Phố Dài

Chương 36: Mặc Sức Vui Vẻ


Đọc truyện Phố Dài FULL – Chương 36: Mặc Sức Vui Vẻ


[Anh làm người đã đủ phong lưu rồi]
***
Vào đêm giao thừa đó, lần đầu tiên Hướng Dụ cảm nhận được sự vội vã của Cận Phù Bạch đối với loại chuyện “tình cảm” này.
Phút thứ năm kể từ lúc Cận Phù Bạch bước vào cửa, sau khi Hướng Dụ giúp anh treo áo khoác lên trên móc áo ngoài huyền quan, cô bất ngờ bị anh bế ngang lên rồi cả hai cùng đi vào trong phòng tắm.
Bên ngoài cửa kính sát sàn phản chiếu một chiều trong phòng tắm là khung cảnh rực rỡ tưng bừng của đêm giao thừa, trên bầu trời thỉnh thoảng có pháo hoa nở rộ, thanh âm của cô vùi lẫn vào bên trong.
Vào lúc như thế này, thanh âm của anh trầm thấp, nặng nề, nhuộm đẫm một vẻ tình ái, nhưng lại cực kỳ êm tai.
Anh nói: “Chúc mừng sinh nhật em, anh không kịp chuẩn bị quà, vậy nên anh tặng chính mình cho em nhé.”
Hướng Dụ không cách nào tiếp nhận được “sức lực” của món quà này của anh, cô cố gắng kiềm chế, nghẹn ngào nói: “Nhẹ chút, Cận Phù Bạch anh nhẹ một chút!”
Đợi tới khi rời khỏi phòng tắm thì đã là mười một giờ đêm.
Có lẽ bọn họ đã quá đắm chìm vào tiếng nước chảy và hơi nước vấn vít trong phòng tắm, đến mức mà tiếng gõ cửa, tiếng chuông cửa, thậm chí cả tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập cũng đều bị bỏ ngoài tai.
Vậy là gà rán, bia và tôm đất được ship đến tất cả đều được đặt bên ngoài cửa, túi đựng gà rán và bia được treo trên tay nắm cửa, còn hộp tôm đất thì được để dưới sàn.
Trong di động có tận mấy tin nhắn của anh giai giao hàng, thấp tha thấp thỏm nhắc nhở Hướng Dụ ngàn vạn lần không được quên mang vào nhà.
Hướng Dụ cảm thấy ngại ngùng, cô trả lời lại tin nhắn của hai anh giai giao hàng, sau đó chúc họ năm mới vui vẻ.
Trả lời xong, cô nằm ngửa trên đùi của Cận Phù Bạch, sai bảo anh: “Cận Phù Bạch, anh đi bóc đồ ăn nhanh đi, có được không? Vừa nãy em đã dùng hết sạch thể lực rồi, em đói lắm!”
Cận Phù Bạch nhướng mày, nói thầm trong lòng, vừa nãy người dùng nhiều thể lực hơn lẽ nào không phải là anh sao?
Bọn họ ngồi trên sô pha, Cận Phù Bạch vươn dài cánh tay xách chiếc túi đựng đồ ăn nhanh qua, nhìn gà rán và bia một cách khó hiểu: “Vẫn còn có kiểu kết hợp này sao?”
Hướng Dụ mở video trong máy tính bảng rồi đưa tới trước mắt anh, đồng thời giới thiệu luôn bộ phim – Vì sao đưa anh tới – mà cô đang xem: “Trong phim truyền hình nói tuyết đầu mùa ăn gà rán với uống bia là ngon hết sảy con bà bảy, nói đến mức làm em phát thèm nên em mới đặt về ăn.”
Ngừng một chút, cô không hài lòng lắm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiếc là hôm nay không có tuyết rơi.”
Mặc dù Đế Đô là thành phố phương Bắc, nhưng lại không giống với những thành phố phương Bắc khác hễ đến mùa đông là khắp nơi ngập trong tuyết trắng xóa.
Có đôi khi tuyết rơi trong mùa đông nhưng lại chẳng có nổi một lần nguyên vẹn, vừa mới chạm đất đã tan ra thành nước, chẳng đẹp chút nào.
“Thích tuyết à? Vậy ngày mai đưa em đến Nhật Bản ngắm tuyết nhé?”
“Thôi đi, anh đừng tự giày vò nữa, anh có còn cần* cơ thể của mình không vậy? Bay đi bay lại! Vừa mới từ nước ngoài quay về, vẫn còn chưa quen với chênh lệch múi giờ mà còn đi Nhật cái gì! Anh cần phải nghỉ ngơi!”
Dáng vẻ vừa lo lắng vừa hung dữ này của cô khiến Cận Phù Bạch sững người nhìn cô rất lâu.
Sau đó anh hỏi: “Hướng Dụ, có còn cần/muốn không?”*
*Chỗ này hiểu theo hai nghĩa.

