Đọc truyện Phố Dài FULL – Chương 37: Đầu Xuân
[Những năm qua, em có vui không?]
***
Hướng Dụ cảm thấy bản thân giống như quay trở lại năm tốt nghiệp, xách theo vali đi khắp nơi.
Sau đó dứt khoát không buồn thu dọn vali nữa, cứ để mở toang hoác ra như vậy đến tận thứ sáu tuần sau.
Khi Cận Phù Bạch đến đón cô sẽ kéo theo vali, cuối tuần tiếp tục đi du lịch.
Vali rất to, chiếm gần hết cốp xe, trong túi đựng đồ dùng sinh hoạt bàn chải đánh răng điện một trắng một đen của bọn họ kề sát bên nhau.
Hướng Dụ ngồi ở hàng ghế sau, đưa lưng về phía Cận Phù Bạch đang ngồi trên ghế lái.
Vẫn như những thứ sáu mỗi tuần, kiểm tra hành lý, hỏi anh có mang theo thuốc giảm đau bụng kinh cho cô không.
Cận Phù Bạch sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này, anh thẳng thừng tháo dây an toàn rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Anh vỗ mông cô một cái, ngữ khí mờ ám: “Em nói xem, anh có thể không thay em suy nghĩ sao? Có chuyện nào của em mà anh không nhớ?
Những tháng ngày bận rộn đi du lịch thế này, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.
Đợi tới khi có lại cơ hội nói chuyện hẳn hoi với Đường Dư Trì, thì đã là tháng bảy giữa hè rồi.
Bọn họ ngồi trong một quán cà phê mới khai trương.
Sau khi Hướng Dụ ôm máy tính bảng gọi đồ xong, cô trả lại máy tính bảng cho nhân viên phục vụ.
Cánh tay vừa nhấc lên đã để lộ ra một vết bầm tím ở cổ tay.
Đường Dư Trì uống một ngụm nước chanh, suýt chút nữa đã phun ra ngoài: “Cái vết bầm tím kia của cậu, sao cậu không dán thuốc vào?”
“Dán thuốc gì?” Hướng Dụ khó hiểu hỏi.
Dạo gần đây Đường Dư Trì bị mẹ Đường cưỡng chế bắt vào làm trong công ty của một người bạn của bà.
Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Đoán chừng là không quen, anh ấy kéo vạt áo từ trong quần ra ngoài một cách không thoải mái: “Mẹ nuôi của cậu dạo này có lẽ đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Mình nửa đêm dạy ăn mỳ thôi mà cũng bị bà ấy càm ràm nửa ngày trời.”
“Cũng đâu phải mình nửa đêm dậy ăn mỳ…”
“Cậu dù gì cũng nên che lại đi! Chứ mà để bà ấy nhìn thấy cái vết trói trên cổ tay cậu thì cậu chết chắc! Có lẽ cậu sẽ được nhận một phần quà giảng đạo kéo dài ba giờ đồng hồ đấy!”
Hướng Dụ “xì” một tiếng, giơ cổ tay lên: “Đầu cậu chứa cái gì vậy? Đây là mình bị ngã!”
Lần trước ra ngoài, Hướng Dụ phấn khích quá mức.
Ở sân bay, cô đứng trên vali ôm Cận Phù Bạch muốn chụp ảnh.
Kết quả bánh xe của vali trơn trượt, khiến cô ngã oạch xuống dưới, may mà có Cận Phù Bạch đỡ nên mới chỉ bị thương mỗi cổ tay.
Cận Phù Bạch bế cô dậy, đau lòng nói: “Em đứng cao thế làm gì hả?”
Hướng Dụ ôm cổ tay đau đớn đến mức nhăn nhó mặt mày, lầm bầm một câu: “Em muốn tỏ ra cao cao tại thượng!”
Cận Phù Bạch trông có vẻ rất bất lực, anh nói vậy thì em ngồi lên trên cổ anh chẳng phải được rồi sao, đứng lên vali làm cái gì, cái thứ đó có bánh xe sẽ chạy, còn anh thì không, anh sẽ không chạy!
Nói hồi lâu, Hướng Dụ đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, Cận Phù Bạch lại còn tưởng cô đau, anh căng thẳng đến mức chân mày nhíu chặt, vậy mà cô lại đau lòng nói: “Cận Phù Bạch! Mau mau! Anh mau nhặt di động của em lên xem có phải hỏng rồi không?”
Di động quả thật hỏng rồi, Cận Phù Bạch mua cái mới cho cô.
Đường Dư Trì nghe xong, liếc nhìn chiếc di động mới của cô, nói đùa: “Ồ, cậu thế này là gặp phúc trong họa ấy nhỉ.
Chứ nếu không với cái kiểu két xỉn ki bo như cậu thì cũng chẳng biết đến khi nào mới đổi được di động?”
Hướng Dụ giơ tay: “Xin chào, lúc nãy chúng tôi đã gọi hai phần bánh Black Forest, có thể trả lại một phần không?”
“Hướng Dụ! Cậu không keo kiệt thì sẽ chết hả?”
“Đúng…!Á…”
Hướng Dụ bị thương ở cổ tay phải, bưng cốc cà phê lên vẫn có chút nặng, nhất thời đau điếng.
Cô mang theo bình xịt giảm đau trong túi xách, lúc cầm bình xịt ra ngoài, có một mớ móc chìa khóa lộn xộn bị rơi xuống dưới sàn nhà lát gạch men.
