Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 60: Suýt chết dưới háng nữ nhân!
Trong phòng, việc trị liệu đã diễn ra khá lâu rồi nhưng vẫn chưa kết thúc.
Máu độc không ngừng chảy ra từ miệng vết thương ở chân Nam Như Hân, làm cho chiếc khăn trắng lót phía dưới bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Bởi máu độc bị bức ra một lượng lớn nên chân trái của Nam Như Hân trông rất thiếu sinh khí, không có một tia huyết sắc, giống như đùi người chết vậy.
Nhưng may mắn là trước khi trị liệu, Thiên Lộc Tử đã phong bế huyệt vị của nàng, làm cho huyết dịch ở nửa thân trên không lưu thông được vào chân trái, cho nên ngược lại cũng không sợ bị mất máu quá nhiều.
Tuy nhiên, tình huống hiện tai của Thiên Lộc Tử cũng không khá khẩm hơn là bao. Quần áo toàn thân hắn đã ướt đẫm, mồ hôi tuôn ra như suối, gân xanh nổi chằng chịt ở trên trán cùng cánh tay.
Hiển nhiên là hắn đang phải tận lực chống đỡ.
Lúc này, hắc khí bên chân trái của Nam Như Hân đã dồn hết xuống mặt bàn chân, khiến cho toàn bộ phần bàn chân trở nên đen sì, trông rất khó coi. Chỉ có điều, theo thời gian, máu độc được bức ra ngoài, màu sắc ở bàn chân cũng từ từ nhạt dần.
Cảm nhận được khí kình trong cơ thể mình đã bị tiêu hao cực lớn, nội tâm Thiên Lộc Tử chỉ muốn chửi thề. Tại niên đại mà linh khí mỏng manh đến mức đáng thương này, nếu muốn khôi phục toàn bộ khí kình lại như cũ, thì chỉ sợ bản thân phải tốn một phen công phu không nhỏ đây.
Kiên trì, phải kiên trì hơn nữa, ngoài kiên trì ra thì cũng không còn cách nào khác. Thời điểm khí kình trong cơ thể Thiên Lộc Tử gần như cạn kiệt, rốt cuộc máu độc ở chân trái Nam Như Hân cũng đã được bức ra toàn bộ.
Thiên Lộc Tử thở phào nhẹ nhõm, hai tay khẽ động, rút hai cây ngân châm ra. Thế nhưng, ngay lúc ngân châm được rút ra đó, hai bên đùi của Nam Như Hân lại không tự chủ mà khép chặt lại.
Tình huống xảy ra đột ngột khiến cho Thiên Lộc Tử vừa định đứng dậy không kịp phản ứng, cái đầu bị hai chân Nam Như Hân kẹp chặt lấy.
Bởi thế nên, miệng và mũi của hắn đương nhiên là dán lên “động đào nguyên” của Nam Như Hân. Và ngay sau đó, Thiên Lộc Tử chỉ cảm thấy xung quanh rất ẩm ướt, đồng thời có một cỗ mùi hương ngai ngái xộc thẳng vào mũi hắn.
Thời điểm Thiên Lộc Tử úp mặt vào háng Nam Như Hân, hơi thở của hắn đã phả vào cửa “động đào nguyên”, khiến cho nơi đó của nàng khơi dậy phản ứng sinh lí.
Thiên Lộc Tử chợt thấy nhiệt huyết sôi trào, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ cũng tựa hồ bị ngưng trệ. Xuất phát từ bản năng, hắn bèn thè lưỡi liếm một cái, vừa vặn đầu lưỡi chạm ngay vào mép động của Nam Như Hân, cảm nhận được một hương vị là lạ.
“Á..á…!” Nam Như Hân kêu lên kinh hãi, cũng không biết là do phê quá hay là do sợ hãi thật sự nữa.
Nàng rất muốn tách chân ra nhưng lại phát hiện chân trái không cách nào nhúc nhích. Do vừa rồi trị liệu, huyết dịch bên chân trái cơ hồ đã khô kiệt, chân đã sớm trở nên tê cứng, nên làm sao có thể hoạt động bình thường được.