Nghĩa của Dụ Dụ thì bình thường, còn nghĩa của anh Bạch thì đen tối :>
“Có còn cần/muốn không” mà hai người họ nói rõ ràng không phải cùng một nghĩa.
Hướng Dụ không hề khách khí, cô đứng dậy đổi phương hướng, sau đó dùng chân đạp anh ra khỏi ghế sô pha: “Háo sắc!”
Cận Phù Bạch cũng chỉ nói thế, anh ngồi dưới sàn nhà bật cười, bả vai khẽ rung rung, trông có vẻ rất khoái trá.

Đêm giao thừa đó, hai người họ dựa sát vào nhau trên sô pha, cùng nhau xem phim Hàn Quốc.
Ở phía chân trời xa xa đột nhiên có pháo hoa thi nhau nở rộ, Hướng Dụ phản ứng lại, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm.
Năm mới đã đến, Cận Phù Bạch quay đầu, dịu dàng hôn cô thật sâu.
Đây là một năm hoàn toàn mới, trên những đồng tiền kỷ niệm bằng vàng do ngân hàng phát hành đều được in hình tuấn mã, trong vòng tròn bạn bè đâu đâu cũng có những bức ảnh “Ngay lập tức xxx”.

Có người là ngựa vác thỏi vàng, nói là “Có tiền ngay lập tức”; còn có người là ngựa vác một đôi voi mini, nói là “Có người yêu ngay lập tức”.
*马上: ngay lập tức (từ này có chữ mã 马 nghĩa là ngựa/tuấn mã)
So với những linh hồn cô độc không kịp ngắm nhìn năm mới đã phải lên thiên đường, thì bọn họ cũng coi như là rất hạnh phúc rồi.
Ban đêm, lúc đi ngủ, Hướng Dụ rúc vào trong lòng Cận Phù Bạch, nghe thấy anh hỏi: “Không ăn cái viên kẹo dẻo đó của em nữa à?”
Hướng Dụ buồn ngủ đến mức sắp không còn ý thức nữa, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Không ăn, có anh ở đây sẽ không nằm mơ thấy ác mộng…”
Trong phòng ngủ không bật đèn, Cận Phù Bạch thoáng ngừng một lát, sau đó ôm cô chặt hơn.
Bọn họ cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm mùng một, Hướng Dụ tỉnh dậy vì nóng.
Người phía sau cô nóng như lò lửa, ấn đường hơi cau lại, trông bộ dạng có vẻ không dễ chịu lắm.
“Cận Phù Bạch? Cận Phù Bạch?”
Người bị gọi mệt mỏi mở mắt, thanh âm khàn đặc không nói thành lời, nhưng vẫn cười hết đỗi nhẹ nhàng: “Em dậy rồi à? Chào buổi sáng.”
“Sáng cái gì mà sáng!”
Hướng Dụ sốt ruột đến mức tốc độ nói tăng nhanh gấp đôi, cô áp tay lên trên vầng trán nóng bỏng của anh: “Có phải anh không thoải mái không? Anh có lạnh không? Đầu có đau không?”
“Anh không.” Cận Phù Bạch gác tay lên che mắt, hình như lại ngủ thiếp đi rồi.
Anh từ trước đến giờ chưa từng có dáng vẻ ốm yếu như vậy, Hướng Dụ hoảng hốt luống cuống, sau đó hít một hơi thật sâu, học theo cách của Cận Phù Bạch trước kia, chuẩn bị tìm một bác sĩ đến khám cho anh.
Cô gọi điện thoại cho Lý Xỉ.
Có lẽ Lý Xỉ thức đêm đánh bài nên vẫn chưa ngủ dậy, trong giọng nói vẫn còn vẻ ngái ngủ: “Chị dâu, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới Lý Xỉ.