Vừa khéo rơi xuống bên chân Đường Dư Trì, anh ấy dùng chân khều qua, giúp cô nhặt lên: “Cái kiểu móc chìa khóa này của cậu hệt như những người bằng tuổi ông nội mình dùng vậy.”
Là một tấm gỗ nhỏ có khắc chữ bên trên, Đường Dư Trì vừa đọc vừa bật cười thành tiếng: “Gặp gỡ và yêu nhau? Mãi mãi hạnh phúc? Cậu bây giờ đối với Cận Phù Bạch đã phát cuồng đến mức này rồi à? Cái móc khóa này còn sến súa hơn cả mẹ nuôi của cậu đấy!”
“Không phải mình phát cuồng! Là anh ấy!”
Dạo này Cận Phù Bạch thật sự có chút “mê tín”.
Có một lần đi dạo loanh quanh ở khu danh lam thắng cảnh, Hướng Dụ vào nhà vệ sinh.
Lúc ra ngoài, anh mặc trên người chiếc áo sơ mi có trị giá mấy vạn đó đứng ở trước quầy hàng bán đồ lưu niệm du lịch, cầm một mớ móc chìa khóa bằng gỗ, nghiêm túc lắng nghe người ta nói, đây là gỗ tình yêu, cùng với người yêu mỗi người một cái, bảo đảm sẽ bên nhau dài lâu.
Không ngờ trong túi anh lại có tiền lẻ, anh thật sự đã mua nó.
Hướng Dụ tưởng rằng có lẽ anh cảm thấy cụ già ở trước quầy hàng nói cả buổi như vậy không dễ dàng gì nên mới mua, ai ngờ anh còn rất nghiêm túc thay hai chiếc móc chìa khóa đó cho hai người họ, nói là sẽ dài lâu.
“Về sau đi leo núi, lên tới đỉnh núi có cái ổ khóa mà khắc tên của những người yêu nhau lên trên, cái mà khóa lại bên sạn đạo* ấy, anh ấy cũng mua rồi.”
*Sạn đạo: đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Hướng Dụ nhấp một ngụm cà phê, hỏi Đường Dư Trì: “Năm nay Cận Phù Bạch cũng 30 tuổi rồi, có phải người có tuổi đều như vậy không?”
Đường Dư Trì: “…”
Anh ấy không muốn nói chuyện lắm, anh ấy cảm thấy bản thân đang bị người con gái trước mặt này show ân ái.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bên hông hắt vào trong quán cà phê, vị mứt anh đào và socola đậm đà của bánh Black Forest làm Hướng Dụ dễ chịu khoan khoái đến mức nheo nheo mắt.
Đường Dư Trì nuốt một miếng bánh, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái, giống như chế giễu.
“Cậu làm cái gì mà cười như vậy?” Hướng Dụ hỏi anh ấy.
“Không có gì.
Đợt Tết, An Tuệ từng tới tìm mình.”
Đường Dư Trì bỏ chiếc thìa kim loại xuống, nhìn đường dành riêng cho người đi bộ ở bên ngoài cửa sổ: “Khi đó cô ấy nói tình cảnh của cậu không tốt, bảo mình khuyên nhủ cậu.”
Nghe thấy tên của An Tuệ, tính cách ung dung như Hướng Dụ cũng phải nhíu chặt mày, cô căng thẳng nhìn chằm chằm Đường Dư Trì, lo sợ vị thiếu gia này sẽ nói ra mấy lời liên quan đến “nối lại tình xưa”.
Biết rằng An Tuệ thấy cô sống không tốt thì không yên lòng.
Cô cũng chỉ có thể cầm án tử của mình lên, nói sang chuyện khác, tự mình xung phong ra trận: “Vậy sao khi đó cậu không khuyên mình?”
Đường Dư Trì liếc nhìn cô, thấy gương mặt cô tràn ngập vẻ cảnh giác, anh ấy bật cười: “Cậu nhìn mình như thế làm gì? Mình với An Tuệ không có gì, ngược lại là cậu đấy, An Tuệ nói nhà họ Chử có ý liên hôn với Cận Phù Bạch? Chuyện này vốn dĩ mình không muốn nhắc đến, tình cảm của hai người tốt như vậy, chắc chắn cũng sẽ có chừng mực.
Mình chỉ không nhịn được muốn nhiều chuyện một chút, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào…”
Kỳ thực khoảnh khắc đó, Hướng Dụ rất bình tĩnh rất bình tĩnh.
Thậm chí khi nghe Đường Dư Trì nói anh ấy và An Tuệ không quay lại với nhau, cô còn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hướng Dụ xúc một muỗng bánh Black Forest bỏ vào miệng, thanh âm có chút không rõ ràng: “Chử Lâm Lang hả? Mình biết.”
Cô không phải không biết.
Đánh bóng ở sân tennis hoặc ở trong hộp đêm của Lý Xỉ, thỉnh thoảng ở trong nhà vệ sinh hoặc ở trong phòng thay đồ, những người phụ nữ đó đều thảo luận về những điều này.
Cái tên “Chử Lâm Lang”, cô thật sự không hề lạ lẫm một chút nào.
Nhìn thấy nét mặc kinh ngạc của Đường Dư Trì, Hướng Dụ mỉm cười, lên tiếng một cách ung dung: “Mình từng tìm kiếm trên mạng, người phụ nữ này lớn hơn mình ba tuổi.
