Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 51: Anh đừng quá trơ trẽn
Vào lúc giữa trưa, phía sau cây đại thụ ven đường phía ngoài cửa Dương Đại có một người đang ngồi xổm nơi gốc cây, trong tay cầm một tờ báo che lấy khuôn mặt của mình.
Người này chính là Thiên Lộc Tử. Sáng nay ở trước phòng 305 lầu 5, hắn đã bị rất nhiều cô gái lưu manh vây chặt và dạn dĩ sờ mó mông. Phải vất vả lắm mới trốn thoát được cho nên hắn giờ phải lén lút núp một nơi để khỏi phải bị đụng chạm sờ soạng một lần nữa.
Cẩn thận nhìn chung quanh một hồi thì Thiên Lộc Tử liền rút điện thoại ra gọi cho Nam Như Hân.
– Tiểu Lộc, anh thật không có lương tâm, rốt cuộc cũng chịu gọi điện thoại cho tôi rồi à. Tôi còn tưởng rằng người vừa mới nổi tiếng thì đã ham mới nới cũ bỏ quên tôi rồi.
Bên kia đường dây điện thoại phát ra giọng nói êm tai của Nam Như Hân.
– Cái gì mà thấy mới nới cũ chứ, làm như tôi đối xử tệ bạc với cô vậy.
Thiên Lộc Tử bực bội nói:
– Tôi bị họ vây chặc không buông nè.
– Hừm, anh nổi tiếng rồi thì có bị người hâm mộ vây chặc cũng là chuyện thường tình. Rồi sao nữa, sau đó xảy ra chuyện gì?
Nam Như Hân không không tỏ ra bất ngờ, hình như nàng đã đoán trước được.
– Chuyện này …Tôi có thể đến chỗ cô tạm trú được không?
Thiên Lộc Tử ngượng ngùng mở miệng hỏi. Lúc trước hắn khước từ lời mời của nàng nhưng bây giờ lại đổi ý, điều này khiến hắn có cảm giác trơ trẽn.
– Ôi, lúc trước vốn có người đẹp mời anh đến nhà nhưng anh không thèm kia mà, hôm nay lại đổi ý. Bộ anh coi biệt thự của tôi là khách sạn hay sao, muốn tới là tới, không muốn thì đi?
– Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, có chút ngoài ý muốn, tôi …
– Người đẹp đích thân mời anh đến trú ngụ nhưng anh lại một mực từ chối. Tâm hồn tôi rất yếu đuối dễ bị tổn thương lắm, anh nghĩ tôi có đồng ý không? Nếu như không có chuyện gì khác tôi cúp máy đây…
Rõ ràng là cô nàng đang cố tình gây khó dễ mà, Thiên Lộc Tử gần như muốn hét to lên, nhưng chuyện này cũng chẳng trách Nam Như Hân được, đích thật là hắn đã cự tuyệt cô nàng trước.
– Đừng, đừng, đừng ..Cô nãi nãi đừng có cúp điện thoại, tôi quỳ xuống năn nỉ cô có được không?
Thiên Lộc Tử đang rất là nóng lòng cho nên hắn hạ giọng cầu xin cô nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Phẩm giá? Tôn nghiêm? Đừng có đùa, để tránh khỏi bị mấy nhỏ lưu manh nham nhở kia vây chặc thì cho dù phải quăng bỏ hết hắn cũng sẽ làm.
– Hì hì hì, tôi đã nói trước là anh nên dọn đến nhà tôi mà, tôi nói có sai đâu. Giờ thấy anh có thành ý nhờ vả, tôi đành phải nhận lời giúp anh thôi.
– À, tôi có thể dẫn theo một người con gái tới không?
– Cái giề? Mang theo bạn gái tới ở chung nhà một người con gái khác? Thiên Lộc, anh đừng quá trơ trẽn như vậy được không?
– Dù phải làm mặt dày ta cũng phải mang theo nàng.
Thiên Lộc Tử cũng cảm thấy mình mặt dày thật nên đành cười khổ nói:
– Nếu cô thấy không tiện thì ta tìm nơi khác lánh nạn vậy.
Bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó Nam Như Hân uể oải lên tiếng:
– Được rồi! Tôi chấp nhận dù rằng cảm giác mình đang bị coi thường.
“…”
– Khi nào hai người tới?
– Bây giờ.
– Được, tôi sẽ lái xe tới đón hai người.
Sau khi Nam Như Hân cúp máy, Thiên Lộc Tử liền gọi điện cho Hàn Phong nhờ bọn họ giúp hắn thu dọn hành lý rồi cùng Kỷ Ngọc Nhàn ra chỗ hẹn gặp mặt.
Không bao lâu sau, Nam Như Hân lái một chiếc Porsche tới. Lập tức Thiên Lộc Tử lẻn nhanh lên xe giống như một tên trộm đang bỏ trốn.
– Sao rồi? Cảm giác được nổi tiếng không tệ chứ?
Nam Như Hân thấy tức cười với hành động lén lút của Thiên Lộc tử nên ghẹo hắn.
– Thật sự mà nói, cảm giác không được tốt cho lắm.
Thiên Lộc Tử nói, ánh mắt dừng lại trên người Nam Như Hân.
Cách ăn mặc của Nam Như Hân rất bảo thủ, ăn mặc kín đáo tuyệt đối không phơi bày lộ liễu, mặc dù Thiên Lộc Tử có thị lực hơn người vẫn không thấy được chút da thịt nào.
Tuy phát giác ra Thiên Lộc Tử nhìn mình hau háu nhưng Nam Như Hân không thèm để ý vì nàng không có cảm giác bực bội khó chịu khi bị hắn nhìn. Có lẽ vì hắn quá mức ưu tú cho nên hắn làm bất cứ chuyện gì nàng cũng đều cảm thấy tốt, kể cả việc hắn lướt nhìn thân thể nàng với ánh mắt háo sắc.
– Sao không nghe anh nhắc đến cô bé kia?
Nam Như Hân hỏi.
– Cô ấy là bạn của tôi và nàng đang gặp một chút phiền phức nên ta giữ nàng lại bên mình để tránh xảy ra chuyện.
Thiên Lộc Tử cẩn thận nói.
– Ngươi là vệ sĩ của cô ấy?
– Không hẳn, nhưng cứ xem là vậy đi.
– Vì tiền?
Thiên Lộc Tử lắc đầu. Hắn với Kỷ Ngọc Nhàn cùng nhau đến Dương Đại được mấy ngày rồi mà trong túi ngay cả nửa xu cũng không có. Nếu có ai đó nói hắn bảo vệ Kỷ Ngọc Nhàn là vì tiền thì hắn nhất định sẽ rất tức giận.
– Anh thích cô ấy? Hay cô ấy là bạn gái của anh?
Trong lúc miệng hỏi mấy câu đó, Nam Như Hân vô ý thức nhíu chân mày lại.
Thiên Lộc Tử sững sờ, lặng im một hồi sau mới nói:
– Nàng là người bạn đầu tiên của tôi!
Nam Như Hân nghĩ mình đã đoán đúng, vì Thiên Lộc Tử rõ ràng đang viện cớ để trốn tránh vấn đề, hắn không thừa nhận cũng không chối một cách thẳng thừng mà cứ úp úp mở mở.
Kỷ Ngọc Nhàn bước ra, phía sau nàng là hai người Hàn Phong Hàn Vũ trên vai đang mang mấy cái túi, lớn nhỏ đều có.
– Lão tam, ngươi thật sự muốn dọn ra khỏi ký túc xá sao?
Hàn Phong mang hành lý nhanh chân đến phía sau xe miệng vẫn không ngừng nói.
– Tình huống lúc sáng ngươi cũng thấy đó, ngươi nghĩ ta còn có thể ở lại ký túc xá hay sao?
Thiên Lộc Tử khổ sở nói tiếp:
– Được rồi, ta đâu có phải bỏ Dương Đại luôn đâu, đừng lãi nhãi như bà bán cá nữa..Hai người về đi!
Hàn Phong Hàn Vũ gật đầu rồi quay trở lại Dương Đại.