Chị muốn hỏi một chút, em có quen vị bác sĩ nào đáng tin cậy, mà còn có thể tới tận nhà khám bệnh không?”
Hỏi xong cô lại có chút lo lắng: “Hôm nay là mùng một, có thể mời được vị bác sĩ nào như thế không?”
“Sao vậy?”
Giọng nói của Lý Xỉ đã có tinh thần hơn khi nãy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bởi vì giọng điệu của Lý Xỉ gấp gáp nên Hướng Dụ cũng cuống cuồng theo: “Là Cận Phù Bạch, anh ấy rất khó chịu.”
“Em biết rồi, em sẽ đưa bác sĩ qua đó ngay!”

Hiệu suất làm việc của Lý Xỉ rất nhanh, lúc anh ấy đến Cận Phù Bạch vẫn còn đang ngủ.
Hướng Dụ chờ đợi kết quả trẩn đoán với vẻ mặt lo lắng, bác sĩ nói là do làm việc quá sức, bị cảm dẫn đến sốt cao, không cần truyền dịch, chỉ cần uống thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi thật tốt là sẽ khỏi.
Cô thở phào một hơi: “Cảm ơn bác sĩ.”
Lúc bấy giờ Cận Phù Bạch cũng đã tỉnh dậy, vô thức ngồi dựa vào đầu giường, khoác một chiếc áo sơ mi mỏng.
Hướng Dụ sợ anh bị cảm lạnh nên cầm một tấm mền dày ra ngoài rồi khoác lên cho anh, sau đó lục tìm miếng dán hạ sốt ở trong hộp y tế dán lên trán cho Cận Phù Bạch.
Quay đầu thì chạm phải ánh mắt hài hước của Lý Xỉ, anh ấy nói: “Ai da, chị dâu ở trong điện thoại gấp gáp cứ như bị gì ý, nói năng lắp ba lắp bắp, em lại còn tưởng hai người làm sao, cả đêm không ngủ, làm việc quá sức!”
Cận Phù Bạch liếc xéo anh ấy: “Cút!”
Lý Xỉ mặt dày, cười đùa cợt nhả sát lại gần chụp ảnh Cận Phù Bạch, nói là muốn lưu giữ kỷ niệm.
Anh ấy tới đây cũng vội nên cũng chẳng thấy đeo những thứ đồ trang sức lấp lánh chói mắt mà bình thường hay đeo, trên tai chỉ có mỗi lỗ tai không, tóc tai cũng không xịt keo, bên trong chiếc áo khoác rộng dài là quần áo ngủ.
Trước lúc rời đi vẫn còn cười híp mắt hẹn Hướng Dụ, nói đợi anh Cận khỏe lại hai người nhớ đến hộp đêm chơi.
Hướng Dụ gật đầu nói: “Được.”
Cô hiện tại ở trong công ty chỉ là một trợ lý trưởng nhàn rỗi, chẳng có việc gì để làm, thế là Chu Liệt dứt khoát phê chuẩn cho cô nghỉ 15 ngày phép năm, để cô được nghỉ ngơi thật tốt.
Toàn bộ 15 ngày này Hướng Dụ đều ở bên cạnh Cận Phù Bạch, đốc thúc anh ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ.
Bố mẹ của Hướng Dụ vẫn ở lại nước ngoài, quyết định tiếp tục hợp tác với dự án của 100 tập đoàn lớn mạnh hàng đầu thế giới.
Mẹ Hướng gửi cho Hướng Dụ một tin nhắn rất dài, nói rằng quả thật đã rất lâu không quay về với cô rồi, nhưng sự phát triển của công ty cũng rất quan trọng, bà còn hẹn cô ra nước ngoài thăm họ nữa.
Hôm cô nhận được tin nhắn là mùng năm Tết, Cận Phù Bạch đang ngồi trên sô pha xem ti vi, báo cáo tài chính đưa tin một tập đoàn nào đó chỉ trong vòng hai tháng đã thu mua lại một vài công ty với tốc độ nhanh chóng mặt.
Tuy trên ti vi nói một cách huy hoàng như vậy, nhưng thực tế trong thông tin trao đổi với Ủy ban giám sát và quản lý, thì số nợ trong tập đoàn đã lên đến hàng trăm tỷ đồng từ lâu rồi.
Việc mở rộng thu mua những công ty bên ngoài thực chất chỉ là phương tiện để làm giảm bớt nguy cơ khủng hoảng tài chính do trụ sở chính đưa ra mà thôi.
Cận Phù Bạch quá hiểu những thứ này, anh bật cười một tiếng, tắt ti vi.
“Bố mẹ vợ đã hủy bỏ dự án đấu thầu chưa?” Cận Phù Bạch hỏi.
Hướng Dụ cất di động, cười gượng gạo, lắc đầu: “Người có thể tỉnh táo để kịp thời phanh xe lại quá ít, bố mẹ em chưa bao giờ gửi cho em tin nhắn dài như vậy.

