng ngẩn người dưới ánh đèn yếu ớt, mặc bộ váy trắng hơi xuyên thấu, lờ mờ lộ ra đường cong. Bùi Viễn đuổi theo đến sau lưng nàng ta, liếc mắt nhìn một cái thì lập tức dời mắt đi, không dám nhìn nhiều, sợ nàng ta làm việc ngốc nên khuyên nhủ: “Hai huynh muội nhà các muội cãi nhau à? Có chuyện gì thì từ từ nói, A Vãn, muội đừng ngốc nghếch, mau quay về đi.”
“Huynh muội? Ai thèm làm huynh muội với hắn ta chứ?” Một lúc lâu sau, giọng nói của Lâm Vãn mới vang lên, tuy đã ngừng khóc nhưng vẫn mang theo giọng mũi, nghe yếu ớt đáng thương.
“Lâm Vãn, muội đối với Lâm Yến…” Bùi Viễn đã sớm cảm thấy Lâm Vãn đối xử với Lâm Yến có chút kì quái, chỉ có điều e ngại thân phận của hai người nên không dám hỏi nhiều.
Nhưng Lâm Vãn lại không trả lời hắn, quay đầu lại để lộ gương mặt càng xinh đẹp hơn nhiều sau khi khóc xong, bình tĩnh nhìn Bùi Viễn, vừa thướt tha đi tới gần hắn, vừa dùng giọng nói đáng thương hỏi: “Bùi ca ca, huynh cũng thích Lục tiểu thư của Tống gia à? Vậy huynh nhìn xem, muội so sánh với nàng ta thì ai tốt hơn nhỉ?”
Bùi Viễn lập tức nhíu mày lại, dưới ánh đèn Lâm Vãn đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn gần, hắn rũ mắt nhìn xuống đất, châm chước trả lời: “Muội đương nhiên tốt, chỉ có điều có những người đã đi vào trong tim thì sức nặng đã trở nên khác biệt. A Vãn, muội đừng đi vào ngõ cụt.”
Tình cảm là thứ mà có lúc chỉ nói đến thứ tự tới trước tới sau, hắn gặp được Tống Tinh Dao trước, đó là không phải nàng không thể, cho dù người khác có tốt hơn nàng thì chung quy vẫn không phải là người mà hắn thích.
“Cho nên huynh cũng giống như a huynh, trong lòng chỉ có Tống Tinh Dao thôi à? Nàng ta là có yêu pháp gì chứ? Một người hai người đều bị nàng ta mê hoặc đến nỗi hồn vía điên đảo? Ta không tin…” Lâm Vãn đã muốn chạy tới bên cạnh Bùi Viễn, dường như muốn chứng minh điều gì mà dựa vào hắn càng ngày càng gần: “Ta không tin ta thua kém nàng ta, Bùi Viễn ca ca, huynh nhìn ta xem…”
Khi nói chuyện nàng ta cúi người một cái, cơ thể mềm mại thướt tha dán lên cánh tay Bùi Viễn, cả người Bùi Viễn cứng đờ như khúc gỗ.
“Ta thật sự… không bằng nàng ta ư?” Hơi thở của nàng ta phả ra như hoa lan, tay giống như cây tử đằng, quấn lên cổ Bùi Viễn.
Hơi thở của thiếu nữ tựa như rượu như mật, cực kì say lòng người, tâm trạng của Bùi Viễn cũng rối loạn rồi, dường như lại có các mảnh nhỏ hỗn loạn lóe lên trong đầu, bắt không được đuổi không tới, chỉ có tàn ảnh, cảm xúc xa lạ chợt hiện lên, hắn trở tay ôm lấy nàng ta giống như bị trúng tà, khi đối diện với đôi mắt của nàng ta, thì lại nhớ tới Tống Tinh Dao, dường như có mũi nhọn đâm vào ngực. Hai cảm xúc kì quái đan xen thoảng qua, giống như người tiên giao chiến, hắn cứ đứng ngẩn người, tay Lâm Vãn đã luồn vào trong vạt áo hắn.
“Các ngươi đang làm gì thế?!”
Một tiếng quát chói tai truyền ra từ sau gốc cây khiến hai người bừng tỉnh. Lâm Vãn đột nhiên đẩy Bùi Viễn ra, nhìn về phía người tới.
Người tới là phụ thân của nàng ta.