Chiếc xe khởi động chuyển bánh, Kỷ Ngọc Nhàn ngồi yên lặng không nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Nam Như Hân đang lái xe. Nam Như Hân cũng đôi lúc nhìn vào kính chiếu hậu mắt chạm mắt với nàng.
Nhận ra được hai người con gái này đang thầm đánh giá đối phương,Thiên Lộc Tử giả vờ ngu ngơ, quay mặt ra cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Nam Thiên Như sớm đã đứng chờ nơi cửa của căn biệt thự số 15 ở Nam Việt Hoa Phủ, vừa thấy Thiên Lộc Tử đi vào thì hắn lập tức chạy ra chào đón, tay bắt mặt mừng nói:
– Nghe Như Hân nói cậu muốn dọn đến đây, lão đầu tử ta hết sức vui mừng, mau mau vào trong nhà nói chuyện.
– Mạo muội tới đây quấy rầy, mong lão Nam đừng trách.
Thiên Lộc Tử cười khổ nói, hắn vẫn có chút chưa thích ứng được với sự nhiệt tình quá mức của Nam Thiên Như.
– Được rồi, cậu đã biết ta rồi sao còn giở giọng khách sáo như vậy?
Nam Thiên Như chuẩn bị dẫn Thiên Lộc Tử vào nhà thì lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn còn có một người con gái đi theo, vì vậy mới hỏi:
– Đây là…
– À, đây là bạn của tôi, cô ấy là Ngọc Nhàn. Bởi vì có chút lý do đặc biệc nên cô ấy với tôi đến đây làm phiền ông một thời gian.
Thiên Lộc tử giới thiệu bạn mình xong liền đưa tay về phía Nam Thiên Như rồi giới thiệu cho Kỷ Ngọc Nhàn:
– Đây là lão Nam, ông nội của Như Hân.
– Lão Nam hảo!
Kỷ Ngọc Nhàn gật đầu chào.
– Hoan nghênh cháu đến căn biệt thự số 15. Tuổi của cháu có lẽ nhỏ hơn so với Như Hân, thôi thì đừng gọi ta là Nam lão làm gì cho xa lạ, cứ gọi ông nội là được. Như vậy mới gần gũi giống như người một nhà.
Nam Thiên Như cười lớn, nói.
Nam Thiên Như nói lời này không phải vì khách sáo mà là thật tâm hoan nghênh Thiên Lộc Tử cùng với Kỷ Ngọc Nhàn tới nhà. Thật tình mà nói, với thân phận là minh tinh của Nam Như Hân, thời gian ở nhà của nàng không nhiều nên chỉ một mình lão già hắn ở trong căn biệt thự rộng lớn như vậy khó mà tránh khỏi cảm giác cô tịch. Hôm nay có người đến làm bầu bạn, hắn làm sao không không hớn hở cao hứng.
Đối với hắn, tiền tài không còn quan trọng, quan trọng là vui vui vẻ vẻ an hưởng tuổi già.
Trước khi đến Kỷ Ngọc Nhàn vốn có chút lo lắng vì là ăn nhờ ở đậu nên phải xem sắc mặt người, nhưng bây giờ thấy Nam Thiên Như thân thiện dễ gần gũi, nàng liền thở phào, thấy trong người nhẹ nhõm.
– Ông nội, ông nghỉ một lát đi. Tiểu Lộc với Ngọc Nhàn đang khiêng hành lý, ông để cho hai người họ để hành lý xuống đã.
Nam Như Hân cười khổ nói, nàng không chịu nổi nhất chính là điểm này của ông nội.
– Ồ! Ta đây già rồi nên hồ đồ quá, chỉ lo nói chuyện thôi. Phòng của các ngươi đã được thu dọn xong xuôi, cứ lên thẳng trên lầu rồi quẹo trái là tới.
Nam Thiên Như vỗ trán như sực nhớ ra điều gì, sau đó liền bảo Nam Như Hân:
– Như Hân, cháu dẫn tiểu Lộc với Ngọc Nhàn lên lầu đi.
Không thể không nhắc tới cách sắp đặt của căn biệt thự số 15 này, trang trí tuy lộng lẫy phô trương nhưng vẫn không mất đi sự ấm cúng, nếu đem so với ký túc xá ở Dương Đại thì tốt hơn nhiều.