Thôi thì cứ kệ họ đi.”
Cận Phù Bạch kéo tay cô đặt vào trong lòng bàn tay mình: “Đừng lo lắng, anh sẽ tìm cơ hội hủy bỏ hồ sơ mời thầu của họ.

Không thể để bố mẹ vợ phải đền tiền được, em nói xem có phải không?”
Anh vẫn còn tâm trạng nói đùa.
Nhưng kỳ thực lời nói này phải có biết bao nhiêu khổ tâm.

Trước kia Cận Phù Bạch từng nói, bố mẹ cô trúng thầu là một sự tình cờ, anh còn nói, khi đó anh nhớ cô, nhìn thấy chữ “Hướng” thì cảm thấy vô cùng thân thiết, thế là đã chọn bừa.
Anh khi đó đã bất cẩn đến mức nào? Để mà giờ đây phải “tìm cơ hội hủy bỏ hồ sơ mời thầu”?
Hướng Dụ rất thông minh, ngay cả khi cô không hiểu những tranh chấp lợi ích trong Tập đoàn kinh tế, thì cô cũng ý thức được rõ ràng rằng từ sau khi bà ngoại của Cận Phù Bạch qua đời, tiếng nói của gia đình anh ở trong tập đoàn đã ngày càng đi xuống.
Từ sau hôm đó, Hướng Dụ tưởng rằng Cận Phù Bạch sẽ thường xuyên bay ra nước ngoài, thậm chí cô còn nhờ bạn của Đường Dư Trì mua rất nhiều thuốc bổ dinh dưỡng, muốn để Cận Phù Bạch mang theo.
Kết quả không ngờ Cận Phù Bạch lại rảnh rỗi, mỗi cuối tuần sau khi Hướng Dụ đi làm, anh đều đưa cô ra ngoài chơi, một bộ dạng không buồn không lo, nhàn nhã thong dong.
Tháng ba đầu xuân, bọn họ đến phương Nam chơi nhảy dù, buổi tối trước hôm nhảy dù, cô đột nhiên lo lắng căng thẳng, kéo Cận Phù Bạch đòi anh ở rịt bên cạnh mình.
Cận Phù Bạch giống như đã có chuẩn bị từ trước, anh lôi một chiếc đĩa CD từ trong vali ra ngoài: “Xem – Titanic – không? Bộ phim này hơn ba tiếng đồng hồ, phân tâm một chút em sẽ không còn căng thẳng nữa.”
Bộ phim điện ảnh mười bảy năm trước, được quay đến mức đẹp nao lòng.