Có cảm giác là một người phụ nữ mạnh mẽ, rất có khí chất, nhưng mà lại mang một gương mặt non choẹt, giống hệt cậu vậy, nhìn qua trông có vẻ còn rất nhỏ.”
Đường Dư Trì trợn trừng đôi mắt: “Không phải chứ Hướng Dụ, lòng dạ của cậu rộng rãi bao la đến thế ư? Đến cả tình địch mà cậu cũng khen được ra miệng?”
Hướng Dụ chỉ cười hời hợt, cô nghĩ một cách tỉnh táo:
Chử Lâm Lang không phải tình địch, cô ta chỉ là, rất có thể sẽ trở thành người vợ liên hôn của Cận Phù Bạch.
Người phụ nữ như vậy không phải tình địch.
Nếu như Cận Phù Bạch yêu Chử Lâm Lang, thì cô ta mới được coi là tình địch.
Gặp được Chử Lâm Lang là ở trong một tiệm châu báu.
Mấy hôm đó thành phố Đế Đô mưa phùn liên tục, thời tiết thật sự rất tệ.
Bản thân Hướng Dụ cũng không ngờ tới trong một ngày tồi tệ như thế này, cô sẽ ở một nơi ngoài căn nhà của bọn họ ra nhìn thấy Cận Phù Bạch.
Bởi vì thời tiết không tốt, sáng sớm lúc ra ngoài cô đã mặc nhiều đồ hơn một chút.
Kết quả trong trung tâm thương mại vô cùng chu đáo, mở hệ thống sưởi ấm, đi dạo được một nửa cô cảm thấy có hơi ngột ngạt.
Hiếm lắm mới có ngày Cận Phù Bạch không ở bên cạnh, Hướng Dụ vui sướng đứng xếp hàng trong trung tâm thương mại, mua một cốc kem, cầm cốc kem vừa đi vừa ăn.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, chưa bước được mấy bước đã lại có hạt mưa rơi xuống.
Hướng Dụ cắn chiếc thìa làm bằng gỗ, ngẫm nghĩ nửa giây rồi chạy một mạch vào tiệm châu báu phía đối diện.
Mái hiên của tiệm châu báu rất to, có thể che mưa.
Đợi cô ăn kem xong còn có thể đi vào trong thay dây câu trong suốt cho chiếc nhẫn của cô.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chớp mắt cũng đã đeo được nửa năm rồi.
Khi ngước mắt lên một lần nữa, Hướng Dụ cứ thế nhìn thấy Cận Phù Bạch mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.
Anh đứng trong tiệm châu báu, mặc một chiếc quần tây được là ủi phẳng phiu, áo sơ mi màu xanh lam đậm, cổ tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, trông có vẻ rất nhàn nhã thản nhiên.
Phía sau là người nhân viên bán hàng ân cần niềm nở, Cận Phù Bạch dựa vào quầy trang sức một cách rất tùy ý.
Bối cảnh xung quanh rực rỡ lộng lẫy, vậy nhưng châu báu lại chẳng thu hút được người khác bằng anh.
Cũng bởi vì như vậy, Hướng Dụ ngắm nhìn một lúc lâu mới chú ý đến vị trí cách anh khoảng một mét không xa, có một người phụ nữ đang đứng.
Nếu như không phải người phụ nữ đó treo một nụ cười tươi rói trên mặt nói chuyện cùng với anh, thì Hướng Dụ sẽ không ý thức được cô ta và Cận Phù Bạch đi cùng nhau.
Nhìn rõ rồi mới phát hiện, người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu xanh ngọc, chính là Chử Lâm Lang.
Trong khoảnh khắc nhìn rõ được đối phương là ai, Hướng Dụ nhíu chặt mày, cô giống như một người mẹ vậy, ghét bỏ nghĩ:
Sao cái cô Chử Lâm Lang này lùn thế không biết?
Anh trai Chử Giác của cô ta không phải cao lắm sao?
Đúng thật là, không xứng với Cận Phù Bạch nhà cô!
Cận Phù Bạch cầm một sợi dây chuyền màu xanh lam trong tay, sợi dây chuyền đung đưa qua lại trong không khí, anh ngắm nhìn hết sức nghiêm túc.
Tối qua Hướng Dụ lại lôi kéo anh xem lại bộ phim – Titanic – một lần nữa, sau đó lại khóc bù lu bù loa.
Tuyến lệ của đàn ông không nhiều như phụ nữ, vì dỗ dành cô mà Cận Phù Bạch đã phải vắt kiệt sức lực.
Sau đó anh hỏi cô, sao lại thích xem bộ phim này đến vậy? Xem rồi vẫn muốn xem? Xem xong vẫn khóc? Sao phải tự làm khổ mình vậy chứ?
Có lẽ Hướng Dụ giận dỗi vì anh không đồng cảm cùng cô, phẫn nộ nói: “Em thấy sợi dây chuyền “Trái tim của biển cả” đó rất đẹp nên muốn xem! Không được hả?”
Vì vậy, hôm nay Cận Phù Bạch đến tiệm châu báu, muốn xem xem có sợi dây chuyền kim cương màu xanh lam nào đẹp không.
Cô gái của anh đã nói thích, thì kiểu gì anh cũng phải mua một chiếc cho cô.
Còn về quý cô Chử Lâm Lang bên cạnh anh đây, hoàn toàn là một sự tình cờ.
