Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 58: Lật thuyền trong mương
Nghe Thiên Lộc Tử nói xong, đôi mắt mỹ lệ của Nam Như Hân liền lập tức sáng rực.
Là một nữ minh tinh, so với người bình thường nàng càng cảm nhận được tầm quan trọng của mỹ phẩm đối với phụ nữ, đặc biệt là mỹ phẩm có hiệu quả tối ưu như hai loại này.
Hoa Hạ có bao nhiêu thiếu nữ? Toàn bộ thế giới có bao nhiêu thiếu nữ? Mỗi ngày dùng bao nhiêu mỹ phẩm, chắc chắn sẽ là một con số khổng lồ.
Những thứ này Nam Như Hân mặc dù không có thống kê qua, nhưng nàng biết số lượng sẽ phi thường khổng lồ, bởi vậy nàng càng minh bạch giá trị thương mại của Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn.
Mặt khác, nàng cũng là một người phụ nữ cho nên nàng cũng thích làm đẹp.
– Cậu nói Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn thật sự có kỳ hiệu?
Nam Như Hân nắm chặt tay Thiên Lộc Tử, gấp gáp hỏi.
– Đương nhiên!
Thiên Lộc Tử rất tự ngạo trả lời, đan thuật hắn học được từ Trương Tam Phong, cũng không phải để trưng cho đẹp.
– Cậu có thể cho tôi một ít được không? Uhm. . . . . Xem như là thù lao đóng quảng cáo được chứ?
Thiên Lộc Tử hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, minh tinh so nữ nhân bình thường lại càng thích làm đẹp.
– Cũng có thể, tuy nhiên tôi không tính cho cô.
Thiên Lộc Tử rất là vô sỉ trả lời.
Mới vừa rồi còn cầu người giúp mình, vậy mà người ta đòi một chút thù lao, hắn lại dứt khoát cự tuyệt, người này vẫn còn là người sao? Làm người không thể vô sỉ như vậy chứ, coi chừng bị trời đánh trật búa đó!
– Cậu. . . . Quỷ keo kiêt!
Nam Như Hân nghiến răng căm hận, cuối cùng vẫn bị hấp dẫn không thể cưỡng lại, khép nép nói:
– Vậy bán cho tôi được không?
– Không bán!
Thiên Lộc Tử mỉm cười nói.
– Cậu. . . Được rồi, tỷ đây cũng không có đắc tội với cậu, mới vừa rồi còn đáp ứng quảng cáo mỹ phẩm giúp cậu, tính ra tỷ là ân nhân của cậu a.
– Là ân nhân, cũng là bạn bè!
– Đã như vầy, tại sao cậu lại không bán Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn cho tỷ? Cậu nhìn tỷ không vừa mắt à?
– Cô nói đi đâu thế, tôi sao dám nhìn cô không vừa mắt cơ chứ.
– Vậy rốt cuộc là tại sao? Dù sao mỹ phẩm của cậu cũng đem bán kia mà, tại sao lại không bán cho tôi?
– Bởi vì mỹ phẩm đó có tính chất buôn bán.
Nam Như Hân sững sờ, không nói nữa, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của Thiên Lộc Tử.
Cái gọi là sản phẩm có tính chất buôn bán chính là dùng để kiếm tiền, không để ý tới đạo đức, miễn sao kiếm được càng nhiều tiền càng tốt.
Đạo lý kia cũng giống như cái gọi là phim thương mại (phim mỳ ăn liền), vì đồng tiền, hết thảy đều có khả năng.
– Cậu cũng làm gian thương?
Nam Như Hân rất khinh bỉ Thiên Lộc Tử, sau đó nàng rất chân thành nói:
– Tiểu Lộc, cậu nghe tôi nói, những việc kia không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ gặp phiền phức!
Đây là nhắc nhở, cũng là quan tâm, Thiên Lộc Tử cảm thấy ấm áp trong lòng.
– Cô nghĩ nhiều rồi, Quốc Tế Tuyền Diệp sản xuất Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn không có bất kỳ vấn đề về chất lượng. Tôi không làm trái lương tâm của mình, cũng không phụ lòng người tiêu thụ.
Thiên Lộc Tử mỉm cười nói:
– Nhưng vì muốn khách hàng quay lại, hiệu quả tự nhiên là thiếu một ít đấy.
Cái gọi là không buôn bán không gian, chỉ cần không vượt qua ranh giới của đạo đức, Nam Như Hân vẫn có thể tiếp nhận. Nàng tuy rằng không phải thương nhân, nhưng cũng biết thương nhân không gian thì không cách nào tồn tại.
Thấy Nam Như Hân im lặng, Thiên Lộc Tử cười nói:
– Nếu cô muốn, tôi sẽ cho cô loại này.
Vừa nói Thiên Lộc Tử vừa lấy chai Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan ra để lên bàn.