Mọi người nhận xét tình yêu trong – Titanic -, họ nói rằng đó là tình yêu đẹp nhất trên thế gian.
Nhưng Hướng Dụ lại coi bộ phim này là phim tai nạn, khóc lóc thảm thiết tận mấy lần liền.
Cận Phù Bạch dỗ mãi dỗ mãi, đến cuối cùng anh bật cười chỉ vào bọng mắt sưng húp của cô nói: “Khi anh không ở đây, em không được khóc đâu đấy, anh sợ người khác không dỗ nổi em.”
Làn sóng căng thẳng này coi như đã được an ủi, vậy mà đến hôm nhảy dù, cô lại bắt đầu căng thẳng trở lại.
Kỳ thực vẫn có chút sợ độ cao, Hướng Dụ tìm rất nhiều video nhảy dù ở trên mạng, thậm chí có người trong lúc đáp xuống còn bị ngất, miệng há ra, lỗ mũi bị luồng không khí thổi đến mức nở to, miệng cũng cực kỳ to, để lộ ra cả răng lẫn lợi.
Cô xem xong, kinh hoàng khiếp sợ.
Cận Phù Bạch thì ngược lại, anh dựa sát sau lưng cô, liếc nhìn mấy cái, vẫn còn trêu cô nói: “Anh cũng đặt dịch vụ chụp ảnh trên không cho em rồi, tới lúc đó em cũng có thể nhìn thấy bản thân như thế nào.”
Anh còn vừa nói vừa hất cằm về phía màn hình di động của cô, tỏ ý đó chính là kết quả của cô.
Hướng Dụ đúng lúc đang căng thẳng không có chỗ nào phát tiết, cô lao qua cắn vào bả vai anh: “Anh đừng nói nữa, anh đừng nói nữa! Mau hủy bỏ cái chụp ảnh trên không đó đi! Nhanh lên!”
Nhưng đợi tới khi cô thật sự ngồi trên phi cơ trực thăng, thì ngược lại, cô không hề căng thẳng chút nào.
Trong tiếng gầm rú của cánh quạt, máy bay trực thăng bay lên độ cao 4000 mét, huấn luyện viên bay cùng cô dùng Tiếng Anh giao tiếp với cô, hỏi Hướng Dụ, đã sẵn sàng chưa?
Hướng Dụ thở hắt ra một hơi: “Tôi đã sẵn sàng rồi!”
Cận Phù Bạch không có hứng thú với nhảy dù, anh chỉ đơn thuần đi cùng Hướng Dụ.
Khi còn ở bên dưới, nhìn Hướng Dụ căng thẳng đến mức tay run rẩy, anh thậm chí còn mặc đầy đủ thiết bị nhảy dù theo Hướng Dụ từng bước từng bước một, đến cả túi dù anh cũng đeo lên lưng rồi.
Trước lúc mở khoang máy bay, Cận Phù Bạch vuốt ve tóc cô từ đằng sau: “Gặp nhau bên dưới.”
Hướng Dụ quay đầu, cô hét lên trong tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay: “Anh nói lời xui xẻo gì thế hả! Gặp nhau bên dưới cái gì chứ!”
Cằm của cô bị anh nhẹ nhàng giữ chặt, sau đó anh hôn cô.
Cửa máy bay trực thăng mở ra, luồng không khí khổng lồ ập đến, mái tóc bị thổi bay tới tấp, Hướng Dụ và người huấn luyện viên ở đằng sau đồng thời nhảy xuống khỏi trực thăng.
Hướng Dụ mở to mắt, trái tim đập thình thịch.
Cô bỗng nhiên cảm thấy được rõ ràng, việc nhảy dù này giống hệt như việc cô đang yêu Cận Phù Bạch.
Cô luôn cho rằng bản thân đủ thông minh, và cũng luôn cho rằng bản thân có đủ lý trí trong chuyện tình cảm, để có thể rút lui đúng lúc, để tránh bị tổn thương.
Nhưng kỳ thực không phải vậy, trong tình yêu, cô giống như thời khắc này, chỉ có thể tỉnh táo mà mở to mắt nhìn bản thân rơi xuống.
Bên tai là tiếng gió thét gào, nơi bờ môi vẫn còn lưu lại xúc cảm của lần chạm môi khi nãy, cô gần như bật cười, rơi thì rơi đi, cô không sợ.
Huấn luyện viên người nước ngoài thấy cô im lặng thì tưởng cô ngất rồi, hét lớn tên cô hỏi: “Dụ! Dụ! Cô thấy thế nào?”
Hướng Dụ điều chỉnh lại hơi thở, lưu thông khí huyết, vừa định chuẩn bị hét lên trả lời thì ánh mắt nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên máy bay đang rơi xuống một cách nhanh chóng mặt.
Là Cận Phù Bạch! Anh nhảy xuống dưới rồi!

