Phù cẩm

Chương 102


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 102:

“Ừ.” Triệu Duệ An nói xong thì sai người nâng lễ vật đến từ Đông Bình tới.
 
Đồ trang sức thứ nào thứ nấy đều rất tinh xảo, ngoài ra còn có một bộ váy trăm con* với tay nghề thêu vô cùng xuất sắc, màu sắc cực kì tươi vui.
 
*váy trăm con: là váy có họa tiết nhiều đứa trẻ, có nghĩa là có nhiều con cái và nhiều phước lành.

 
“Mẫu thân của ta nói, dù chưa thể tận mắt thấy nhi tức*, nhưng không thể thiếu lễ gặp mặt được.” Triệu Duệ An dẫn nàng đi xem qua từng thứ một.
 
*nhi tức: con dâu
 
Tống Tinh Dao vừa nhìn vừa nói: “Làm phiền Vương phi rồi.” Lại dừng trước chiếc váy kia, vuốt đường thêu trên váy, nói: “Mẫu phi của ngươi, chắc chắn là người vô cùng dịu dàng.”
 
“Mẫu thân của ta là người Giang Nam, rất dịu dàng và dễ gần, nếu nàng gặp mặt, chắc chắn sẽ thích.” Triệu Duệ An cười nói, nhưng cười có chút cô đơn.
 
Chính bởi vì quá dịu dàng, không tranh không đoạt, lại không có chống lưng, nhi tử duy nhất lại không ở bên cạnh, cuộc sống của bà mới không tốt, chỉ có cái danh Vương phi mà thôi, khắp nơi bị người ta kiềm chế, không yêu không sủng, thậm chí còn chẳng thể tham gia hôn sự của nhi tử.
 
Đi ra khỏi phủ Đông Bình, trời đã tối dần, Triệu Duệ An muốn đưa Tống Tinh Dao về nhà theo thường lệ. Xe ngựa đã sẵn sàng, sau khi hai người ngồi vào thì từ từ xuất phát. Tống Tinh Dao và hắn ngồi vai kề vai, nghe hắn hào hứng kể về phong tục con người của quận Đông Bình.
 
Nàng nhìn ra được, hắn nhớ thương quê cũ và mẫu thân.
 
“Đã nhiều năm nay không về, cũng không biết Đông Bình bây giờ như thế nào rồi.” Nói hồi lâu, Triệu Duệ An mới cảm khái nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có cơ hội, ngươi dẫn ta về xem chẳng phải sẽ biết hay sao.” Tống Tinh Dao lập tức mỉm cười mở miệng.
 
“Nàng đồng ý về cùng ta ư?”
 
“Nghe ngươi nói đẹp như vậy, đương nhiên ta cũng muốn đi xem một lần, nhưng mà…” Nàng muốn nói lại thôi, sợ làm hắn mất hứng.
 
Triệu Duệ An lại nghe hiểu ẩn ý của nàng, ôm lấy vai nàng: “Ta hiểu.”
 
Tống Tinh Dao cười cười, vén rèm ra một khe hở nhỏ, tươi cười chợt phai nhạt: “Đây không phải là đường về Tống phủ à? Chúng ta đi đâu vậy?”
 
Triệu Duệ An giật mình, vén toàn bộ rèm lên, xe ngựa đã chạy vào một con hẻm vắng vẻ, cũng không biết đi thông tới nơi nào, xung quanh không có một người đi đường nào, hắn nhanh chóng ra trước cửa xe rồi đá văng cửa ra, nói: “Dừng ngựa!”
 
Nhưng phu xe lại không quan tâm, dùng roi quất ngựa càng mạnh hơn, xe ngựa chạy băng băng về phía trước. Triệu Duệ An nhanh chân nhảy ra, bay lên dùng một chân đá phu xe xuống xe ngựa, cầm lấy dây cương của phu xe, đang muốn kéo ngựa dừng lại, thì bỗng nhiên có mấy mũi tên dài bây tới từ trong không trung, vọt về phía xe ngựa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nằm sấp xuống.” Triệu Duệ An hét lên một tiếng.
 
Những cụm mũi tên sáng bóng kia có thể đâm xuyên qua vách xe.
 