Sau phút nổi giận, Nam Như Hân nhanh chóng ngồi xuống, dùng cả hai tay nắm lấy đầu Thiên Lộc Tử rồi kéo lên. Theo đó, hai chân của nàng liền kẹp dính lại với nhau.
Về phần Thiên Lộc Tử, sau khi đầu được kéo ra khỏi háng, hắn liền ngoác miệng thở lấy thở để, bởi vừa rồi miệng và mũi của hắn đều bị chặn kín bởi động đào nguyên của Nam Như Hân, căn bản không có cách nào hít thở.
Vừa há miệng thở dốc, Thiên Lộc Tử vừa oán thầm trong lòng: Bà cô của ta ơi, nàng mà kéo đầu ta lên chậm chút nữa thì chỉ sợ ta là thằng nam nhân đầu tiên chết ngạt dưới “động đào nguyên” của nữ nhân quá.
Chết ngạt bởi “động đào nguyên” của nữ nhân? Thì ra nam nhân còn có cái chết kiểu này! Đồng chí Thiên Lộc Tử quả nhiên là “người không tầm thường không đi đường thường”.
Bên kia, Nam Như Hân vốn đang đùng đùng nổi giận, định đạp cho Thiên Lộc Tử một cước, thế nhưng hai chân không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể coi như không có gì. Muốn quay ra mắng chửi hắn một phen, thì sau phút suy tính, nàng lại cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Từ đầu tới cuối, Thiên Lộc Tử hình như chẳng làm gì cả, mà trái lại chính nàng mới là người dùng chân kẹp đầu người ta ở dưới háng. Nếu nói tới lý lẽ thì chính nàng là người vô lý rồi.
“Chân của ta sao lại không tự chủ được?” Nam Như Hân hét lớn, hai hàng lông mày lá liễu dựng đứng đầy nghiêm nghị. Thấy không thể đổ lỗi cho Thiên Lộc Tử về việc dám “liếm” động đào nguyên của mình, nàng liền trút tức giận vào điểm này.
Chỉ là khuôn mặt nàng đỏ bừng, căn bản chẳng thấy vẻ gì là đang phẫn nộ, mà ngược lại càng lộ ra vẻ mê người.
Thiên Lộc Tử liếm liếm môi, nói: “Vì chân trái của nàng không có máu lưu thông, ngoài ra để tránh mất máu quá nhiều, ta còn phong bế huyệt đạo của nàng nữa.!”
Thấy động tác thè lưỡi liếm môi của Thiên Lộc Tử, Nam Như Hân chỉ hận không có chỗ nào để phát tiết cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Thế sao hai chân của ta lại không tự chủ mà tự kẹp chặt lại?”
“Cái này là vì chân trái của nàng mất máu quá nhiều nên bị co rút, cộng thêm lúc rút châm thần kinh bị kích thích.”
“Vậy sao ngươi không giải khai huyệt đạo của ta trước, đợi máu lưu thông xuống chân trái rồi sau đó mới rút châm? Nếu làm thế thì chân của ta sẽ không bị co rút, cũng không bị kẹp chặt vào với nhau như này, đúng chứ?”
“Kẻ thông minh có nghĩ được ngàn việc thì cũng phải có việc bị bỏ sót. Thật sự là ta nhất thời không nhớ tới.”
“Ngươi cố ý phải không?” Nam Như Hân nghiến răng căm phẫn, thế những vẫn không thể làm gì được Thiên Lộc Tử.
“Nàng đừng nghĩ bậy, sao ta phải làm vậy?” Thiên Lộc Tử bày ra bộ dáng bản thân hoàn toàn vô tội, có trời cao làm chứng, nhật nguyệt soi xét. Hắn thực sự không phải cố ý.
“Ngươi là vì…” Mới thốt ra được vài từ, thanh âm Nam Như Hân liền ngưng bặt lại.
Nàng cũng không thể nói: ngươi là vì muốn “vét máng” ta nên mới làm thế. Kể cả nàng không để ý đến thể diện mà nói như vậy thì gã vô sỉ Thiên Lộc Tử kia cũng sẽ không thừa nhận đâu.