Trước kia khi bà ngoại còn chưa qua đời, Cận Phù Bạch đã nói rồi, sự phát triển của tập đoàn hiện giờ thật ra là một vòng lặp chết, không thể xoay chuyển.
Những tranh cãi giữa Nhóm bảo thủ và Nhóm cấp tiến, rồi những tranh cãi giữa thành viên Nhóm bảo thủ, tranh cãi giữa thành viên Nhóm cấp tiến, đối với anh mà nói dường như chỉ là một trò cười.
Sau khi bà ngoại qua đời, nhóm của bọn họ ở trong tập đoàn lại càng rơi vào thế hạ phong, nguy cơ lung lay sụp đổ.
Người có tiếng nói càng ngày càng ít.
Nhưng những người đó hết lần này đến lần khác đều không chịu từ bỏ, luôn muốn trói buộc anh bằng cách muốn anh và nhà họ Chử liên hôn, để đạt được nhiều sự ủng hộ cũng như nhiều cổ phần trong công ty hơn.
Cũng chính vào lúc Cận Phù Bạch lái xe trên đường đến tiệm châu báu mới nhận được điện thoại, nói rằng cô Chử hiện đang ở thành phố Đế Đô, muốn gặp mặt anh để bàn bạc chuyện công việc.
Anh cười chế nhạo hỏi: “Ồ, bàn chuyện công việc? Chuyện công việc như thế nào mà lại muốn bàn bạc với một người đến cả chức vụ cụ thể trong tập đoàn cũng không có là cháu đây?”
Vị trưởng bối trong điện thoại tận tình khuyên bảo: “Phù Bạch, cháu đừng làm việc theo cảm tính nữa.
Bây giờ chúng ta thật sự rất khó khăn, cháu cứ gặp mặt cô Chử đi đã, chúng ta có thêm nhà họ Chử cùng với những mối quan hệ bên nhà đó làm đồng minh, ắt là chuyện tốt mà.
Không lẽ cháu nhẫn tâm nhìn tập đoàn phá sản hay sao?”
Cận Phù Bạch đè nén cơn giận, thuận miệng nói ra địa chỉ của tiệm châu báu, nói, cô ta muốn đến thì đến.
Cô Chử này cũng không biết suy nghĩ thế nào mà thật sự đã theo đến tận nơi.
Giờ phút này Cận Phù Bạch cầm sợi dây chuyền kim cương màu xanh lam, nhìn có vẻ không hài lòng lắm.
Nhân viên bán hàng ở đằng sau niềm nở giới thiệu: “Anh Cận, viên kim cương xanh lam ở trên tay anh trước mắt là viên kim cương lớn nhất trong cửa hàng đấy ạ.
Thiết kế hình dáng đơn giản, quý phái, là hàng cao cấp, giống như chiếc váy liền màu xanh ngọc của quý cô bên cạnh anh vậy, quả thật là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Cận Phù Bạch làm như không nghe thấy, mí mắt còn chẳng thèm ngước lên.
Có lẽ là nghĩ đến những lời đồn đại trong giới, đồn rằng bên cạnh Cận Phù Bạch có một người con gái được anh hết mực yêu chiều.
Chử Lâm Lang đứng cạnh anh mất tự nhiên, vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai, lên tiếng nói: “Không ngờ anh lại có hứng thú với những viên kim cương màu đến vậy.
Vốn dĩ em cũng không muốn làm phiền anh, là anh trai em bảo em đến bàn bạc với anh một số chuyện.
Anh xem, chỗ này nhiều người như vậy, chi bằng chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
Lời cô ta nói Cận Phù Bạch chẳng nghe lấy một câu, anh chỉ chú tâm quan sát sợi dây chuyền kim cương màu xanh lam trong tay.
Viên kim cương xanh lam trong phim có một màu xanh đậm rất đẹp, còn cái màu xanh này sao lại nhạt như một ly cocktail bạc hà vậy?
Anh suy nghĩ trong lòng, vẫn nên đi tìm nhà thiết kế rồi đặt làm theo yêu cầu thì hơn.
Không thể mua ở trong cửa hàng được, cái kiểu dáng này, chẳng xứng nổi với cô gái của anh.
Suy nghĩ xong, ngước mắt lên lần nữa, anh nhìn thấy Hướng Dụ đang đứng ở bên ngoài tủ kính.
Khi Cận Phù Bạch nhìn thấy cô, sắc mặt của Hướng Dụ rất bình thản.
Chỉ có đôi mắt vẫn luôn nhìn thấu triệt để ấy, giờ đây lay động như những chiếc lá còn sót lại trên cành cây cuối thu, rung rinh muốn trút xuống.
Động tác của anh hơi ngừng lại, trông thấy Hướng Dụ nhìn anh nở một nụ cười mỉm ngắn ngủi, sau đó rời đi.
Ngay khoảnh khắc đó, Cận Phù Bạch cảm nhận được rõ ràng trong lồng ngực có một loại cảm giác giống như có một thứ gì đó bị xé toạc.
Hướng Dụ cầm cốc kem của cô càng đi càng nhanh, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, cô cũng chẳng hơi đau che chắn, chỉ nghe thấy tiếng kêu gọi của Cận Phù Bạch ở đằng sau càng ngày càng vội vã.
Cô ngoặt vào con đường nhỏ đằng sau trung tâm thương mại, vừa mới đứng vững thì cảm nhận được cổ tay bị siết chặt.
“Hướng Dụ!”
Hướng Dụ thở dài một hơi, chầm chậm xoay người, nhìn Cận Phù Bạch.