Tống Tinh Dao ở trong xe không biết xảy ra chuyện nguy hiểm gì, nhưng nghe vậy thì không kịp suy nghĩ đã nằm sấp vào trong thùng xe, chỉ nghe thấy vài âm thanh sắc bén, thùng xe đã bị mấy mũi tên đâm xuyên qua. Con ngựa bị kinh hãi hí vang, đã không thể khống chế nữa, Triệu Duệ An chỉ có thể nói: “Lục nương, ra ngoài đi!” Tống Tinh Dao lập tức nằm bò xuống rồi bò ra, rất nhanh đã bò ra chỗ cửa xe, Triệu Duệ An nhanh chóng nắm lấy cổ tay của nàng, ôm người vào trong lồng ngực, ôm nàng nhảy xuống xe ngựa, lăn một vòng ngay tại chỗ, rơi xuống mặt đất. Tống Tinh Dao đang choáng váng thì bị hắn kéo đi, lúc này mới nhìn thấy một đám người mặc áo đen không biết đã xuất hiện ở xung quanh từ khi nào, giơ đao chạy tới, không hề nói nửa câu thừa thãi.
 
Đao nào đao nấy đều là chiêu trí mạng, muốn lấy tính mạng của nàng.
 
Triệu Duệ An lấy một địch nhiều, còn phải bảo vệ nàng, lực không đủ, bị ép vào góc tường, Tống Tinh Dao thấy tình thế không đúng, đẩy hắn đi: “Ngươi không cần quan tâm đến ta, đi trước đi. Mục tiêu của bọn họ là ta.” Trong tay Triệu Duệ An cầm một cây gậy gỗ nhặt được, vung gậy chắn được một đòn, nhưng gậy gỗ kia cũng bị chặt thành hai đoạn, nghe vậy thì không thèm quay đầu lại, cũng không trả lời, chỉ bảo vệ nàng càng chặt hơn.
 
Nhưng dù sao cũng là lấy ít địch nhiều, Triệu Duệ An dần cạn kiệt sức lực, lộ ra sơ hở bị người thấy được, chúng hạ xuống một đao, ngay lúc sắp chém vào cánh tay hắn, thì trong chớp mắt chỉ nghe “Keng” một tiếng, một kiếm chắn ngang tới, đẩy thanh đao kia ra.
 
Tống Tinh Dao hoảng hốt chưa kịp bình tĩnh đã quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Yến như thần binh trời giáng, bay tới dừng ở bên cạnh Triệu Duệ An, phía sau là hộ vệ mà hắn mang đến.
 
Tình thế lập tức đảo ngược, sát thủ mặc đồ đen thấy không thích hợp, lập tức rút lui, lui vô cùng nhanh, người của Lâm Yến bắt được hai người, đáng tiếc trên người hai kẻ này có giấu chất độc, thấy bị bắt, vậy mà không nói một từ nào đã cắn độc tự sát, không còn một người sống nào.
 
Tống Tinh Dao đã đi ra từ sau lưng Triệu Duệ An, trái tim “Thình thịch” không thể yên, chỉ hỏi Lâm Yến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Lâm Yến nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm khắc, lại nhìn Triệu Duệ An, nói: “Không phải ta bảo nàng đừng động vào việc kia à?”
 
“Ta không có…” Tống Tinh Dao đang định phủ nhận, chợt nhớ tới cái gối thuốc bằng ngọc, chẳng qua chỉ thử mấy câu mà thôi, vậy mà đã rút dây động rừng rồi ư? Nước của đối phương, phải sâu đến mức nào đây?
 
Nghĩ như thế, sau lưng nàng rét run lên và ngậm miệng lại.
 
“Hơn nữa, người mà ta giao cho nàng, vì sao nàng không dẫn theo bên cạnh?” Lâm Yến tức giận chất vấn, âm thanh không nhỏ.

 
Tống Tinh Dao quả thật đã lơ là. Sóng gió của Lý gia qua đi, Trường An yên bình không có việc gì, nàng lại luôn đi cùng Triệu Duệ An ra ra vào vào, không muốn cứ mang theo người của Lâm Yến ở bên cạnh, Triệu Duệ An có chút độc đoán trong chuyện tình cảm nên nàng cũng không để Kỳ Quy Hải đi theo, ai ngờ hôm nay chưa tối hẳn, lại ở trong thành Trường An, vậy mà sẽ xảy ra chuyện như vậy.
 