“Ta chỉ là vì chữa trị cho chân của nàng!” Thiên Lộc Tử thản nhiên tiếp lời, bày ra bộ dáng của một chính nhân quân tử.
“Với lý do này ngươi có thể lừa gạt được mấy thiếu nữ nhà lành đấy!” Nam Như Hân khinh bỉ, tức giận nói: “Còn không mau giải khai huyệt đạo cho ta?”
“Rồi, rồi!” Đáp ứng một tiếng, ngón tay Thiên Lộc Tử liền điểm vài cái vào chiếc eo thon không chút thịt thừa của Nam Như Hân, đầu ngón tay truyền đến cảm giác rất là mềm mại
Quả thật chân Nam Như Hân đã có thể cử động, huyết dịch ở nửa thân trên dần lưu thông xuống chân trái, khiến cho sắc mặt của nàng trở nên xanh xao.
Hiển nhiên nàng đang gặp phải tình trạng thiếu máu nghiêm trọng. Vốn lượng máu trên thân đang cân bằng, đột nhiên phải phân bổ cho bộ phận khác, mà trong khi lưu lượng lại có hạn, cho nên không có cách nào đáp ứng được nhu cầu về máu của cơ thể.
Điều này giống như đổ một lượng nước nhất định vào các thùng chứa khác nhau vậy. Thùng nhỏ có thể đầy tràn, nhưng lại không thể đổ đầy thùng lớn.
Sau khi giải khai huyệt đạo cho Nam Như Hân, Thiên Lộc Tử liền móc ra một khỏa Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, bóp nát thành bột phấn, rồi chia ra rắc đều lên bắp đùi cùng mu bàn chân của nàng.
Đến lúc này, việc trị liệu mới xem như hoàn toàn kết thúc.
“Thấy thế nào?” Thiên Lộc Tử vừa hỏi, vừa thu lấy tấm khăn lót dính đầy máu, sau đó lấy một chiếc khăn nhung khoác lên người Nam Như Hân.
“Đầu hơi choáng váng!” Nam Như Hân nhìn hành động của Thiên Lộc Tử, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
“Đấy là vì nàng mất máu quá nhiều, lượng máu trong thân tạm thời không thể thỏa mãn nhu cầu cơ thể. Nhưng cơ thể người luôn có chức năng tự tạo máu, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho nàng một ít thuốc bồi bổ nữa là khỏe re!”
Thiên Lộc Tử một bên trả lời, một bên vớt ngân châm ngâm trong thau nước nóng lên, lau sạch sẽ rồi đặt vào trong băng gạc, gói kĩ lại. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà khi nhìn bóng lưng hắn, Nam Như Hân thấy được sự mệt mỏi của hắn.
“Vậy chân của ta…?” Nam Như Hân hỏi.
“Đã trị dứt, hiện tại là nửa đêm, nàng cũng không còn cảm thấy chân trái rét buốt cùng đau đớn nữa đúng không? Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi!” Thiên Lộc Tử nói xong liền quay người, bước ra phía cửa.
Á đù! Mới đi được hai bước, Thiên Lộc Tử liền cảm nhận được hạ thể truyền đến từng cơn đau đớn. Vừa nãy ở đại sảnh, một cú “Triệt hậu Liêu Âm Thối” của Nam Như Hân chính là phang cật lực đấy.
Hắn nhíu mày một cái, cố gắng bình tĩnh tiếp tục đi ra ngoài, chỉ là động tác lộ ra vẻ quái dị. Nam Như Hân cần nghỉ ngơi, hắn không muốn để cho nàng biết, và cũng không muốn nàng mang theo cảm giác tội lỗi cùng áy náy trong lòng.
Thế nhưng hắn có vẻ xem thường sự nhạy bén của nữ nhân. Bởi Nam Như Hân đã phát hiện lúc hắn bước đi có phần mất tự nhiên rồi.
“Chờ một chút!” Thanh âm có chút yếu ớt của Nam Như Hân từ phía sau truyền đến.