Ấn đường của anh nhíu rất chặt, nhíu thành hình chữ Xuyên*, anh cũng đang nhìn Hướng Dụ.
*Chữ Xuyên: 川
Thật sự yêu một người, là sẽ không đành lòng ép buộc anh.
Hướng Dụ đã từng tìm kiếm thông tin về tập đoàn đó, tổng cộng có 21 công ty trên toàn quốc, cộng lại xấp xỉ gần bốn mươi nghìn nhân viên.
Cô cũng không thể trói buộc người đàn ông trước mắt lại trong tình yêu vĩnh viễn được.
Vì vậy cô cười khẽ: “Sao em lại xui xẻo thế chứ.
Hôm nay em đã ăn một cốc kem, nhưng vẫn còn chưa ăn xong thì bị anh bắt gặp rồi…”
Cận Phù Bạch đột ngột ôm chặt cô vào lòng, nhưng lại cảm nhận được người con gái trong lòng hung dữ nhéo vào da thịt mềm mại trên eo anh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Chử xinh đẹp thật đó!”
“Anh còn chẳng nhìn rõ cô ta trông thế nào.” Anh nói.
“Anh còn chuẩn bị mua dây chuyền cho cô ấy nữa!”
“Đấy là chọn cho em mà.
“Trái tim của biển cả” có còn nhớ không?”
“Chọn “Trái tim của biển cả” cái gì chứ? Nhà anh sắp sửa phá sản tới nơi rồi mà anh còn không biết tiết kiệm.
Đúng là phá gia chi tử!”
Bỏ qua tất cả những gì bọn họ không thể giải quyết trong tương lai, Hướng Dụ giống như những cô gái bình thường trong tất cả các mối quan hệ yêu đương, cô ghen tuông với anh, hờn giận vu vơ với anh.
Đó là tất cả sự dịu dàng mà cô yêu Cận Phù Bạch.
Cơn giận đó rất ngắn, chỉ cần một cái ôm là đã có thể hóa giải mọi thứ.
Cận Phù Bạch vì để làm cô vui vẻ mà mấy ngày đó ngày nào anh cũng dỗ dành cô.
Không biết Hướng Dụ có tiếp nhận hay không, dù sao thì trông cô cũng có vẻ rất vui.
Sau hôm đó, cuộc sống dường như vẫn yên bình như cũ.
Nhưng cả hai người họ đều biết, thời khắc như thế này, sẽ không còn lâu dài nữa.
Khi Hướng Dụ rảnh rỗi, cô thường xuyên xách chiếc bình tưới nhỏ để tưới nước cho chậu cây Tiên nhân chưởng và Tiên nhân cầu trong nhà.
Hai chậu cây được cô đặt sát cạnh nhau, nhìn qua giống như một cặp tình nhân.
Cô còn đặt tên cho chúng, nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì mới mẻ cả, gọi là “Trai đẹp” và “Mỹ nữ”.
Có lẽ sự yêu thương mà cô dành cho “Trai đẹp” và “Mỹ nữ” quá nhiều, vậy nên hai chậu cây dưới sự tưới tắm của cô cuối cùng cũng đã biến thành một bãi bùn nát.
Hôm Hướng Dụ phát hiện ra, cô vô cùng chán nản, nằm bò trên bậu cửa sổ than ngắn thở dài.
Khi Cận Phù Bạch đi qua, đúng lúc nghe thấy cô lẩm bẩm một mình, xem xem, sao lại giống tình yêu của chúng ta vậy chứ, nói chết yểu là chết yểu ngay được?
Bước chân của anh khựng lại, bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng mà mình bắt gặp vào buổi tối mấy hôm trước.
Khi đó anh vừa mới tắm xong ra ngoài, vô tình nghe được Hướng Dụ đang ở phòng khách gọi điện thoại, phòng khách rất yên tĩnh, vậy nên có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm trong điện thoại.
Người ở đầu bên kia điện thoại có lẽ là Đường Dư Trì, đang nói chuyện phiếm cùng Hướng Dụ.
Đường Dư Trì nói, Hướng Dụ, cậu nghĩ đi nếu như cậu có con gái hoặc em gái, cậu hy vọng nó sẽ yêu một người đàn ông như Cận Phù Bạch sao?
Lần đầu tiên Cận Phù Bạch làm loại chuyện “bỉ ổi” như vậy, anh đứng trong cánh cửa phòng ngủ được khép hờ ở sau lưng cô, không lên tiếng.
Cũng vì như vậy đã nghe thấy được rõ ràng vẻ nghiêm túc lẳng lặng lẫn trong thanh âm của Hướng Dụ, cô nói, đương nhiên không hy vọng.
Thậm chí những điều này đã khiến cho Cận Phù Bạch trong mấy hôm đó đêm nào cũng dồi dào sinh lực, rất nhiều lần Hướng Dụ bị giày vò đến mức không chịu đựng được mà ngủ thiếp đi ở trong bồn tắm.
Những thứ thuốc bồi bổ dinh dưỡng nhập khẩu mà cô nhờ người mua cho Cận Phù Bạch trước kia, đến cuối cùng đều tự mình uống hết, nói là sợ bị anh hãm hại trên giường.
Nhưng mà mấy hôm sau, không hiểu sao trong hai chậu hoa đó lại đột nhiên xuất hiện những cây con nhỏ, chúng có màu xanh lá non, rất đáng yêu.
