Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 53: Chính mình lại ị trong chăn của mình!


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 53: Chính mình lại ị trong chăn của mình!

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi với tần số cao như vậy, Thiên Lộc Tử cũng có chút lo lắng. Tiếng kêu cứu chói tai như thế, ắt sẽ kinh động đến người của Quốc Tế Tuyền Diệp, chẳng hạn như hai nữ bảo an kia.
Vì thế, Thiên Lộc Tử dù rất không muốn nhưng đành phải buông tay đang chộp vếu ra. Xúc cảm không gì sánh kịp biến mất, hắn cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
Không ngoài sở liệu của Thiên Lộc Tử, hai nữ bảo an nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, song song cầm baton vọt vào…
Hai nữ bảo an nhìn thấy Thiên Lộc Tử thì sửng sốt một lúc, sau đó gật gật đầu, xem như chào hỏi. Tiếp đó nghiêm túc hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi là ai kêu phi lễ?
– Hai cô xem, tên sắc lang điên cuồng biến thái này vừa rồi vô lễ với tôi, các người phải làm chủ cho tôi.
Người đẹp nước mắt nước mũi tèm lem, phẫn nộ chỉ vào Thiên Lộc Tử nói.
Nét mặt kia, điệu bộ kia có thể khiến người nghe đau lòng, khán giả rơi lệ. Đối mặt với một ma nữ như vậy, vô luận là ai cũng phải mềm lòng.
Thiên Lộc Tử thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, mồm há to đến mức nhét được một quả trứng gà, cô gái nhỏ này trở mặt cũng hơi bị nhanh a.
Mới vừa rồi điệu bộ giống như hung thần ác sát, nháy mắt đã biến thành một tiểu cô nương điềm đạm đáng yêu, công phu trở mặt đã luyện tới cảnh giới thượng thừa cmnr.
Quả nhiên, khi nghe người đẹp nói xong, chân mày lá liễu của hai nữ bảo an nhếch lên, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử. Vung vẩy baton trong tay, nhìn không giống bảo an một chút nào, ngược lại là cực kỳ giống hai nữ lưu manh.
Quả nhiên, lúc đối mặt với nam nhân, nữ nhân trong thiên hạ đều đứng chung một chiến tuyến. Có câu nói gọi là cái gì nhỉ, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân.
– Nói, anh có vô lễ với cô gái này hay không?
Một nữ bảo an nghiêm nghị hỏi, lúc này nàng đã sớm quên mất Thiên Lộc Tử đã từng cùng Bạch Diệp Tuyền ra vào tại Quốc Tế Tuyền Diệp.
Trong lúc tra hỏi, bộ ngực của nữ bảo an được quân trang ôm chặc nên cứ phập phồng bất định, trông rất là đồ sộ, thì ra nữ quân nhân cũng có chỗ mê người.
– Trời đất chứng giám, tôi khẳng định tôi không hề vô lễ với cô gái này.
Thiên Lộc Tử chỉ vào người đẹp nói:

Tôi thấy hai cô cũng là quân nhân thông minh mỹ lệ, chẳng lẽ lại nhìn không ra cô gái này đang vu hãm tôi sao?
Có thể vô sỉ đến cảnh giới như thế, Thiên Lộc Tử nên cảm thấy kiêu ngạo, nhìn khắp thiên hạ còn có người nào có thể so với hắn, có thể nói dối không chớp mắt như vậy? Công phu trả đũa này ngay cả chính hắn nghe xong đều cảm giác mình thật sự không bằng cầm thú rồi.
Nhưng Thiên Lộc Tử cũng vì bất đắc dĩ, hắn không muốn làm lớn chuyện nên chỉ có thể nói dối mà thôi, thành thật xin lỗi người đẹp nhé.
Thiên Lộc Tử vừa nói xong, người đẹp kia lập tức nổi giận chỉ vào hắn mà mắng:
– Anh nói láo, nam nhân đều là lão cẩu, đã dám làm mà không dám nhận hay sao? Anh có phải là nam nhân hay không?
– Thật xin lỗi cô, tôi không nhớ tôi đã làm gì đối với cô, tôi quen biết cô sao?
Nếu như đã vô sỉ, đành tiếp tục vô sỉ vậy, làm việc gì cũng phải có cái thủy chung.
– Anh. . . . Anh là đồ biến thái, hèn mọn, bỉ ổi, hèn hạ, vô sỉ, khốn kiếp, chính là thứ trứng….
Người đẹp đã tức điên rồi, mắng người đặc biệt lưu loát.
– Hai người cũng nhìn thấy rồi đó, nàng là một cô gái điên, nàng đang bêu xấu tôi.
Thiên Lộc Tử vô cùng ủy khuất nói với hai nữ bảo an.
Sax, hai nữ bảo an trợn tròn mắt, chuyện này là sao? Bạch Diệp Tuyền mời các nàng về làm bảo an, nhiệm vụ của các nàng là bảo vệ cao ốc Quốc Tế Tuyền Diệp, chứ không phải đến để phán định ai đúng ai sai á.
– Hai người nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự bị tên thô bỉ này vô lễ, hắn sờ soạng tôi đấy. . . . Hắn xoa nắn tôi đấy. . . .
Người đẹp không thể nói tiếp, chẳng lẽ để nàng ngay trước trước mặt người khác nói ra, mình bị tên nam nhân thô bỉ này vừa sờ vừa bóp vếu sao?
Thiên Lộc Tử cười xấu xa nói:
– Tôi sờ soạng chỗ nào của cô?
Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của người đẹp.