Phỏng đoán một khắc đó, mặt của cô đã bị dọa sợ đến mức trắng bệch, cô điên cuồng gào lên: “Huấn luyện viên!!!”
Huấn luyện viên lại tưởng cô sợ hãi, vậy nên an ủi cô rất đâu ra đấy: “Không sao, không sao.”
Phía dưới là tầng mây dày đặc, Hướng Dụ rơi vào trong, giống như rơi vào thế giới kẹo bông gòn, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng ngắm nhìn xung quanh, cô liều mạng hét lên: “Anh ấy!!! Không biết!!! Nhảy đâu!!! Giời ơi!!!!”
Cận Phù Bạch anh ấy nói anh ấy không biết nhảy dù! Trời ơi, đừng có mà bị ngã chết đấy!
Cuối cùng cũng tiếp đất, huấn luyện viên phấn khởi muốn tán thưởng Hướng Dụ người bị dọa sợ đến mức kêu lên thất thanh, vậy mà cô lại cởi bỏ trang bị nhảy dù, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Cận Phù Bạch ung dung điều khiển chiếc dù, tiếp đất xuống nơi cách bọn họ không xa.
Anh sải bước lớn tới chỗ cô, đối diện với ánh mắt của Hướng Dụ, khóe miệng chứa ý cười: “Sợ em xuống dưới sẽ khóc, anh sốt ruột muốn dỗ em, vậy nên cũng xuống theo luôn.”
Hướng Dụ nhào tới, cắn vào gò má của anh, ngữ khí nức nở: “Anh dọa chết em rồi!”
Nói xong nước mắt cũng bắt đầu lã chã rơi xuống.
Trên mặt Cận Phù Bạch hằn rõ dấu răng, nhưng anh cũng chẳng để tâm đến người xung quanh, anh ôm cô vào lòng, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành một cách thành thạo: “Đừng khóc đừng khóc, khóc rồi sẽ không xinh nữa đâu.

Lát nữa còn phải chụp ảnh, xung quanh đều là người, họ cười em thì phải làm sao?”
Người con gái cực kỳ hung dữ, vùi mặt trong ngực anh hét lên: “Bọn họ dám!”
Trên tấm ảnh kỷ niệm, cô rất xinh, chỉ có mỗi dấu răng trên má Cận Phù Bạch là nổi bật nhất.
Bức ảnh này được trưng bày trong Câu lạc bộ Nhảy dù, vậy nên đã khiến Hướng Dụ ngại ngùng, cô làu bàu nói, ai bảo một người đàn ông như anh da thịt lại mềm mỏng vậy chứ, cái này có thể photoshop đi không?
Kinh khủng nhất vẫn phải là đoạn video ghi lại cảnh Hướng Dụ điên cuồng gào thét như lợn bị chọc tiết, chỉ sợ Cận Phù Bạch ngã chết.
Phải chống chọi với luồng không khí khổng lồ, khuôn mặt cô dữ tợn đến mức người khác không dám nhìn.
Hướng Dụ xem xong, mặt đen xì, cô còn tưởng Cận Phù Bạch sẽ trêu chọc cô, vậy mà đợi nửa ngày cũng chẳng đợi được nửa câu từ người ở đằng sau.
Cô khó hiểu quay đầu, đụng phải ánh mắt sâu hun hút đó của anh.
Anh nói: “Bé ngốc, sợ anh chết đến thế à?”

Khoảng thời gian đó bọn họ vui chơi suốt, chỉ cần có thời gian rảnh, trời Nam đất Bắc chỗ nào cũng đi.
Loại hưởng thụ điên cuồng này thực sự mang đến cho người ta một cảm giác rất lạ, nó giống như bữa ăn quá độ cuối cùng trước lúc giảm cân, hay giống như một buổi chơi game thâu đêm cuối cùng trước ngày khai giảng.
Nói thế nào nhỉ, nó giống như một lần mặc sức vui vẻ cuối cùng vậy.
Gần tới tháng năm, Cận Phù Bạch đưa Hướng Dụ đến Los Angeles ngắm hoa mẫu đơn.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, Hướng Dụ mặc một chiếc áo croptop hở rốn, cùng Cận Phù Bạch đi dạo trong công viên hoa mẫu đơn.

Những bông mẫu đơn nở rộ trên cành, hoa nở to khoảng chừng miệng bát vừa đẹp vừa kiều diễm.
Cận Phù Bạch che tay lên eo cô, cười nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Hướng Dụ cảm nhận được xúc cảm trên eo đang trượt dần xuống dưới mông, cô cắn răng, quay đầu trừng anh: “Anh làm người đã đủ phong lưu rồi, làm quỷ vẫn nên sống yên ổn một chút thì hơn.

Nếu không Diêm Vương nhìn anh ngứa mắt, sẽ không cho phép anh đầu thai đâu!”
Cận Phù Bạch bóp mông cô một cái, muốn không đứng đắn bao nhiêu có không đứng đắn bấy nhiêu: “Vậy thì cũng phải xem Diêm Vương, là nam hay nữ đã!”
~Hết chương 36~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.