Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 59: Thái Cực Âm Dương Châm


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 59: Thái Cực Âm Dương Châm

Trong đại sảnh, Thiên Lộc Tử cùng Nam Như Hân ngồi đối diện ở trên sô pha, hai người đều không nói gì.
Thật lâu, Nam Như Hân mới thở dài một tiếng, bắt đầu kể lại chuyện cũ vốn đã phủ đầy bụi nhiều năm rồi.
Thì ra lúc Nam Như Hân vẫn còn là một cô bé năm tuổi, cha mẹ của nàng mang nàng đi bơi ngoài sông. Kết quả xuống nước không lâu, ba người bọn họ bị con vật gì đó cắn vài cái.
Mà thứ cắn bọn hắn lại có độc, độc tố từ miệng vết thương thâm nhập vào trong cơ thể, độc tố theo máu lan tràn rất nhanh. Trong lúc khẩn cấp, cha của Nam Như Hân gọi cảnh sát cầu cứu, tuy nhiên vẫn chậm một bước.
Sau khi được cấp cứu, chỉ có Nam Như Hân thoát được lưỡi hái tử thần, còn cha mẹ của nàng thì không qua khỏi.
Tuy rằng đã 20 năm trôi qua, nhưng khi nhắc tới chuyện này, Nam Như Hân vẫn không cách nào ngăn được hai hàng nước mắt chảy xuống.
Thiên Lộc Tử cố nén hạ thể kịch liệt đau đớn đứng lên, đi đến trước người của Nam Như Hân, lấy đi con dao trong tay nàng, sau đó ôm nàng vào trong ngực. Không quan hệ sắc tình dục vọng, cái ôm này chỉ đơn thuần là an ủi.
Ấm, rất ấm, phi thường ấm áp, Nam Như Hân dần dần không còn thút thít nỉ non, thân thể cũng không còn run rẩy.
Có một khắc, nàng thiếu chút nữa đã cho rằng cha của nàng sống lại. Nhưng nàng vẫn tinh tường, cái ôm ấm áp này không phải của cha nàng đấy, mà của một người nam nhân nhỏ hơn nàng mấy tuổi.
– Tôi không sao!
Nam Như Hân vẫn nằm trong vòng tay của Thiên Lộc Tử:
– Hành động vừa rồi của cậu là xem xét vết thương cũ của tôi sao?
– E hèm, không phải vậy thì cô cho rằng tôi đang xem cái gì?
Sau đó Thiên Lộc Tử liền nói sang chuyện khác:
– Có biết là con gì cắn không?
Nam Như Hân lắc đầu, nét mặt có chút thê lương nói:
– Không rõ ràng lắm, bệnh viện làm xét nghiệm độc tố cũng không có kết quả, nói là chưa từng thấy qua loại độc tố này.
– Bệnh viện cũng không thể chữa khỏi sao?

– Ừm, bọn họ nói ngoài việc bào chế ra thuốc giải độc thì không có cách nào. Việc này cần có thời gian.
– Đã đợi hơn mười năm rồi, độc tố trên bắp đùi của cô đã lan ra xung quanh. Cô không còn nhiều thời gian, nếu không nhanh chóng trị liệu, chân của cô thật sự phải cưa bỏ.
– Trị liệu? Tôi đi nơi nào để trị liệu? Bệnh viện ở nước ngoài tôi cũng đi không ít, kết quả thì sao, đáp án chỉ có một, đó là “chờ đợi”!
– Tôi đã nói với cô, tôi biết một chút y thuật.
Thiên Lộc Tử nói.
Nam Như Hân hơi sửng sốt, nét mặt tràn đầy hi vọng hỏi:
– Ý của cậu là cậu có thể trị khỏi chân của tôi?
– Tôi không dám cam đoan, nhưng có thể thử một chút, xác suất là 70%.
– 70% trị không khỏi sao?
– 70% có thể trị khỏi!
– Thật sự?
“… . .”
70% đã quá đủ!
Nam Như Hân kích động, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, ngực to phập phồng bất định. Thời khắc này nàng đã chờ đợi quá lâu, nàng muốn không kích động cũng không được.
Bao nhiêu lần tuyệt vọng, bao nhiêu lần chờ đợi, bao nhiêu lần nửa đêm đau đớn tỉnh lại cắn răng cố nén đau đớn. Hôm nay, có người nói với nàng có 70% nắm chắc, có thể không để cho nàng tuyệt vọng lần nữa, không còn chờ đợi cùng không còn đau đớn. Nàng có thể không kích động sao? Không thể!
**********
Căn phòng của Nam Như Hân lấy màu tím là màu chủ đạo, không có búp bê, không có gấu nhung, chỉ có một ít đồ vật liên quan đến cổ cầm.

