Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 52: Chủ ý của Kỷ Ngọc Nhàn


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 52: Chủ ý của Kỷ Ngọc Nhàn

Nhận tách trà từ Kỷ Ngọc Nhàn, Thiên Lộc Tử đưa lên miệng hớp một ngụm, ngay lập tức chân mày hắn chợt nhíu lại.
Trước khi xuyên việt hắn rất thích uống trà cho nên thường hay đích thân pha trà, mà đặc biệt nhất là trong lúc Trương Tam Phong giảng dạy, thường vào giờ đó hắn hay chuồn đi uống trà.
Am hiểu trà như bản thân, Thiên Lộc Tử biết rất rõ về lá trà cũng như nước dùng để pha trà có ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng của trà.
Nguồn nước ngày nay của Hoa Hạ bị ô nhiễm nghiêm trọng, khi đất và không khí cũng bị ô nhiễm sẽ suy giảm chất lượng của trà một cách trầm trọng. Cho nên các điểm nêu trên rất là quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng cao thấp của trà.
Chính vì hai điểm này cộng thêm việc Thiên Lộc Tử đã quen uống trà ngon của người cổ đại cho nên hắn không thể nào hài lòng được với trà của Hoa Hạ bây giờ.
Uống trà xong, Thiên Lộc Tử đặt chén trà xuống rồi nói:
– Có thời gian thì gọi điện thoại bảo lão cày ruộng đến đây một lần. Có một số việc nhất định phải nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Kỷ Ngọc Nhàn ánh mắt xa xăm nhìn theo dòng nước chảy xiết trên sông Vương Chu, trả lời:
– Đã gọi rồi, cha tôi tối nay sẽ đến.
Rời khỏi phòng của Kỷ Ngọc Nhàn, Thiên Lộc Tử không có quay về phòng của mình mà đi chung quanh biệt thự xem xét vài vòng. Để bảo vệ cho Kỷ Ngọc Nhàn được an toàn, hắn cần phải xem xét hoàn cảnh xung quanh để tìm hiểu chỗ nào có lợi thế.
– Phong thủy của căn biệt thự này thật không tệ!
Thiên Lộc Tử trầm trồ khen. Tuy rằng hắn không mấy am hiểu mệnh lý bên trong huyền thuật cũng như số học trong phong thủy nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được phong thủy của căn biệt thự số 15 này rất tốt.
Đang xem xét xung quanh thì đột nhiên điện thoại di động vang lên. Thiên Lộc Tử nhìn qua thì thấy Bạch Diệp Tuyền đang gọi tới.
– Bạch tổng, có chuyện gì không?
Thiên Lộc Tử bắt điện thoại hỏi.
– Bộ không có việc là không thể gọi điện thoại cho anh sao? Ông chủ của tôi.
– Hì hì, ý tôi không phải vậy.
Thiên Lộc Tử cười nói. Nếu không phải Bạch Diệp Tuyền nhắc thì hắn đã quên mình là một ông chủ lớn của của Quốc Tế Tuyền Diệp.

– Anh thì tốt rồi, chỉ tội nghiệp cho tôi thôi, thân là con gái mà cứ loay hoay bận rộn cả ngày đến độ không còn phân được rõ đâu là Đông Nam Tây Bắc nữa.
Tuy rằng cách nhau khá xa nhưng Thiên Lộc Tử vẫn có thể cảm nhận ra được sự ai oán của Bạch Diệp Tuyền.
– Từ xưa đến giờ, người tài giỏi lúc nào cũng có nhiều việc phải làm, đó là sự thật không thể chối cãi. Khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, Bạch tổng cô là người đầy tài năng cho nên phải gánh vác nhiều trọng trách.
Thiên Lộc Tử khéo léo dùng lời dạy bảo của Trương Tam Phong để ngụy biện.
“…”
Bên kia đầu dây im bặt, Bạch Diệp Tuyền hẳn đang rủa thầm trong bụng. Một hồi sau cô nàng mới lên tiếng:
– Nếu chiều hôm nay có rảnh thì tới công ty một chút, ta có một số việc cần phải thương lượng với anh.