————
Tống Tinh Dao đi cầu xin Trưởng công chúa làm mai, hôn sự của Tống Mộng Trì và Phương Du không hề có chút hồi hộp nào, đã quyết định xong rồi, bây giờ đã qua lễ nạp cát*. Hôn sự giữa hai nhà Tống Phương đã làm xong bước đầu, tiếp theo chính là những việc càng rườm rà hơn như lễ nạp trưng lễ thỉnh kỳ*, Tống Nhạc Văn đang bận chuyện của Binh Bộ sự, dăm ba bữa không thấy đâu, chỉ có một mình Tôn thị lo liệu thì có vẻ quá vất vả, vì thế bà gọi toàn bộ đại nữ nhi, tiểu nữ nhi về nhà bàn bạc.
*Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi. Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn. Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Tống Mộng Trì đã cập quan*, Tôn thị đã sớm bắt tay chuẩn bị những sính lễ cần thiết cho việc thành thân của hắn, đáng lẽ ra thì không khó, nhưng bởi vì Phương Du có xuất thân cao quý, cho nên lễ nghĩa càng phải chu toàn hơn, hơn nữa, tuy rằng Phương Du là thứ xuất nhưng Tống Mộng Trì và mọi người trong nhà đều dùng lễ nghi của đích xuất để đối đãi vì tôn trọng người tức phụ** chưa vào cửa này, vì thế lễ này lại càng long trọng hơn.
*cập quan: có nghĩa là một người đàn ông trên hai mươi.
**tức phụ: ở đây mang đủ nghĩa vợ, con dâu, cháu dâu.
Ngoại trừ tốn nhiều tiền của thì trong sính lễ có rất nhiều thứ không phải có tiền là có thể mua ngay được, lại bởi vì có thêm người mới nên tòa nhà đang ở trở nên chật chội, Tôn thị muốn dùng bạc mua một căn nhà khác, mua vào tay còn phải quét vôi sửa chữa, tất cả đều là mấy việc tốn công tốn sức, không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một chốc một lát được, bởi vậy Tôn thị bận bịu lo lắng muốn chết.
May mắn là Tôn thị còn có hai nữ nhi ngoan giúp đỡ. Trưởng tỷ của Tống Tinh Dao là Tống Tinh Ngâm phụ trách việc mời khách khứa cho buổi tiệc và những việc giao thiệp qua lại cho Tống gia, tỷ phu* của nàng có quan hệ rộng ở Trường An, vì thế đảm nhiệm việc sửa chữa nhà mới, Tống Tinh Dao thì giúp mẫu thân chọn mua sính lễ, địa vị xá nhân của Hàm Chương Các trong phủ Trưởng công chúa lại một lần nữa được nể mặt mũi, chỉ cần là thứ trong sản nghiệp của Trưởng công chúa thì cho dù là những thứ quý báu cũng đều nhanh chóng cho nàng chọn trước lựa trước, giá cả cũng rẻ hơn một nửa so với các khách hàng bình thường, không phải là cửa hàng của Trưởng công chúa thì cũng bán mặt mũi cho nàng, miễn là nàng đi xem thì giống như khách quý, giá cả cũng rẻ hơn nhiều.
*tỷ phu: anh rể
Tôn thị và Tống Tinh Ngâm đi mua đồ cùng nàng một lượt, sau khi nhìn thấy sự phô trương khi Tống Tinh Dao ra đường thì nhìn mà than thở, đãi ngộ ấy… không phải người thường có thể hưởng thụ được.
Tống Tinh Dao không bỏ tiền cũng không bỏ sức, chỉ cần trưng khuôn mặt này, đã giải quyết được rất nhiều phiền phức của Tôn thị, kể cả có những thứ không thể tìm thấy trên thị trường hoặc là do Tống Mộng Trì đột nhiên muốn có thêm, vậy thì mời Triệu Duệ An ra tay. Người rảnh rỗi này không có bản lĩnh gì khác, nhưng lại có thể phát huy tác dụng kì diệu trong những việc như thế này, chỉ cần thứ mà người Tống gia muốn, hắn đều có thể mua được, dỗ cho Tống Mộng Trì vui đến mức chỉ kém không xưng huynh gọi đệ.
Ban đầu, bởi vì cái danh quần là áo lượt của Triệu Duệ An nên người Tống gia có chút bất mãn, nhưng thấy dáng vẻ nhiệt tình của hắn khi thay đổi hoàn toàn để một lần nữa trở lại làm người, cũng không hề nói thêm gì nữa, Tôn thị nhìn Triệu Duệ An, càng ngày càng có ánh mắt nhạc mẫu nhìn nữ tế(con rể).
Thường xuyên qua lại, quan hệ của Tống Tinh Dao và Triệu Duệ An đã lan truyền khắp Trường An, đều nói chỉ đợi huynh trưởng của Tống gia đón dâu xong thì sẽ đến lượt con gái út của Tống gia.
