Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 57: Bi ai tiểu xử nam!


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 57: Bi ai tiểu xử nam!

Trong lúc Thiên Lộc Tử cùng Nam Như Hân đùa giỡn, Kỷ Ngọc Nhàn đã đem laptop đặt ở trên sô pha, khuôn mặt đầy vẻ suy tư, hiển nhiên là đang suy nghĩ.
Thiên Lộc Tử đặt ngón tay lên miệng, ngón tay kia chỉ vào Kỷ Ngọc Nhàn đang suy tư, ý bảo Nam Như Hân không nên lên tiếng, quấy rầy đến suy nghĩ của Kỷ Ngọc Nhàn.
Nam Như Hân hiểu ý, gật đầu không nói nữa.
Thiên Lộc Tử cũng không rảnh rỗi, mắt hắn quét ngang quét dọc trên người của hai cô gái, có thể cùng lúc thưởng thức hai người đẹp, đây là việc vô cùng sung sướng.
Đặc biệt, phong cách của hai cô gái này lại hoàn toàn bất đồng, càng ngắm càng phê. Bình thường thấy một người đẹp đã khó, hôm nay lại có đến hai người đẹp ở cùng một chỗ, cũng chỉ có Thiên Lộc Tử mới có phúc phận này.
Một lúc sau, Kỷ Ngọc Nhàn ngẩng đầu, trên mặt đã không còn vẻ suy tư, nàng khẽ nói:
– Tôi cảm thấy cầm khúc Phàn Nguyệt Trích Tinh xem như là tùy hứng cầm khúc, có lẽ hợp với vũ đạo tự do, nếu làm khác sẽ suy yếu ý nghĩa tùy hứng của cầm khúc.
Nam Như Hân gật đầu nói:
– Tôi hiểu, nhưng kiểu vũ đạo tự do lại quá phổ biến, khó tránh khỏi bị rơi vào khuôn sáo cũ.
– Hoàn toàn chính xác, vũ đạo tự do tuy nói có tất cả dài ngắn, nhưng đều vạn biến không rời, đích thật là không có sáng tạo.
Kỷ Ngọc Nhàn gật đầu đồng ý, tiếp theo nàng do dự nói:
– Tôi có chủ ý này, có lẽ có thể khiến cho vũ đạo tự do có một phong cách hoàn toàn mới.
Thiên Lộc Tử cùng Nam Như Hân khẩn trương hỏi:
– Chủ ý gì?
– Đem vũ đạo tự do kết hợp với Thái Cực
Kỷ Ngọc Nhàn nghiêm túc nói:
– Thái Cực có nguồn gốc xa xưa, nó bao hàm cả văn hóa trong đó, đem Thái Cực kết hợp với cầm khúc, đó là hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung cho nhau mà lại không hề có cảm giác đột ngột.
Thiên Lộc Tử nghe xong, lập tức lâm vào suy tư, Nam Như Hân tức thì lắc đầu nói:
– Cô nói hỗ trợ lẫn nhau tôi có thể hiểu được, nhưng Thái Cực thì e rằng không được.

– Tại sao lại không được?
– Vũ đạo tự do có khuynh hướng nhẹ nhàng và tiết tấu nhanh, Thái Cực thì có khuynh hướng khéo léo, chậm chạp, nếu kết hợp cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ chẳng ra cái gì.
– Thái Cực không chậm nha.
– Không chậm mới lạ, tôi xem ông nội tôi đánh đúng là chậm rì rì.
Thấy hai nàng đều giữ chủ kiến, Thiên Lộc Tử vội vàng nói:
– Thái Cực hoàn toàn không chậm, chủ ý của Ngọc Nhàn rất tốt, cứ làm như thế!
Nam Như Hân sững sờ, có chút không phục nói:
– Tôi chưa thấy qua Thái Cực nhanh như hai người nói.
Thiên Lộc Tử có chút đau đầu, không thể tưởng được Nam Như Hân còn có một mặt cố chấp như vậy. Tuy nhiên không thể không nói, lúc nàng nói ra câu đó, cái má phồng lên, cái miệng nhỏ chu lên trông rất là đáng yêu.
Tự biết dù ình có nói gì đi chăng nữa cũng không cách nào cải biến được ý nghĩ của Nam Như Hân, ngược lại sẽ khiến cho nàng càng thêm cố chấp. Vì vậy Thiên Lộc Tử cười nói:
– Như vậy đi, sáng mai ông nội của cô nhất định sẽ kéo tôi đi đánh Thái Cực, đến lúc đó cô ở một bên quan sát sẽ rõ.
Thấy Thiên Lộc Tử chắc ăn như vậy, Nam Như Hân nghi ngờ hỏi:
– Thật sự Thái Cực có thể đánh nhanh sao?
– Đương nhiên có thể.
– Được rồi, sáng mai tôi nhất định đến xem.
Lúc này, Kỷ Ngọc Nhàn đứng lên, vừa đi lên lầu, vừa nói:
– Tôi đi ngủ trước, hai người trò chuyện, ngủ ngon!
– Ngủ ngon!
Nam Như Hân nhìn Kỷ Ngọc Nhàn đang đi lên cầu thang, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng phát hiện mình có chút nhìn không thấu Kỷ Ngọc Nhàn.