Nhắc tới điều này, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Duệ An. Triệu Duệ An tựa hồ không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng tàn ác, đã khác hẳn ngày xưa.
 
“Tay của ngươi…” Tống Tinh Dao bước một bước trở lại bên cạnh hắn, nâng tay hắn lên.
 
Tay hắn vẫn bị trúng một đao, máu đang nhỏ giọt từ tay áo, nhưng hắn lại không có cảm giác gì, mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của Tống Tinh Dao, hắn mới lấy lại tinh thần, nhưng sát ý trong mắt không giảm, chỉ ấn gáy của Tống Tinh Dao ôm người vào trong lồng ngực.
 
Tay Lâm Yến nắm chặt trong tay áo, ánh mắt đối diện cùng với Triệu Duệ An.
 
Triệu Duệ An mới nhếch môi cười lạnh: “Không phiền Hàn công tử lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng.”
 
“Vậy sao? Nhưng Hàn mỗ không nhận ra thế tử có năng lực bảo vệ người khác.” Lâm Yến đáp lại hắn.
 
Tống Tinh Dao chỉ cảm thấy hơi thở của Triệu Duệ An trở nên nặng nề, mắt thấy sắp cãi nhau rồi, nàng vội tránh khỏi cái ôm của hắn, nói: “Đừng nhiều lời nữa, tìm đại phu xem tay của ngươi trước đi, thân phận của những người này, cũng phải điều tra cẩn thận, Lâm Yến…”
 
Nàng vẫn gọi hắn bằng tên trước kia theo thói quen.
 
Lâm Yến gật đầu, mặt lạnh như băng sương: “Biết rồi.”
 
“Sự ăn ý của các ngươi, cũng không tệ đâu.” Triệu Duệ An đè cánh tay bị thương lại, lạnh nhạt nói với Tống Tinh Dao.
 
Tống Tinh Dao cảm thấy… tình hình có chút mất kiểm soát rồi.
 

Nhức đầu quá.
 
————
 
Đêm khuya, nhà nào về nhà đó, đã được định sẵn là một đêm không ngủ.
 
Chậu than trong phòng tối ở ngoại ô vẫn đốt nóng rừng rực như cũ, nữ nhân kia vẫn ngồi ở ghế chủ tọa như trước, nghe thuộc hạ bẩm báo một lần ám sát thất bại, vẫn chưa tức giận. Nàng ta đang nghe được một nửa, bỗng nhiên có tiếng của người canh cửa truyền đến từ bên ngoài cửa đá: “Chủ nhân…” Lời còn chưa dứt, đã biến thành tiếng hét thảm thiết, người canh cửa bị đánh bay, sau đó có người bước vào thạch thất.
 
Nữ nhân kia từ ghế chủ tọa đi xuống, nụ cười càng thêm quyến rũ.
 
Người đến là một nam nhân mặc áo choàng che kín người, đeo mặt nạ che mặt, giọng nói trầm thấp đến phát lạnh.
 
“Cút hết đi.” Hắn hét lên một tiếng để ra lệnh.
 
Người đứng trong thạch thất đều nơm nớp lo sợ rời khỏi đó, trong đó có cả Bùi Viễn, hắn nhìn người mặc áo choàng kia mấy lần, rồi mới rời khỏi đó cùng mọi người, cửa đá đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
 
Thấy người đều đã đi hết, nữ nhân kia mới chậm rãi đi đến bên cạnh người nam nhân, nhìn sang hắn bằng đôi mắt sâu thẳm quyến rũ kiều diễm, nhưng nam nhân lại không hề có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, ánh sáng sắc bén lóe lên trong tay, trở tay bóp trúng cổ họng của nữ nhân.
 
“Ta đã sớm nói rõ với phụ hãn của ngươi rồi, công việc ở Kinh Thành và vùng lân cận sẽ do ta phụ trách. Ai cho ngươi ra tay ở trong thành Trường An?”
 
Nữ nhân không sợ, vẫn cười: “Người Trung Nguyên các ngươi đối xử với khách đến từ xa như vậy à? Ta chính là không ngại đường xa ngàn dặm mang phong thư nhà tới đây giúp ngươi, ngươi không muốn xem trước ư?”
 
Nói xong, nàng ta dùng hai ngón tay kẹp phong thư giơ lên trước mặt hắn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.