“Còn có việc gì à?” Thiên Lộc Tử quay người hỏi.
“Ngươi lại đây!”
“Điều nàng cần lúc này là nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy nàng nữa!”
“Ngươi lại đây!” Thanh âm Nam Như Hân tăng lên không ít, hơn nữa còn vẫy vẫy tay với hắn.
“…”
Thiên Lộc Tử rốt cuộc vẫn phải bước tới, mặc dù hắn hận không thể lập tức trở về phòng mình, cởi hết quần áo kiểm tra xem “thằng nhỏ” của mình bị chà đạp thành cái bộ dáng gì rồi! Thế nhưng mỹ nhân người ta không để cho hắn đi, mà hắn lại cũng không tiện bỏ đi thẳng như vậy.
Thiên Lộc Tử vừa mới đi tới bên giường, Nam Như Hân đột nhiên bật dậy túm lấy thắt lưng hắn, hơn nữa còn tháo khóa thắt lưng, cởi quần jean của hắn xuống.
Sau cùng, Nam Như Hân còn tuột cả quần xịp của hắn, khiến cho “cậu nhỏ” của hắn phơi bày hết ra ngoài.
Thiên Lộc Tử triệt để ngây ngốc. Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Nam Như Hân đột nhiên biến thành lưu manh. Ngoài ra, là một zai tân, hắn căn bản chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, cho nên trong nội tâm ngoại trừ khiếp sợ ra thì còn có một chút cảm giác rất phiêu nữa.
Không thể không nói, Thiên Lộc Tử thân ét tám, “thằng nhỏ” của hắn đương nhiên cũng bởi thế mà vừa to vừa dài, thừa tiền vốn để hại gái nhà lành. Nếu nhìn kĩ, có thể phát hiện tại phần gốc “thằng nhỏ” của hắn có một chỗ bị bầm tím.
Trong khoảnh khắc trông thấy “thằng nhỏ” của Thiên Lộc Tử, Nam Như Hân không khỏi chấn kinh một hồi.
Nữ nhân nào có thể chịu được khẩu đại pháo như vậy chứ? Mà đây là đang ở trạng thái bình thường đấy nhé. Nếu là lúc lắp đạn đầy đủ, vậy thì còn To và Dài đến mức nào? Có thể hay không bắn chết người ah!
Có một điều mà Nam Như Hân không nghĩ tới được, không lâu sau nàng sẽ đích thân cảm nhận “khẩu đại pháo” đó. Và khi ấy nàng mới phát hiện, suy nghĩ lúc này của bản thân là ngốc nghếch thế nào.
Sau khi hết khiếp sợ, Nam Như Hân liền nhìn vết tím bầm nơi “thằng nhỏ” của Thiên Lộc Tử, trong mắt dâng lên sự áy náy: “Xin lỗi, đau lắm phải không?”
“…Không đau!” Tuy rằng hạ thể vẫn còn truyền đến từng cơn nhức nhối, nhưng vì không muốn Nam Như Hân vướng bận nhiều, Thiên Lộc Tử vẫn cắn răng nói một câu trái lương tâm như vậy.
Chỉ là, thanh âm của hắn rất là quái dị, có cảm giác không được tự nhiên. Mà điều này kì thật cũng không trách được hắn. Đột nhiên bị một mỹ nữ lột truồng, hơn nữa cô nàng còn nhìn chằm chằm vào “thằng nhỏ” của mình, đổi là người khác thì chắc chắn cũng sẽ như vậy thôi.
Nam Như Hân không nói gì thêm, nhưng nàng biết Thiên Lộc Tử đang gạt nàng, và nàng tuyệt không tức giận, bởi nàng là một nữ nhân thông minh, biết rõ tại sao hắn muốn gạt mình.
Do dự một chút, Nam Như Hân đột nhiên duỗi tay nắm lấy “thằng nhỏ” của Thiên Lộc Tử, sau đó hơi ngẩng đầu lên nhìn, cái miệng nhỏ nhắn chẫm rãi tiến về phía hạ thể của hắn….