Nam Như Hân cười, cười như hoa nở. Thiên Lộc Tử lấy ra Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan chỉ dùng cho người trong nhà, có thể thấy hắn đã xem nàng là người một nhà rồi.
– Xem ra cậu còn có chút lương tâm.
Nam Như Hân mị nhãn như tơ sẳng giọng.
Thiên Lộc Tử nuốt nước bọt, cô nàng này chính là yêu tinh, nàng đây là đang dụ dỗ nam nhân phạm tội.
– Vết thương ở chỗ nào, để tôi giúp cô.
Thiên Lộc Tử nghiêm túc nói, còn hắn có lòng bất chính hay không, muốn thừa cơ chấm mút, việc này chỉ có trời mới biết.
Nam Như Hân đưa chân trái trơn bóng đến trước mặt của Thiên Lộc Tử:
– Chân này trước kia bị thương, để lại vết sẹo, đùi…
Nam Như Hân nhăn nhó, mặt đỏ bừng nói:
– Thôi, để tôi tự làm vậy.
Thiên Lộc Tử không trả lời, hắn đang chăm chú xem xét chân trái của Nam Như Hân, ánh mắt lóe lên bất định. Đột nhiên, hắn nhấc chân của Nam Như Hân lên, ý muốn đưa lên gần để xem cho rõ.
Hắn muốn làm gì? Sở thích mê chân lại tái phát sao?
– Ah, Tiểu Lộc, cậu muốn làm gì.
Nam Như Hân hoảng hồn la lên, khẩn trương dùng hai tay kéo lại mép váy, tránh cho lần nữa trần truồng trước mặt hắn.
Thiên Lộc Tử không để ý tới phản ứng của Nam Như Hân, có chút thô bạo đẩy tay nàng ra, sau đó đem mép váy nhấc lên, cuối cùng dùng sức tách hai đùi của nàng ra.
Ngay lập tức, đào nguyên màu hồng phấn đẹp không gì sánh được của Nam Như Hân lại hiện ra trong mắt của Thiên Lộc Tử.
Nhưng lần này Thiên Lộc Tử không có nhìn đào nguyên của Nam Như Hân, hắn đang chăm chú xem xét vết thương cách đào nguyên khoảng 3cm.
Bởi vì khoảng cách quá nhìn, miệng và mũi của Thiên Lộc Tử chỉ cách đào nguyên của Nam Như Hân khoảng vài centimet. Không chỉ có thể thấy rõ ràng toàn bộ diện mạo cái động đào nguyên xinh đẹp kia, thậm chí còn có thể ngửi được một mùi không phải thơm mát cũng không phải thối, mùi này như có như không vậy!
Trên đùi của Nam Như Hân cũng có một vết thương giống như trên chân, nhưng vết thương này rõ ràng trầm trọng hơn vết thương trên chân rất nhiều.
Nhìn kỹ, có thể thấy chung quanh vết thương này là một màu bầm đen. Một thứ giống như sợi tóc màu đen, cơ hồ chạy xuyên suốt chân trái, mang hai vết thương nối lại với nhau.
Tay của Thiên Lộc Tử khẽ chạm vào vết thương trên đùi của Nam Như Hân, đúng vào lúc này, hắn ăn một cái tát nổ đom đóm, cảm giác đau đớn truyền đến. Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hạ thể kịch liệt đau nhức, đau đến mức không thể chịu đựng nỗi.
Thì ra Nam Như Hân cho rằng Thiên Lộc Tử sẽ Bá Vương nghạnh thượng cung với nàng, nên nàng không chỉ tát hắn mà còn sử xuất tuyệt hậu Liêu Âm Thối.
Tuy rằng Nam Như Hân đối với Thiên Lộc Tử cũng có hảo cảm, nhưng còn chưa đến mức có thể chịu được tình trạng bị hắn Bá Vương ngạnh thượng cung. Xuất phát từ bản năng của phụ nữ, nàng ra tay phi thường nặng.
Kịch liệt đau nhức khiến Thiên Lộc Tử che hạ thể, lăn qua lăn lại trên mặt đất, sắc mặt tái xanh, mồ hôi vả ra như tắm. Uổng cho hắn có một thân công phu, lại trúng tuyệt hậu Liêu Âm Thối, lần này là bị lật thuyền trong mương.
Sắc mặt của Nam Như Hân trắng bệch, từ trên ghế nhảy xuống, hướng phòng của Nam Thiên Như phóng đi. Nàng cực kỳ hoảng sợ nên muốn đi tìm ông nội của nàng, đó là chỗ dựa duy nhất.
Nhưng mà mới chạy được vài bước, nàng lại đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng phân vân không biết có phải là mình đã ra tay quá nặng hay không.
– Cậu không sao chứ?
Nam Như Hân cũng không biết từ chỗ nào móc ra một con dao nhỏ, cảnh giác hỏi.
– Nhìn tôi như thế này giống như là không có chuyện gì sao?