– Tôi nằm hay ngồi?
Nam Như Hân hỏi.
– Không cần gấp, cô trước tiên đi lấy đèn cồn cùng một chậu nước sôi đến đây.
Thiên Lộc Tử phân phó.
Nam Như Hân không dám chậm trễ, lập tức rời đi, lúc trở lại trong tay dĩ nhiên nhiều hơn một cái đèn cồn cùng với một chậu nước sôi.
– Được rồi, cô nằm xuống đi.
Thiên Lộc Tử móc trong túi quần ra miếng vãi được cuộn tròn lại, kéo một cái bàn qua, mang miếng vải đặt ở bên trên rồi mở ra.
Bên trong miếng vải có rất nhiều ngân châm, dài ngắn không đồng nhất, phẩm chất cũng bất đồng. Dưới ánh sáng của đèn cồn hàn quang bắn ra bốn phía.
Liếc mắt nhìn Nam Như Hân đang nằm trên giường, Thiên Lộc Tử lấy ra một cây châm dài và nhỏ, vừa đem ngân châm hơ trên lửa sát trùng, vừa nói:
– Váy kéo lên ngang eo, giang rộng hai chân!
Nam Như Hân nghe vậy, mặt hồng như đít khỉ, động tác chần chừ.
Tuy nói Thiên Lộc Tử đã thấy chỗ kín của nàng, nhưng lại để cho hắn nhìn một lần nữa, nàng vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên, thậm chí còn có một chút kháng cự.
Trong lúc Nam Như Hân còn đang chần chừ, Thiên Lộc Tử đã cầm một cây ngân châm quay lại. Thấy nàng không có nghe theo, hắn ôn nhu nói:
– Không cần khẩn trương, toàn thân buông lỏng, tôi là thầy thuốc, mặc dù chỉ là gà mờ, nhưng tôi cũng có y đức.
Y trong Bát Pháp chính là y thuật. Thiên Lộc Tử được chân truyền từ Trương Tam Phong, tinh thông y thuật, hắn lại nói mình là gà mờ. Nếu để cho Trương Tam Phong biết được, chỉ sợ lại muốn vểnh râu trừng mắt rồi.
Nam Như Hân cắn chặt răng, hai chân giang rộng ra, đồng thời đem váy ngủ kéo đến ngang eo.

Lập tức, nửa cái thân thể hoàn mỹ tuyệt mỹ hiện ra trước mặt của Thiên Lộc Tử, làn da nõn nà như tuyết trắng, giữa hai chân là một đám cỏ thơm cùng hai cánh bướm màu hồng phấn. Đáng tiếc, trên đùi lại mang theo hắc khí mịt mờ.
Thiên Lộc Tử rung động tâm thần, xuýt nhịn không được mà nhào tới, hắn không ngừng mặc niệm Vô Lượng Thiên Tôn mới áp chế được ngọn lửa dục vọng đang bừng cháy.
Hít sâu một hơi, Thiên Lộc Tử ngồi xổm xuống bên giường, tay hắn nắm lấy bắp đùi của Nam Như Hân, khẽ ấn vào vết thương. Bên cạnh vết thương chính là tuyệt thế đào nguyên, có trời mới biết hắn có suy nghĩ giả vờ sẩy tay để được sờ soạng một lúc hay không.
– Đau không?
Thiên Lộc Tử hỏi.
Lại gây chuyện rồi, trong lúc nói chuyện hắn lại phà hơi nóng vào cô bé của Nam Như Hân. Chốn riêng tư bị kích thích, thân thể Nam Như Hân khẽ run lên, theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân lại.
Nhưng nghĩ đến hiện tại vẫn còn đang trị liệu, nàng mới cố nén cảm giác khác thường từ hạ thể truyền đến, khẽ trả lời:
– Không đau!
Thiên Lộc Tử không nói nữa, ngân châm trong tay đâm vào chỗ vết thương cũ, sau đó vê châm, đề châm, hắn làm như vậy sáu lần.
Lúc rút châm ra, ngân châm đã biến thành màu đen. Ngân châm có thể thử độc, trong đùi của Nam Như Hân quả nhiên có chứa rất nhiều độc tố.
Đem ngân châm đã dùng qua ném vào trong chậu nước sôi, Thiên Lộc Tử lại lấy một cây châm khác, vẫn châm vào vết thương trên đùi của Nam Như Hân. Lần này, hắn dùng tới ám kình, kình khí men theo ngân châm đi vào trong đùi của Nam Như Hân.
– Có cảm giác gì không?
Thiên Lộc Tử hỏi.
– Rất lạnh!
Nam Như Hân trả lời.
Thiên Lộc Tử gật đầu, lại lấy một cây ngân châm đâm vào, vừa vê châm vừa sử xuất ám kình, kình khí lại theo châm nhập vào cơ thể.
– Cảm giác ra sao?
– Rất nóng!
Kình khí thi châm, hai châm cùng thi, một lạnh một nóng, đây là Âm Dương Châm, tên gọi khác là Thái Cực Châm. Âm Dương chính là vạn vật chi mẫu, Âm không rời Dương Dương không rời Âm, hỗ trợ, khắc chế lẫn nhau, có thể sáng tạo tất cả.
Có thể cắt đứt Âm Dương, ngoại trừ cầm khúc Ly Hồn ra, còn có Âm Dương Châm. Hai châm chia Âm Dương, tử quỷ cũng hoàn dương, có thể thấy được Âm Dương Châm inh đến mức độ nào.