Cận Phù Bạch nói với Hướng Dụ: “Em xem, tình cảm của chúng ta tốt như vậy, sao có thể tùy tiện chết yểu được chứ?”
Hướng Dụ cũng rất bất ngờ, cầm di động chụp lại mấy bức ảnh.
Nhìn rất lâu cô mới cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi: “Cận Phù Bạch, mấy cái cây con này sao sao ấy, trước kia không phải là Tiên nhân chưởng và Tiên nhân cầu ư? Sao cái cây con này lại trông mềm và non vậy chứ?”
Cô ngước đầu, nhìn thấy gương mặt nhịn cười của Cận Phù Bạch, đuôi mắt đều cong thành nếp nhăn.
Hướng Dụ mặt không cảm xúc: “Anh nói đi, đây rốt cuộc là cái gì?”
“Hạt cam mà em ăn một khoảng thời gian trước, anh tiện tay nên nhét vào trong đó, không ngờ lại nảy mầm rồi.” Cận Phù Bạch vừa cười vừa nói, vô cùng khoái trá.
Ngay giây sau, Hướng Dụ giống như một con báo con nhanh nhẹn, chạy đến mức dép lê còn bay tuột ra ngoài.
Cô nhào qua đè lên trên người anh, ra sức đánh anh: “Cận Phù Bạch! Anh là đồ lừa đảo!”
Tất cả những thứ tốt đẹp và yên bình trong cuộc sống, đều ở trong một ngày đông, để lộ ra những đầu mối xấu.
Đó là tháng 11 năm 2014, Lý Xỉ ở trong hộp đêm uống rượu đến mức say bí tỉ, còn đập vỡ cả một chiếc bàn pha lê bên cạnh bục DJ.
Hôm đó Hướng Dụ và Cận Phù Bạch đều có mặt, Hướng Dụ nhìn cảnh tượng đó mà giật mình phát hoảng.
Cô nhìn người đàn ông ăn mặc lộng lẫy rực rỡ giống như cây thông Noel, khắp tay đều là nhẫn kim cương, đôi mắt đỏ quạch, cầm một chai rượu Âu Mỹ đập mạnh xuống mặt bàn.
Tiếng nhạc xập xình cùng những tiếng hò hét ầm ĩ cũng chẳng thể ngăn lại được tiếng gào thét của anh ấy, anh ấy nói, mẹ kiếp, con mẹ nó, cút hết con mẹ nó đi…
Hôm đó là ngày Lý Xỉ đính hôn.
Ngày thứ hai, Lý Xỉ đến công ty của Hướng Dụ tìm cô để đích thân xin lỗi, nói rằng bản thân uống nhiều quá, hỏi cô có bị dọa sợ không.
Hướng Dụ bưng một cốc cà phê nóng, bám lên trên lan can của tầng thượng.
Gió thổi bay tóc cô, những lọn tóc phấp phới, cô quay đầu cười với Lý Xỉ: “Đều là người quen với nhau, không cần thiết phải vòng vo thế chứ? Cái bình rượu mà em đập vỡ chẳng có giọt nào bắn lên người chị cả, đang yên đang lành xin với lỗi cái gì?”
Trên tay Lý Xỉ đeo bảy, tám chiếc nhẫn kim cương, không phân biệt được đâu mới là nhẫn đính hôn.
Anh ấy cười nói: “Nói ra có lẽ chị không tin, thật ra em muốn tìm chị nói chuyện.
Chị là người thông suốt thấu đáo hiếm hoi nhất trong giới, mà lại còn không có bất cứ tranh chấp lợi ích nào với em cả.”
Cơn gió đầu đông vi vu thổi vút qua, hơi nóng màu trắng trên cốc cà phê bị thổi nghiêng nghiêng vẹo vẹo, giống như người phụ nữ phất tà áo dài nhảy múa trong bữa tiệc linh đình của Hoàng Đế thời xưa, duyên dáng mà mềm mại.
Hướng Dụ hỏi Lý Xỉ: “Đính hôn đau khổ như vậy, không đính hôn không được sao?”
Rõ ràng nhìn thoáng qua thì có vẻ như cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lại giống như đang ngầm đặt vào trong đó rất nhiều kỳ vọng.
Lý Xỉ nhìn cô rất lâu, lên tiếng nói: “Không được đâu.”
Anh ấy nói, em không liên hôn thì những người khác trong gia tộc sẽ liên hôn.
Thế lực của ai mạnh, thì sẽ được nhiều người bám theo.
Lý Xỉ nâng cốc cà phê trong tay, cốc giấy màu trắng in logo Mỹ nhân ngư màu xanh lá, anh ấy đón gió rồi cười nói:
Lẽ nào em chỉ vì một chút tự do mà giương mắt nhìn bọn họ chèn ép em?
Những người như bọn em, ai có thể cho phép bản thân sa sút đến mức phải nhìn sắc mặt của người khác để sống?
Ai dám cưới một cô gái bình thường với cái giá phải trả là mất đi quyền lực của chính mình mãi mãi? Mặt trơ ra để đến công ty xin một chức vụ không có thực quyền? Nhờ vào việc người ta bố thí cho để sống qua ngày?
Sau đó thường xuyên phải nhìn thấy những người trước kia còn không bằng mình, bây giờ lại có thể tùy ý giẫm đạp mình dưới chân, phỉ nhổ một bãi rồi hỏi, ui cha, sao không ra vẻ nữa? Trước kia chẳng phải lợi hại lắm sao?