– Không đến được không?
– Anh nói xem?
Nàng dứt lời thì điện thoại di động phát tín hiệu bận rộn. Thiên Lộc Tử cười khổ một tiếng, e rằng hôm nay không thể không đến Quốc Tế Diệp Tuyền một chuyến. Lắc đầu, Thiên Lộc Tử trở vào trong biệt thự.
Trong phòng ăn ở lầu một, thức ăn đã được dọn ra đầy trên bàn. Vì có hai người Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn đến nên Nam Thiên Như đặc biệt bảo người giúp việc làm thêm vài món tiếp đãi hai người họ.
– Tiểu Lộc, tôi đang muốn tìm anh đây, mau mau tới dùng cơm.
Nam Như Hân gọi. Kỷ Ngọc Nhàn đã có mặt và đang ngồi đối diện với nam Như Hân.
Thiên Lộc Tử suy nghĩ một lát rồi thì ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ngọc Nhàn. Đôi mắt của Kỷ Ngọc Nhàn tỏa sáng và tràn đầy hạnh phúc, trong khi đó, Nam Như Hân nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Ngược lại, Nam Thiên Như mặt mày hớn hở ngồi ở chủ vị, miệng luôn mời mọi người dùng bữa, đồng thời còn uống hai ly với Thiên Lộc Tử, hẳn là tâm trạng đang rất vui vẻ.
– Tiểu Lộc, kỹ thuật đàn cao siêu của anh đã được rất nhiều người biết đến. Chuyện này giúp rất nhiều cho việc chúng ta phát huy cổ cầm của Hoa Hạ thêm lớn mạnh. Đây đúng là một việc tốt! Vì vậy, chúng ta hãy cạn ly!
Nam Như Hân nâng ly rượu vang lên.
– May mắn nhờ có cô ở phía sau nâng đỡ, cạn ly!

Thiên Lộc Tử đem ly rượu vang uống cạn.
Nam Như Hân không uống được nhiều cho nên mới uống phân nửa thì hai má đã ửng hồng, ai nhìn thấy đều không thể nhịn được chỉ muốn cắn một cái.
– Nhưng người đời mau quên nên dù cầm khúc của anh có hay đến mấy, nhưng nghe lâu thì cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, cái cảm giác kích thích cũng không còn như thưở ban đầu.
Nam Như Hân chuyển đề tài.
Thiên Lộc Tử gật đầu, hắn có thể hiểu được đạo lý ở trong đó. Cứ lấy những bản nhạc gọi là Thần Khúc mà nói, những bản nhạc đó đã từng nổi tiếng một thời nhưng sau đó vẫn chìm nghỉm.
– Cô lại có chủ ý gì?
Từng sống chung một thời gian, Thiên Lộc Tử nhìn ra được, tuy nhìn qua Nam Như Hân có vẻ đơn giản vô hại, nhưng thật ra cô nàng là một người đầy mưu kế.
– Cái này gọi là mượn gió nổi lửa, gió có thể trợ giúp cho lửa. Ta cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp cho nên muốn tạo ra một cơn gió đó mà! Đương nhiên, muốn tạo ra cơn gió này thì cần phải chính ngươi đi quạt, như là phát hành một cầm khúc mới chẳng hạn.
Nam Như Hân mỉm cười vô tư.
Người con gái xinh đẹp này lòng dạ thật sâu thăm thẳm. Thiên Lộc Tử đăm chiêu một hồi lâu, nhưng nghĩ đến thành tựu ngày hôm nay của Nam Như Hân, hắn thấy nhẹ nhõm đôi phần. Một người phụ nữ không tinh tế thì làm sao có được thành tựu như bây giờ?
Nam Như Hân có thể ở trong ngành giải trí đánh bóng tên tuổi và giữ vững vị trí hàng đầu lại có thể giữ thân trong sạch, ngoại trừ việc nàng có kỹ thuật phi phàm và quan hệ rộng rãi, hẳn việc nàng nhiều mưu kế và sự tinh tế giúp ích rất nhiều.