– Anh. . . .
Thật sự không thể chịu được, loại hàng quý hiếm như vậy ở đâu chui ra vậy trời?
Một nữ bảo an lên tiếng:
– Xét thấy hai người các ngươi đối chọi gay gắt, chúng tôi không cách nào phán định được các người ai đúng ai sai, tốt nhất cứ giao cho cảnh sát đến điều tra.
Nói xong, nàng lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho cảnh sát.
Thiên Lộc Tử trầm xuống, nhủ thầm chính mình đùa quá trớn rồi, khẩn trương suy nghĩ đối sách. Trong lúc hắn đang suy tư, người đẹp kia đã tiên phong mở lời:
– Không cần!
Nói xong, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Lộc Tử, sau đó quay người đi về phía cửa. Mới đi được hai bước, người đẹp đột nhiên quay đầu nghiến răng nói:
– Khốn khiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh cứ chờ sống không bằng chết a.
Thiên Lộc Tử sờ mũi, lần này chơi lớn rồi, bị nữ nhân căm hận là một chuyện vô cùng kinh khủng. Nữ nhân không phải quân tử, các nàng muốn trả thù một người, có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói quen thuộc của Bạch Diệp Tuyền đột nhiên vang lên.
Nàng nhận được điện thoại, nói là có một người nam nhân cùng một nữ nhân tại đại sảnh xảy ra xung đột. Nghĩ đến người nam nhân kia nhất định là Thiên Lộc Tử, nàng liền vội vàng chạy đến. Bởi vì ngoại trừ Thiên Lộc Tử ra, bảo an chắc chắn sẽ không để cho bất kỳ một nam nhân nào bước vào Quốc Tế Tuyền Diệp.
Hai nữ bảo an vội vàng thuật lại cho Bạch Diệp Tuyền chuyện đã xảy ra.
Bạch Diệp Tuyền nghe xong, trừng mắt nhìn Thiên Lộc Tử, sau đó nói với mọi người xung quanh:

– Xin lỗi mọi người, vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ, hiện tại mọi việc đã sáng tỏ, mọi người liền giải tán a.
Nói xong, Bạch Diệp Tuyền quay người bước vào thang máy, Thiên Lộc Tử cười khổ đi theo.
Cửa thang máy đóng lại, Thiên Lộc Tử tham lam hít hà mùi hương đặc thù tỏa ra từ cơ thể của Bạch Diệp Tuyền, thỉnh thoảng còn liếc nhìn bộ ngực no tròn của nàng với ánh mắt đầy thèm khát.
Thấy bộ dạng háo sắc như Trư Bát Giới của Thiên Lộc Tử, Bạch Diệp Tuyền tức giận mà không có chỗ phát tiết, nàng bèn nâng giày cao gót lên, một cước giẫm vào bàn chân của hắn.
Lực sát thương của giày cao gót là phi thường kinh khủng, gọi là thần khí cũng chưa đủ, vậy mà Bạch Ngọc Nhàn lại tàn nhẫn giẫm lên chân hắn.
Thiên Lộc Tử chỉ mang giày bata cho nên bị Bạch Diệp Tuyền ra sức giẫm mạnh, mu bàn chân lập tức truyền đến cảm giác đau đớn thấu tim. Theo bản năng hắn nhíu mày nhưng không có co chân về, bởi vì chân của Bạch Diệp Tuyền còn giẫm trên chân của hắn, nếu co chân về có thể sẽ làm cho nàng đứng không vững mà ngã sấp xuống.
Bạch Diệp Tuyền tựa hồ không có chú ý tới nỗi thống khổ của Thiên Lộc Tử, thu hồi chân rồi nói chắc như đinh đóng cột:
– Nhất định là tiểu sắc quỷ nhà anh đã xàm sỡ cô ấy.
. . . .
Thiên Lộc Tử không có trả lời, đối mặt với người thông minh, nói dối hẳn là không có lợi. Bởi vậy Thiên Lộc Tử đành phải ngầm thừa nhận.
– Tôi biết ngay mà, anh thấy có ông chủ nào như anh không? Ngay cả chuyện ị trong chăn của mình, anh cũng có thể làm sao?
Bạch Diệp Tuyền càng nói càng kích động.
Thiên Lộc Tử vẫn im lặng, hắn biết mình lần này đã đùa quá trớn rồi.
Người đẹp kia xuất hiện tại Quốc Tế Tuyền Diệp, chắc là khách tới làm đẹp. Hắn lại gây ra việc như thế, chẳng khác nào bôi đen thanh danh của Quốc Tế Tuyền Diệp, hoàn toàn chính xác là chính mình lại ị trong chăn của mình.
Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng chẳng giải quyết được gì, mà trong từ điển của Thiên Lộc Tử không hề có chữ hối hận, tìm cách khắc phục hậu quả mới chính là vương đạo.
– Cần tôi làm chút gì đó để đền bù hay không?
Thiên Lộc Tử bình tĩnh nói, làm chuyện sai trái phải trả giá thật nhiều.
Bạch Diệp Tuyền nghe hắn nói vậy, kinh ngạc nhìn Thiên Lộc Tử, tức giận cũng lập tức tan biến. Bất kể thế nào, Thiên Lộc Tử cũng giống như là trẻ con, rất dễ dạy bảo.
– Anh đã vô lễ với người ta rồi, cô ấy chắc hẳn hận anh thấu xương, tự dưng anh lại đi trêu chọc nàng làm gì? Cứ để tôi xử lý là được.

Bạch Diệp Tuyền có chút đau đầu nói.
Đinh! Cửa thang máy mở ra, hai người đi ra thang máy bước vào tầng thứ sáu của Quốc Tế Tuyền Diệp. Thiên Lộc Tử ngồi xuống ghế sa lon, Bạch Diệp Tuyền thì đi pha cà phê.
Rất nhanh, Bạch Diệp Tuyền đã trở lại, trong tay bưng hai ly cà phê, một ly chính mình uống, ly kia để lên bàn.
Bạch Diệp Tuyền ngồi đối diện với Thiên Lộc Tử, lúc hai chân nàng chụm lại, Thiên Lộc Tử thấy một mảnh màu trắng dưới váy của nàng, sau đó cảnh đẹp đã bị cặp đùi che lại.
Thiên Lộc Tử bưng ly cà phê lên ngửi, hắn nhíu mày sau đó lại để xuống, hắn nói với Bạch Diệp Tuyền:
– Thứ này không nên uống nhiều.
Cà phê có hại, Bạch Diệp Tuyền hiểu rõ, nên khi nghe Thiên Lộc Tử nói vậy, nàng bỗng ngây ngẩn cả người, hắn quan tâm đến mình sao?
Là một người phụ nữ mạnh mẽ, Bạch Diệp Tuyền che giấu tâm tư của mình rất khéo. Nàng không nói gì thêm, cũng không uống cà phê nữa, mà là mang hai cái hộp nhỏ để lên bàn.
– Đây là sản phẩm mẫu, anh thấy thế nào?
Bạch Diệp Tuyền nhích lại gần, đôi gò bồng đảo như muốn phá áo mà ra, trên mặt lại mang theo một chút mỏi mệt.
Mắt Thiên Lộc Tử sáng rực:
– Hả? Nhanh như vậy liền có thể sản xuất?
Đồng thời hắn cầm lấy hai cái hộp nhỏ quan sát. Cái hộp rất nhỏ nhưng cũng rất tinh xảo, chỉ cỡ như hộp dầu cù là. Bên trên ghi Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn.
– Đúng vậy, đều nhờ có Hàn gia. Tuy rằng bọn họ là vào bằng cửa sau, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ thật sự là nhân tài hiếm có.
Bạch Diệp Tuyền nói.
– Tại sao lại đổi tên?
Thiên Lộc Tử hỏi.
– Vì để tiêu thụ được nhiều hơn, một cái tên hay đối với tiêu thụ có ảnh hưởng rất lớn.
Thiên Lộc Tử gật đầu, không nói gì nữa, tên gọi chỉ là cách gọi mà thôi, hắn không cần phải quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến tài phú, chỉ cần có thể tiêu thụ được nhiều, kiếm được nhiều tiền là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.