Khi tin tức Bùi Viễn bị Nam Nha đuổi cổ truyền tới tai Tống Tinh Dao thì nàng đang ngồi trong nhà mình giúp mẫu thân chép danh sách sính lễ, Triệu Duệ An ngồi ở bên cạnh vừa mài mực vừa trêu nàng, lúc thì đút nho cho nàng ăn, lúc thì sờ nắn cổ tay nàng, chọc cho Tống Tinh Dao giả vờ tức giận, hắn lại cợt nhả không hề đứng đắn.
Tỷ tỷ của nàng nói đùa với bọn họ, nói hai người bọn họ suốt ngày cãi nhau ầm ĩ giống như trẻ con không hề có dáng dấp của người trưởng thành.
Làm trẻ con thì thoải mái biết bao, Tống Tinh Dao không biết bản thân mình có thích hay không, hay là thích Triệu Duệ An nhiều bao nhiêu, nhưng cứ để nàng chung sống cả đời như vậy, nàng cảm thấy cũng được.
Có điều thỉnh thoảng Tống Tinh Dao lại cảm thấy không rõ lắm—— Triệu Duệ An đối xử với nàng rất tốt, tốt đến mức khiến lòng người sinh ra cảm giác day rứt áy náy rất kì lạ, chỉ cảm thấy không thể bỏ ra tình cảm ngang nhau, vì thế nàng rất dễ dàng tha thứ cho những xung đột nho nhỏ khi ở bên nhau, ví dụ như hắn đột nhiên trở nên ngang ngược khác hẳn với lúc trước khi đối mặt với Lâm Yến, ví dụ như hắn có thái độ thù địch rất rõ ràng khi nhìn thấy Kỳ Quy Hải, cho dù Kỳ Quy Hải đã bởi vì điều này mà không còn đi theo nàng nữa…
Dục vọng chiếm hữu này… khiến người ta hơi hơi không vui.
“Thật không ngờ nổi, vậy mà Bùi Viễn lại là người như vậy!” Tống Mộng Trì vừa đi vào cửa vừa lắc đầu thở dài.
Tống Tinh Dao chép xong một phần danh sách quà tặng rồi ném cho Triệu Duệ An kiểm tra đối chiếu, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “A huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bùi Viễn phạm sai lầm khi làm việc, bị đuổi khỏi Nam Nha rồi.” Tống Mộng Trì ngồi vào mép bàn, gật đầu một cái chào hỏi với Triệu Duệ An, lại nói tiếp: “Không biết cụ thể là phạm sai lầm gì, nhưng ta nghe người của Kim Ngô Vệ nói, khoảng thời gian trước, hình như hắn có ý gây rối với nữ quyến của Lâm gia ở Lâm gia, có ý đồ quấy rối, đúng lúc bị Thần Uy tướng quân bắt được, đắc tội với đại tướng quân, dưới cơn giận dữ, Lâm tướng quân đã tìm tới Nam Nha, cho nên mới…”
Bút trong tay Tống Tinh Dao dừng ở giữa không trung, sau khi ngẩn ra một lúc lâu thì mới nói: “Nữ quyến của Lâm gia ư?”
Tống Mộng Trì nhìn trái ngó phải, mới thần bí lại gần hai người bọn họ rồi thì thầm: “Hình như chính là muội muội của Lâm Yến…” Vừa thấy Tống Tinh Dao định mở miệng, hắn lập tức che miệng nàng lại: “Suỵt, nói nhỏ một chút, đây chính là bí mật đấy, không cho truyền ra bên ngoài đâu, nếu như bị người của Thần Uy Quân biết, ăn không hết gói đem đi.”
Tống Tinh Dao lại càng kinh ngạc hơn —— Bùi Viễn là kẻ thù của nàng, nàng vẫn có chút hiểu rõ hắn. Trong xương cốt của Bùi Viễn gần như có sự thanh cao kiêu ngạo, tự xưng là người hiệp nghĩa, cho dù như thế nào thì cũng sẽ không làm việc vừa hạ lưu vừa ngu xuẩn như vậy, đặc biệt người kia lại là Lâm Vãn.
Đó chính là nữ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm, kiếp trước được hắn tôn sùng như nữ thần, không dám động vào nàng ta dù chỉ một đầu ngón tay, sợ nàng ta đau sợ nàng ta lạnh.
“Ôi, coi như hắn bị huỷ hoại rồi.” Tống Mộng Trì lại than một tiếng.
Xảy ra chuyện như vậy, thanh danh của Bùi Viễn xem như bị mất hết rồi, lại còn đắc tội Thần Uy Quân, đừng nói tới tiền đồ, chỉ sợ hắn chẳng thể sống nổi ở Trường An nữa.