Âm Dương Châm hiển nhiên lợi hại, thực sự không dễ học, bởi vì nó yêu cầu phải dùng kình khí thi châm, mà người thi châm cần phải thông hiểu vạn vật âm dương. Vì vậy, hằng cổ đến giờ, người biết thi triển Âm Dương Châm chỉ có hai người mà thôi.
Một là Trương Tam Phong, cũng là người sáng lập. Hai là gã đệ tử bất hảo Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử lại gật đầu, cảm thấy nhẹ nhỏm. Tuy rằng độc tố tồn tại trong đùi của Nam Như Hân đã hơn mười năm, nhưng may mắn là vẫn chưa hủy đi cơ năng của bắp đùi, như vậy, chỉ cần nghĩ biện pháp đem độc tố trong chân trái của Nam Như Hân bức ra hết, coi như triệt để chữa khỏi.
Tùy ý đâm hai cây châm vào bắp đùi của Nam Như Hân xong, Thiên Lộc Tử lại khử độc một cây châm khác, châm này đâm vào vết thương nơi bàn chân.
Châm này vừa to vừa ngắn, Thiên Lộc Tử dùng ngón cái và ngón trỏ vê châm, tạo ra một cái lỗ rất nhỏ trên chân ngọc của nàng.
– Hơi đau!
Nam Như Hân đột nhiên lên tiếng.
– Tôi biết, tôi châm châm này để lấy máu.
Thiên Lộc Tử trả lời, sau đó rút châm ra ném vào trong chậu nước.
Sau đó, hắn lại chuyển đến chỗ bẹn của Nam Như Hân, ngón tay hắn điểm hai cái vào eo của nàng, tiếp tục đâm thêm hai châm vào bắp đùi.
– Lát nữa có thể sẽ có cảm giác ngứa ngáy, kiên nhẫn nhé!
Dặn dò Nam Như Hân xong, Thiên Lộc Tử bắt đầu vận chuyển ám kình, hai cổ kình khí một nóng một lạnh thông qua hai cây ngân châm truyền vào bắp đùi của nàng.
Hiển nhiên, Thiên Lộc Tử định dùng kình khí mang độc tố trong đùi của Nam Như Hân bức ra.
Sắc mặt Nam Như Hân thay đổi, nàng tựa hồ cảm thấy có rất nhiều con kiến đang bò trong bắp đùi của mình, rất là ngứa nhưng không đau đớn.
Cảm giác ngứa ngáy từ trên di chuyển xuống, di chuyển về phía bàn chân. Tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng Nam Như Hân lại có thể cảm nhận rõ ràng.
Lúc này, nếu như nàng ngồi xuống nhìn chân của mình, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hắc khí mịt mờ trên chân trái của nàng đang di chuyển từ từ về phía lòng bàn chân.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thiên Lộc Tử cắn chặc hàm răng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Trên tay nổi gân xanh, giống y như giun bò trong tay hắn vậy.
Nam Như Hân thấy vậy, đương nhiên hiểu rõ Thiên Lộc Tử đang dốc toàn lực vì nàng. Bởi vậy, nàng vừa cảm động cùng bất nhẫn nhưng lại vừa cảm thấy hạnh phúc.
Nàng muốn lau mồ hôi giúp hắn nhưng lại sợ quấy rầy đến hắn, ảnh hưởng đến trị liệu. Cuối cùng nàng đành phải bỏ ý nghĩ kia đi.
Vào lúc này, nàng đột nhiên phát hiện, lúc hắn chuyên chú trông rất đẹp trai, thân ảnh cũng biến thành cao lớn vô cùng. Nhưng cũng vào lúc này, nàng cũng không biết là tay của hắn cơ hồ đã dán chặt tại động đào nguyên của nàng rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.