Thiên Lộc Tử khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười híp mắt đi đến bên cạnh Nam Như Hân ngồi xuống.
Lập tức, mùi hương thoang thoảng của sữa tắm xông vào trong mũi của hắn, Thiên Lộc Tử tham lam hít hà. Mùi thơm của nữ nhân, phấn chấn đầu óc, nâng cao tinh thần a!
– Chị Như Hân này, chị có khát không, tôi lấy nước cho chị nhé? Chị có mệt không, tôi mát xa cho chị này?
Thiên Lộc Tử cười nói, tuy nhiên nụ cười của hắn rất là ti tiện.
– Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! (Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp!)
Nam Như Hân trợn mắt, hai tay ôm hai chân đối mặt với Thiên Lộc Tử:
– Bình thường không khi nào cậu gọi tôi là chị, hôm nay lại nhiệt tình gọi như vậy. Nói đi, có phải là có chuyện muốn chị hỗ trợ đúng không?
Thiên Lộc Tử không có trả lời, bởi vì hắn triệt để ngây dại, ánh mắt dừng lại chỗ hạ thể của Nam Như Hân.
Thì ra vì Nam Như Hân ôm chân ngồi ở trên sô pha, váy ngủ bị đầu gối vén lên, cảnh đẹp bên trong váy đều bị Thiên Lộc Tử thu vào trong mắt.
Bởi vì đã tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ, Nam Như Hân không chỉ không mặc áo ngực, ngay cả quần lót cũng không có mặc.
Bắp đùi trắng như tuyết, vài cọng cỏ lơ thơ mọc hơi mất trật tự, đào nguyên trắng mịn khép kín, hai cánh hoa hai bên khẽ run run. Xuống chút nữa là một đóa hoa cúc màu hồng nhỏ nhắn xinh xắn….
Thiên Lộc Tử cảm giác mình sắp chịu không nỗi rồi, khí huyết quay cuồng, một luồng nhiệt lưu từ lỗ mũi bắn ra.
Ai, thật bi ai cho tiểu xử nam ah, nhìn một chút đều đã chịu không nổi. Kỳ thật điều này cũng không thể trách Thiên Lộc Tử, ai kêu đào nguyên của Nam Như Hân lại đẹp mắt như vậy chứ. Thời buổi này đào nguyên thâm đen thì đầy đường, còn đào nguyên hồng phấn như Nam Như Hân thì thuộc loại quý hiếm.
Nam Như Hân đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không được bình thường, nàng theo ánh mắt của Thiên Lộc Tử nhìn xuống dưới, ngay lập tức hiểu ra. Nàng khẩn trương buông hai chân ngồi xếp bằng, tay kéo mép váy che lại, khuôn mặt đỏ đến mang tai.
– Sắc lang, cậu nhìn gì đó?
Nam Như Hân vừa ngượng ngùng vừa tức giận, hận không thể đào cái lỗ để chui xuống, nằm luôn ở đó không cần đi ra. Thật mất thể diện, hạ thể của mình lại bị một người nam nhân nhìn tuốt tùn tuột.
Thiên Lộc Tử nghe thấy thanh âm giận dữ của Nam Như Hân, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hốt hoảng lau vết máu trên mũi, tựa như một tên ăn trộm, hắn chột dạ nói:

– Tôi không có nhìn chỗ đó, tôi cái gì cũng không thấy.
Sau khi nói xong, Thiên Lộc Tử liền hối hận. Đây không phải giấu đầu lòi đuôi hay sao, biến tướng thừa nhận chính mình nhìn đào nguyên của người ta rồi.
Thấy điệu bộ lúng túng của Thiên Lộc Tử, Nam Như Hân cũng không còn ngượng ngùng:
– Chỗ đó của tôi có đẹp không?
– Đẹp lắm!
Thiên Lộc Tử gật đầu trả lời, tiếp theo phát hiện mình bị Nam Như Hân gài bẫy, ngay lập tức lắc đầu nói:
– Khó coi!
Cũng không đúng ah, vấn đề này giống như trả lời thế nào cũng là thừa nhận chính mình nhìn lén. Đáng tiếc Thiên Lộc Tử phát hiện ra thì đã quá trễ rồi, hắn thật sự khóc không ra nước mắt.
– Ha ha ha ha. . . . . Tôi chết mất, cậu đừng đáng yêu như vậy được không, cậu muốn tôi chết vì cười sao?
Nam Như Hân cười ha ha, dĩ nhiên đã không còn ngượng ngùng cùng tức giận, tựa hồ tuyệt không quan tâm hạ thể của mình bị hắn nhìn thấy.
“… . .”
Thiên Lộc Tử không biết nói gì, giống như một cậu bé làm sai chuyện gì vậy, đứng thẳng cuối đầu.
– Tôi xem như nhìn rõ nam nhân các người rồi.
Nam Như Hân cười mắng:
– Nói đi, có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ phải không?
Thấy Nam Như Hân chuyển đề tài, Thiên Lộc Tử như trút được gánh nặng, lập tức ngẩng đầu nói:
– Tôi muốn cô giúp tôi phát ngôn hai loại mỹ phẩm.
– Phát ngôn mỹ phẩm? Ý cậu là muốn mời tôi đóng quảng cáo?
Nam như nhíu mày:
– Chẳng lẽ cậu không biết là tôi không đóng quảng cáo hay sao?
Thiên Lộc Tử lắc đầu, mỉm cười nói:
– Việc này tôi thật sự không biết, tôi mà biết thì đã không nhờ cô rồi, coi như tôi chưa từng nói gì, cô đừng để trong lòng.

– Đợi đã, cậu mới vừa nói tôi giúp cậu quảng cáo mỹ phẩm, mỹ phẩm đó là của cậu sao?
Nam Như Hân đúng là người thông minh, thoáng cái liền hiểu được mấu chốt trong lời nói của Thiên Lộc Tử.
– Xem như thế đi, phương thuốc là của tôi, trao quyền cho Quốc Tế Tuyền Diệp sản xuất và tiêu thụ, tôi chiếm 70% cổ phần.
– Quốc Tế Tuyền Diệp? Tôi biết chỗ đó, tôi còn đến đó tập thể dục nữa đấy. Cậu được a, vậy mà thành ông chủ của Quốc Tế Tuyền Diệp, sau này tôi đến đó tập thể dục cậu không được thu tiền.
– Việc này tôi e là không cách nào đáp ứng, bởi vì mọi việc lớn nhỏ của Quốc Tế Tuyền Diệp đều do Bạch Diệp Tuyền xử lý.
Nam Như Hân tức giận nói:
– Có kiểu cầu người như vậy ấy ư, có người đáp ứng mới là lạ. Tuy nhiên, cậu đã có thành ý cầu tôi như vậy, tôi sẽ cố đáp ứng.
– Việc này không được, không đóng quảng cáo là nguyên tắc của cô, để tôi tìm người khác a.
Thiên Lộc Tử dứt khoát nói, hắn và Nam Như Hân mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng một khi đã xem nàng là bằng hữu rồi, hắn không muốn nàng vi phạm nguyên tắc, làm việc mình không muốn làm.
– Tôi có nói không đóng quảng cáo là nguyên tắc của tôi sao? Tôi cũng không có đặt ra nguyên tắc này. Chỉ là con người của tôi hơi bị lười biếng, không muốn ôm đồm nhiều việc mà thôi.
– Vẫn là không cần.
Thiên Lộc Tử biết rõ Nam Như Hân vì muốn giúp mình mới nói như vậy nên hắn càng không thể làm ác nhân.
Không ngờ, Nam Như Hân đột nhiên chống nạnh, trông giống y như Mẫu Dạ Xoa vậy, nàng tức tối nói:
– Tiểu tử thối, cậu cho rằng năng lực của tỷ đây không đủ để phát ngôn mỹ phẩm cho cậu đúng không? Tôi đã nói với cậu, tỷ mặc dù chưa bao giờ đóng phim, nhưng rất có thiên phú về diễn xuất, một đoạn phim quảng cáo căn bản không làm khó được tôi.
Bị Nam Như Hân làm ột trận, Thiên Lộc Tử trợn mắt há hốc mồm, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Với trí tuệ của hắn, chẳng lẽ lại không nhìn ra Nam Như Hân sử dụng chiêu này kỳ thật là muốn giúp hắn hay sao.
Đến lúc này, nếu còn không cảm kích thì chính là chảnh chó. Vì vậy Thiên Lộc Tử ôm quyền nói:
– Được rồi, tôi lần nữa thỉnh cầu Nam Như Hân tiểu thư giúp tôi phát ngôn mỹ phẩm.
– Hừ!
Nam Như Hân hừ một tiếng, giả vờ cả giận nói:
– Cậu nói qua một chút về mỹ phẩm đó a, dù sao cũng phải để tôi nắm rõ một chút về sản phẩm mình sẽ phát ngôn chứ.
Thiên Lộc Tử gật đầu, mang hiệu dụng và đặc trưng của Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn nói qua cho Nam Như Hân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.