Cái giới này kỳ thực rất thực tế, thực tế đến mức đau lòng như vậy.
Khi mà những món ăn thượng hạng được nâng giá cao bị rớt xuống, muốn bò trở về chỗ cũ, thì e là đến cả thời gian tồn tại cũng trở nên khó khăn.
Những điều này Hướng Dụ đều biết, cô chỉ là muốn hỏi tiếp một chút.
Biết đâu được, ngộ nhỡ thì sao?
“Hơn nữa, có một vài địa vị mà khi chị đứng ở trên đó, cho dù chị không nỡ bước xuống, thì những người khác cũng sẽ không cho phép, chị hiểu không?”
Hướng Dụ uống một ngụm cà phê, gật đầu nói: “Hiểu.”
Hiện tại đã là cuối năm 2014, đã hai năm rưỡi trôi qua kể từ khi cô tốt nghiệp đại học rồi.
Cô có lẽ vẫn còn ngoan cố giữ lại những suy nghĩ của sinh viên trong trường học, những chuyện mang tính chất quan trọng hơn một chút đối với cô mà nói vẫn giống như những lần ôn tập trước lúc thi cuối kỳ, cần cù tận tụy không dám chểnh mảng.
Vẫn luôn cảm thấy rất nhiều chuyện chỉ cần kiên trì nỗ lực là chắc chắn sẽ đạt được thành quả.
Nhưng thật ra đã không phải vậy từ lâu rồi.
Giữa cô và Cận Phù Bạch, đã không thể tìm ra cách để có thể tiếp tục nữa.
Nếu như có, Cận Phù Bạch cũng sẽ không âm thầm để bị công kích nặng nề.
Lý Xỉ uống hết nửa cốc cà phê gần như không còn chút nhiệt độ nào, xoay người dựa lên lan can, nói với Hướng Dụ: “Chị nói xem, em chỉ thiếu có chút ít tự do mà thôi, uống bữa rượu náo loạn một trận là trong lòng cũng nguôi ngoai đi được phần nào, vẫn có thể coi là nhẹ nhõm.
Nhưng anh Cận tới lúc đó thì phải làm sao?”
Anh ấy thở dài, thở ra khói, bị gió cuốn đi: “Có lúc em ngưỡng mộ anh Cận, cảm thấy anh ấy có thể yêu một lần đúng là cũng không tệ.
Nhưng những lúc như thế em lại thầm cảm thấy may mắn, may mà không gặp được tình yêu đích thực, vậy nên cũng không cần phải đau khổ như vậy.”
Hướng Dụ mỉm cười: “Lại đến để nói giúp anh ấy à? Sợ chị khiến anh ấy đau lòng?”
“Người phụ nữ thông minh như chị, sớm muộn cũng sẽ ra đi, không lẽ chị muốn trở thành tiểu tam sau khi anh ấy kết hôn sao? Cho dù chị đồng ý, thì anh Cận cũng chưa chắc đã chịu.”
Lý Xỉ nói: “Em sợ khi chị rời đi, anh Cận không chịu đựng được.”
“Sao em không sợ chị không chịu đựng được chứ? Chị cũng rất yếu đuối đấy.” Hướng Dụ nói đùa.
Lý Xỉ bật cười haha, ngón trỏ đeo hai chiếc nhẫn chỉ qua lại hai người họ: “Con người có khoảng cách thân thiết xa gần mà.
Em với anh Cận quen biết bao nhiêu năm rồi, còn chị thì đâu có quen biết được lâu như thế.
Bây giờ ở trước mặt chị nói mấy câu như lo lắng cho chị gì đó, chẳng lẽ chị không thấy giả tạo à?”
Hướng Dụ cụp mắt, không nói gì.
Khi cô ngước mắt lên lần nữa, hốc mắt đã ửng đỏ.
Lý Xỉ sững sờ: “Không phải chứ, chị đừng…”
Cô bỗng nhiên cười: “Gió thổi đấy, em hoảng hốt cái gì? Chị sẽ không hớt với Cận Phù Bạch em bắt nạt chị đâu.”
Năm mới của năm đó, Hướng Dụ vẫn như trước kia cùng Cận Phù Bạch trải qua.
Bọn họ cùng nhau gói há cảo, cùng nhau thức đêm trò chuyện đón giao thừa, nghênh đón năm 2015 bắt đầu.
Mười hai giờ đêm, trên màn hình ti vi xuất hiện mô hình hoạt hình cừu tràn ngập không khí tưng bừng vui nhộn.
Mỗi một năm đều nhộn nhịp như vậy, giống như câu chuyện “năm mới khí tượng mới” này thật sự tồn tại.
Sau khi kết thúc đếm ngược thời gian bước qua năm mới, Hướng Dụ ngồi khoanh chân bên cửa sổ, đột nhiên cảm khái:
Sống trong tòa nhà cao tầng thật ra cũng không tốt lắm.
Mặc dù đứng trên cao thì nhìn được xa, nhưng cứ luôn cảm thấy một khi đến thời tiết có gió to thổi thế này là giống như cả tòa nhà sẽ bị thổi sập vậy.
Nếu như tầng nhà thấp một chút thì có khi sẽ không bị ngã chết, hai chúng ta sống ở nơi cao như này, chắc chắn sẽ lạnh thấu xương cho mà xem.
Cô nói xong, bỗng cảm thấy lời này của mình nói không được ổn lắm, cứ giống như đang ẩn dụ gì đó.