Thiên Lộc Tử cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói, nói ra một chữ hắn đều phải hít sâu một hơi.
Lúc này, Thiên Lộc Tử ngay cả ý nghĩ đập đầu tự tử đều có. Chuyện này là sao, cô nàng này này bị điên rồi à, tự dưng chơi chiêu tuyệt hậu Liêu Âm Thối với mình.
Thiên Lộc Tử đáng thương còn không nhận ra, động tác vừa rồi của hắn có bao nhiêu dọa người.
Thử hỏi, một cô gái đột nhiên bị bạn trai của mình tốc váy lên, tách hai đùi ra, đầu đưa sát hạ thể của mình, nàng sẽ phản ứng ra sao.
Tuyệt đối là vô số cái tát, Phật Sơn Vô Ảnh Liêu Âm Thối, cộng thêm trước tiên kêu cứu cùng báo động. Nam Như Hân chỉ là tát một bạt tai, đá ra một cái tuyệt hậu Liêu Âm Thối đã là phi thường nhân đạo rồi.
Nàng không có báo động, lại còn hỏi thăm Thiên Lộc Tử có sao không, cái này hoàn toàn là vì hảo cảm nàng dành cho Thiên Lộc Tử.
Nam Như Hân nôn nóng, nàng không phải con nít ba tuổi, nàng tự nhiên biết một cước vừa rồi của mình nặng bao nhiêu, không chừng trực tiếp đem Thiên Lộc Tử đạp thành Đông Phương Bất Bại cmnr. Nếu thật là như vậy, Thiên Lộc Tử sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đấy.
– Cậu ráng chịu đựng, tôi đây liền gọi 115.
Nam Như Hân vẫn là không dám tới gần Thiên Lộc Tử, nhìn chung quanh tìm điện thoại.
– Không cần! Tôi không sao!
Thiên Lộc Tử quằn quại leo lên ghế sô pha, thân thể co quắp nằm xuống.
Nói đùa gì vậy, đã trúng một cái tuyệt hậu Liêu Âm Thối còn đến bệnh viện, đây không phải là mất mặt xấu hổ sao? Không chừng bác sĩ còn cho là hắn cưỡng gian không thành, nên bị đạp thành Đông Phương Bất Bại.
Chuyện mất mặt như vậy, Thiên Lộc Tử tuyệt đối không làm.
– Cậu không sao thật chứ?
Nam Như Hân nghi ngờ hỏi.
Nam Như Hân run rẩy, đạp mình xong lại tỏ ra quan tâm, quả là cực phẩm. Thầm nghĩ như vậy, Thiên Lộc Tử nói:
– Thật, cô đến đây ngồi đi!
Nam Như Hân không trả lời, cũng không có ngồi, vẫn đứng tại chỗ, nắm thật chặt con dao trong tay. Hiển nhiên, nàng còn lo sợ thú tính của Thiên Lộc Tử lại đột nhiên đại phát, nàng có thể thoát được một lần, chưa hẳn có thể thoát được lần thứ hai.
– Tôi sẽ không làm gì cô.
Thiên Lộc Tử buồn bực nói.
Nam Như Hân do dự một chút, mới thận trọng đi đến ghế sô pha, ngồi đối diện với Thiên Lộc Tử, tay vẫn nắm chặt con dao.
Cô nàng ngốc nghếch này, nếu như ta thật sự muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, con dao kia căn bản không thể ngăn cản ta. Thiên Lộc Tử trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
– Sao cô lại bị thương trên đùi?
“… .”
Nam Như Hân không có trả lời.
Thiên Lộc Tử cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:
– Nếu như tôi không nhầm, chân trái của cô cứ vào lúc nửa đêm sẽ bị tê dại, đau đớn, cả người lạnh buốt, đến mùa mưa bệnh trạng càng rõ ràng đúng không?
Nam Như Hân vẫn im lặng, nhưng trên mặt nàng đầy vẻ khiếp sợ, hiển nhiên Thiên Lộc Tử đã nói đúng.
– Xem ra tôi đúng.
Thiên Lộc Tử tiếp tục nói:
– Tình trạng đó xuất hiện từ lúc chân trái của cô bị thương, hơn nữa càng ngày càng trầm trọng, tôi nói đúng chứ?
Lúc này Nam Như Hân không thể không hỏi:
– Sao cậu biết?
– Tôi biết chút y thuật.
Thiên Lộc Tử khoát tay:
– Hiện tại cô có thể nói cho tôi biết, chân trái cô tại sao lại bị thương? Đương nhiên, cô có thể không nói, nếu như cô muốn cưa chân.
Nam Như Hân cả kinh, có chút lo lắng hỏi:
– Nghiêm trọng như vậy sao?
– Ừm!
Thiên Lộc Tử dừng lại một chút sau đó nói tiếp:
– Kỳ thật trong lòng cô đã sớm có đáp án, đúng chứ?