Nam Như Hân dẫn Thiên Lộc Tử đến một căn phòng sau đó rời khỏi để hắn nghỉ ngơi. Bên trong gian phòng, đồ đạc cũng đã được chuẩn bị xong, không cần phải thu dọn chỉnh đốn gì cả.
Thiên Lộc Tử đến bên cửa sổ trong phòng, kéo bức màn cửa sang một bên thì thấy một cái ban công ở bên ngoài. Nơi ban công có để một cái bàn trà tinh xảo, xinh xắn, trên bàn đã để sẵn một bộ tách trà và bên cạnh đó có hai sợi dây treo chiếc xích đu. Nếu đứng bên cửa sổ nhìn xuống thì có thể nhìn thấy mặt sông Vương Chu.
– Từ xưa đến giờ, cuộc sống của người giàu có và người nghèo khổ lúc nào cũng khác nhau một trời một vực.
Thiên Lộc Tử cảm khái nói. Lúc hắn nhìn sang ban công bên cạnh thì phát hiện Kỷ Ngọc Nhàn đang đứng đó, tóc buông thả tung bay trong gió.
Thiên Lộc Tử suy nghĩ một chút rồi rời khỏi ban công, đi đến trước cửa phòng của Kỷ Ngọc Nhàn.
Dường như đã sớm đoán được Thiên Lộc Tử sẽ đi đến đây nên Kỷ Ngọc Nhàn đã mở cửa ra sẵn, sau đó đi đến ngồi xuống trên ghế mây nơi ban công, tay lắc nhẹ ly trà.
Thiên Lộc Tử chần chừ một lát rồi bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, rồi mới bước ra ban công. Hắn chọn chiếc ghế mây gần đó ngồi xuống, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con sông Vương Chu ở trước mặt.
– Xin lỗi, chỉ vì chuyện của tôi mà cô phải đi theo ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Thiên Lộc Tử không nhìn Kỷ Ngọc Nhàn, nói một cách bình tĩnh.
Kỷ Ngọc Nhàn tựa hồ như không nghe được lời hắn nói, tay nàng vẫn nhẹ nhàng trán bộ đồ gốm dùng để uống trà. Người ngoài nhìn vào không thể nào đoán được nàng đang suy nghĩ chuyện gì, cả Thiên Lộc Tử lâu nay tự xưng là có tài quan sát hơn người vẫn không có cách nào thấu hiểu được tâm tư của người con gái này.
– Nếu không, chúng ta cũng có thể tìm một chỗ nào đó để ở.
Thiên Lộc Tử đề nghị.
Kỷ Ngọc Nhàn vừa pha trà vừa nói:
– Sau này đừng nói xin lỗi với tôi nữa nhé!
…
– Người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng! Có thể thấy được chị Như Hân với lão Nam đều là người tốt, sao lại nói nơi đây không tốt. Vì tôi mà anh mất đi sự tự do, nên không thể nào vì tôi mà hủy đi tương lai của anh lần nữa. Chị Như Hân đang là ngôi sao nổi tiếng, ở cạnh cô ấy sẽ giúp đỡ rất nhiều cho tương lai của anh.
Có thể nhận ra được Kỷ Ngọc Nhàn là một người biết suy nghĩ cho người mình quan tâm và Thiên Lộc Tử lại may mắn trở thành người duy nhất được nàng quan tâm đến.
Mặc dù đối với việc nổi tiếng hắn không mấy coi trọng, nhưng Thiên Lộc Tử rất cảm động trước sự quan tâm của nàng nên hắn liền nói:
– Nếu một ngày nào đó cô không muốn ở lại nơi này thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Đây là một sự thỏa hiệp của một người đàn ông khi chiều ý một người phụ nữ, điều này chung quy sẽ làm người phụ nữ vừa lòng.
Kỷ Ngọc Nhàn nghe vậy thì cảm động, thân thể run nhẹ và vẻ mặt vui sướng, mang lấy một ly trà để trước mặt Thiên Lộc Tử rồi nói:
– Nếm thử trà do chính tôi pha.