Lúc muốn giải thích thì Cận Phù Bạch đã ôm cô vào lòng, hôn cổ cô, cười nói: “Vậy sau này anh mua một ngôi nhà sân vườn, cho em dưỡng lão nhé?”
Hướng Dụ vội vã phản bác: “Ở Đế Đô mua nhà sân vườn gì chứ? Nhà mái bằng còn đắt hơn cả nhà tầng! Không được lãng phí!”
Lời thì nói như vậy, nhưng sự ấm cúng cũng chỉ trong một khắc đó.
Mùa xuân đến, Cận Phù Bạch đã không thể không thường xuyên bay qua bay lại giữa trong nước và nước ngoài.
Tháng ba, những cây liễu trong thành phố Đế Đô đã mọc những chồi non xanh tươi, bên đường rợp sắc hoa vàng đón xuân về.
Cận Phù Bạch vừa nhận được điện thoại, lại phải ra nước ngoài.
Hướng Dụ đột nhiên nói: “Em cũng muốn đi.”
Cận Phù Bạch nhìn cô chăm chú, hồi lâu, anh cười hờ hững rồi nói: “Được.”
Khi họ gặp nhau ở Trường Sa vào năm 2012, thì họ đã sớm có được một loại ăn ý kỳ lạ.
Cùng nhau trải qua khoảng thời gian ba năm, sự ăn ý ngày một sâu đậm hơn.
Vì vậy khi Cận Phù Bạch nhìn Hướng Dụ giúp anh thu dọn hành lý, đặt vào trong vali đều là đồ đạc của anh, cũng không hề lên tiếng trưng cầu ý kiến.
Còn Hướng Dụ, cô cũng chỉ hiếm khi càm ràm nhắc nhở anh, phải chăm sóc bản thân như thế nào, phải chú ý nghỉ ngơi ra sao.
Cô còn nhắc nhở anh, áo khoác gió phải gấp như thế nào mới tránh bị nhiều nếp nhăn.
Bọn họ ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay, cùng nhau trải qua mười mấy tiếng đồng hồ.
Khi đến nước ngoài là vào rạng sáng, trong thông báo nhắc nhở sắp sửa hạ cánh của công ty hàng không, Hướng Dụ nhìn về phía Cận Phù Bạch.
Cô nói: “Đợi anh kết hôn thì em chính là tiểu tam rồi, em không muốn mối quan hệ như thế, em không thích.”
“Anh biết em không thích.”
“Em không biết phải nói lời từ biệt như thế nào, nhưng em hy vọng anh, mãi mãi khỏe mạnh, mãi mãi vui vẻ.”
Hướng Dụ nói với anh.
Cô từng muốn bản thân ích kỷ một chút, để ở lại bên cạnh anh.
Nhưng cô không cách nào chịu đựng được khi tương lai anh sẽ trở thành một người bình thường.
Không cách nào chịu đựng được khi anh không còn áo gấm ngọc ngà, khi anh phải mặc những chiếc áo sơ mi giá rẻ để tính toán chi li về cuộc đời củi muối gạo dầu.
Không cách nào chịu đựng được việc anh có thể sẽ trở thành một người đàn ông bình thường như vậy, so đo tranh cãi một tệ tám hào trong chợ nông sản.
Than thở với cô rằng xương sườn lại tăng giá rồi, hoặc là, dạo này giá xăng tăng cao quá có khi đi xe đạp sẽ tiện hơn.
Chắc chắn anh cũng sẽ không muốn, ở trước mặt cô trở thành một người như vậy.
Máy bay hạ cánh, có một vài va chạm lắc lư không quá rõ ràng truyền đến.
Cận Phù Bạch mỉm cười, giống hệt như lúc cô vừa mới nhìn rõ được diện mạo của anh khi ở Trường Sa, một diện mạo khiến người ta mê đắm.
Cửa máy bay mở ra, hành khách bắt đầu chuẩn bị xuống máy bay, tiếng ồn ào huyên náo cũng chẳng thể lấn át được cảm xúc.
Hướng Dụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô cảm nhận được Cận Phù Bạch đứng dậy, chóp mũi cay cay nhắm chặt mắt lại.
Không được khóc, khóc rồi anh lại phải dỗ đấy.
Cũng đâu phải chưa từng chia tay, giống như trước kia chia tay một cách phóng khoáng như vậy tốt biết bao?
Cảm nhận được mùi thơm trầm hương trên người anh sát lại gần, sau đó có một xúc cảm ấm áp trên trán.
Là Cận Phù Bạch hôn lên trán cô, lông mi của Hướng Dụ run rẩy, cô nghe thấy anh nghiêm túc hỏi cô: “Hướng Dụ, những năm qua ở bên cạnh anh, em có vui không?”
Hướng Dụ nhắm mắt, dùng trái tim trả lời: “Cực kỳ, cực kỳ vui!”
Người đàn ông trong khách sạn ở Trường Sa, trong cơn mưa bão, phong lưu nghiêng đầu hỏi cô có muốn đến căn hộ của anh không.
Trong câu trả lời của cô, anh đã rơi một giọt nước mắt, giọt nước mắt đó rơi xuống mu bàn tay của Hướng Dụ.
Dù cho có chuẩn bị trước nhiều bao nhiêu, thì họ cũng vẫn, cũng vẫn rơi lệ vì sự chia ly này.
~Hết chương 37~