– Nếu không tận mắt thấy tôi tuyệt đối không tin là nữ thần Dương Thành còn là một nữ Gia Cát.
Thiên Lộc Tử trêu chọc:
– Có một nữ Gia Cát giúp tôi bày mưu hiến kế thì không muốn nổi tiếng cũng hơi khó.
– Anh nghĩ như vậy thật sao?
Nam Như Hân hỏi.
– Đương nhiên!

Thiên Lộc Tử gật đầu, vẻ mặt chân thành nói:
– Như lời cô nói, khi thời cơ thích hợp tôi sẽ phát hành ra cầm khúc mới.
Thiên Lộc Tử vừa dứt lời thì Kỷ Ngọc Nhàn nãy giờ chỉ lo vùi đầu vào chén cơm, đột nhiên nói:
– Tôi cảm thấy không nên phát hành cầm khúc mới.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên yên tĩnh, Nam Thiên Như có chút kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Ngọc Nhàn còn Nam Như Hân thì nhếch mày thách thức. Là một minh tinh trong nghề lâu năm, khi đề nghị mình đưa ra bị nghi ngờ, trong lòng nàng có một chút khó chịu.
Thiên Lộc Tử quay sang gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén của Kỷ Ngọc Nhàn rồi hỏi:
– Tại sao vậy?
Nam Như Hân nhìn thấy cử chỉ ân cần của Thiên Lộc Tử thì chân mày nhíu lại không mấy hài lòng nhưng vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của Kỷ Ngọc Nhàn.
Kỷ Ngọc Nhàn thoáng chút thẹn thùng, nhỏ nhẹ nói:
– Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, vật gì càng hiếm thì càng có giá trị, vì nó hiếm nên mới thấy quý và cầm khúc cũng như vậy. Nếu như phát hành quá nhanh và quá nhiều thì sẽ làm cho người ta mất đi cảm giác mới mẻ. Nguyên nhân thứ hai chính là vấn đề giác quan. Cầm khúc cho dù tốt nhưng cũng chỉ có thể tác động thính giác, ta cảm thấy nếu như dung hòa một ít yếu tố khác thì có thể tác động luôn cả thị giác.
Thiên Lộc Tử cùng Nam Thiên Như nghe xong liền sửng sốt, cô gái trước mặt họ tựa như đã biến thành ma quái xa lạ.
– Cô có thể nói rõ thêm một chút được không?
Mắt Nam Như Hân sáng rực, quá bất ngờ nên vẫn chưa nắm bắt được các yếu tố cần thiết. Có điều nàng xác địch được một việc, đó là Kỷ Ngọc Nhàn không đơn giản chút nào.
– Ý của ta là không nên vội phát hành cầm khúc mới mà hãy phát triển những giai điệu ban đầu của cầm khúc Phàn Nguyệt Trích Tinh, đem một số yếu tố mới dung hòa vào thì có thể tác động thị giác. Nói một cách đơn giản là mang cầm khúc tạo thành một video âm nhạc (MV). Cũng tương tựa như Gangnam style, đương nhiên chúng ta không thể sao chép các diệu nhảy cỡi lừa mà chèn thêm các vũ điệu khác. Cụ thể phải làm gì thì mấy người hãy tự suy nghĩ.
– Nhân tài a! Ngọc Nhàn này, cô không tham gia ngành giải trí thì quả thật là lãng phí nhân tài.
Nam Như Hân khen ngợi, không thể không thay đổi cách nhìn của mình đối với Kỷ Ngọc Nhàn.
Kỷ Ngọc Nhàn có chút ngượng ngùng nói:
– Tôi chỉ tùy tiện nói ra thôi mà.
– Tùy tiện nói mà đã lợi hại như vậy, nếu như nói thật thì không biết đến mức nào nữa.
Nam Như Hân trêu ghẹo một hồi thì quay sang Thiên Lộc Tử nói:
Tôi cảm thấy chủ ý này của Ngọc Nhàn rất hay, anh thấy sao?

– Theo ý của cô ấy mà xử lý chứ sao nữa.
Thiên Lộc Tử bày tỏ thái độ.
– Vậy tốt. Còn việc sản xuất MV lại giao cho ta xử lý, bộ tin tưởng nhãn quang của ta vậy sao?
– Tất nhiên là tin rồi.
Sau khi ăn xong, Nam Như Hân bảo tài xế đưa Kỷ Ngọc Nhàn về Dương Đai và đưa luôn cả Thiên Lộc Tử theo cùng. Trong lúc huấn luyện quân sự sẽ có mặt của giáo quan nên Thiên Lộc Tử không lo lắng là sẽ có người dám gây bất lợi với Kỷ Ngọc Nhàn.
Sau khi đưa Kỷ Ngọc Nhàn đến Dương Đại thì Thiên Lộc Tử thuê xe đi đến bệnh viện nhân dân số 2. Thấy Trần Cương ăn được ngủ được không có gì đáng ngại thì mới rời khỏi đi đến Quốc Tế Tuyền Diệp.
Đây tuy là lần thứ hai vào quốc tế Tuyền Diệp nhưng hai cô bảo an vẫn nhận ra Thiên Lộc Tử cho nên không những không có chặn lại mà còn tươi cười với hắn.
Thiên Lộc Tử gật đầu chào rồi bước vào cao ốc Quốc Tế Tuyền Diệp. Vừa định nhấn nút thang máy thì cửa thang máy đột nhiên mở, tiếp theo sau đó có một người từ bên trong xông thẳng ra.
Thiên Lộc Tử giật mình định tránh sang một bên thì phát hiện người vừa bộp chộp xông tới là một người con gái xinh đẹp, vì vậy hắn bỏ ngay ý định né tránh, cứ vậy mà đứng tại chỗ bất động, hai tay đưa thẳng về phía trước.
Phịch! Thiên Lộc Tử liền cảm giác có một thứ gì đó mềm mại ép vào lồng ngực mình còn mang theo hương thơm dịu dàng. Hai tay đã được như ý chạm trúng hai khối thịt mềm, cảm giác được sự mềm mại nơi đôi bàn tay.
Cái cảm giác này không có gì sánh bằng nên Thiên Lộc Tử hai tay không tự chủ được bắt đầu không ngừng nhào nặn, trong lòng hắn xuýt xoa:
– Ta chưa từng có cảm giác sung sướng khi được sờ bộ ngực như vậy!
Thật ra Thiên Lộc Tử đã từng sờ qua hai lần rồi, một là cô cháu gái của Nhậm Thư Hoài, hiệu trưởng trường Dương Đại và người thứ hai chính là cô gái trước mặt hắn. Nếu đem so sánh thì bộ ngực của người đầu tiên có phần thua kém một chút, chỉ luận về cảm xúc thì của người sau tốt hơn nhiều.
– Ahhh!!!
Thấy ngực mình bị xoa bóp, cô gái kinh hãi hét lớn, phản ứng tự nhiên đưa tay tát mạnh vào mặt Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử thụt đầu về đằng sau tránh cái tát đang nhắm vào mặt mình, hai tay vẫn nắm chặc bộ ngực của cô gái không buông, tăng nhanh tốc độ xoa nắn. Hắn không tài nào buông tay được vì cái cảm giác đụng chạm này quá ư thú vị.
Thấy tát không trúng Thiên Lộc Tử, cô gái liền đưa chân trắng muốt chuẩn bị ra tuyệt chiêu mà bất kỳ người con gái nào cũng biết để phòng thân, đó chính là tuyệt hộ liêu âm thối.
Thiên Lộc Tử cảm thấy lạnh sống lưng, cô gái này thật đúng là tàn nhẫn. Hắn nhanh nhẹn lấy hai chân mình kẹp chặt chân cô gái lại, may mắn thay, nếu chỉ chậm một chút là chân của cô gái đá ngay vào hạ bộ của Thiên Lộc Tử rồi.
– Có dâm tặc ah, phi lễ á, cứu mạng a!!!
Cô gái tự biết không cách nào chống lại Thiên Lộc Tử nên tức thì lớn tiếng kêu cứu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.