Phố Dài

Chương 38: Thỉnh Thoảng


Đọc truyện Phố Dài FULL – Chương 38: Thỉnh Thoảng


[Cô bỗng nhiên nhớ đến một người]
***
Trong ấn tượng của Hướng Dụ, năm 2015 là một năm tràn ngập màu sắc của sự bi thương.
Ngày Tết Nguyên Đán, khách du lịch và người dân bản địa của một thành phố nào đó tập trung ở quảng trường để ngắm đèn hoa đăng và pháo hoa đêm giao thừa, vì vậy đã vô tình xảy ra một vụ chen chúc giẫm đạp lên nhau.
Thương vong xấp xỉ một trăm người, ngay khi tin tức được phát sóng đã thu hút đông đảo sự chú ý và thương tiếc của toàn quốc.
Chỉ có điều khi đó Hướng Dụ đều ở bên cạnh Cận Phù Bạch, cô rất ít khi theo dõi những sự việc bên ngoài thế giới.
Khi nghe thấy thì đã là cuối xuân, những cây hoa mộc lan nở rộ, khắp phố phường rực rỡ sắc hoa.
Cô ngồi trước bàn làm việc, ăn một suất mỳ Ý thịt bò sốt cà chua của cửa hàng tiện lợi, vừa ăn vừa nghe hai người trợ lý khác bàn luận về những sự việc lớn nhỏ xuất hiện trong thời sự.
Một người trợ lý lướt di động, đột nhiên kêu lên: “Trời ơi! Tối qua ở Thiên Tân xảy ra một vụ nổ lớn, cô nhìn bức ảnh này đi, đều nổ thành đám mây hình nấm rồi.”
Vụ nổ đó vô cùng nghiêm trọng, lính cứu hỏa và cảnh sát hy sinh gần một trăm người, và gần một nghìn người bị thương trong vụ nổ.
Hơn ba trăm tòa nhà, hơn bảy nghìn container, hàng chục nghìn xe ô tô đều bị hư hỏng nặng nề trong vụ nổ.
Hướng Dụ nhìn thấy tư liệu ghi hình trong video, lửa ở hiện trường ngùn ngụt như địa ngục.
Cô chợt nhớ ra cô có một người bạn học thời đại học là lính cứu hỏa ở khu vực này.
Điện thoại của bạn học đã chẳng thể gọi được, khi nhận lại được hồi âm thì đã là một tuần sau.
Gia đình của bạn học nghẹn ngào nói, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, anh ấy đã hy sinh trong vụ nổ, toàn gia đình chúng tôi đều rất tự hào về anh ấy.
Hướng Dụ xin nghỉ hai ngày để đến tham dự lễ tang của bạn học.
Trong tất cả những tiếng khóc ai oán và bi thương, cô mặc một bộ đồ đen, nhớ lại từng li từng tí những chuyện trong quá khứ khi còn ở trường học, vô cùng khó chịu.
Có một số cuộc chia ly, vẫn luôn đến một cách đầy bất ngờ và không kịp đề phòng như vậy.
Nhưng so với âm dương cách biệt thế này, thì dường như sự chia ly chỉ cách 15.000km, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng vẫn còn có thể nghe được một vài tin tức ấy, dường như điều đó đã khiến người ta được an ủi hơn rất nhiều.
Từ Thiên Tân quay về, Hướng Dụ thuê một căn phòng nhỏ ở khu chung cư bên cạnh công ty.
Lúc rảnh rỗi tự mình học nấu cơm canh, sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan ca, cũng coi như là ổn định.

Thời gian rảnh rỗi nhiều, cô bắt đầu giúp Chu Liệt xử lý tài liệu.
Thái độ phấn đấu kể cả có việc hay không có việc cũng đều ở lỳ trong công ty của cô, rơi vào trong mắt ông chủ Chu Liệt, anh ta cảm thấy cực kỳ yên tâm vui vẻ.
Có một hôm Hướng Dụ ở trong phòng nghỉ pha cà phê, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Liệt đứng ở đằng sau, người dựa vào vách tường trong phòng nghỉ, tay kẹp điếu thuốc.
Năm 2012, ông chủ Chu này bởi vì công ty mà ngày nào cũng tăng ca đến tận nửa đêm, còn suýt bỏ cả ăn cả uống.
Giờ đây công ty không chỉ chiếm một tầng của tòa nhà văn phòng, mà đến cả tầng dưới cũng đã được công ty bao trọn.

Sự phát triển dâng cao như thủy triều, anh ta cũng học hút thuốc rồi.
Hướng Dụ rót cho mình một nửa cốc cà phê nhỏ, thổi thổi, sau đó uống một ngụm hết sạch: “Đi vào cũng không lên tiếng, xuất quỷ nhập thần dọa chết người ta rồi.”
Chu Liệt giơ bao thuốc đang cầm trong tay: “Để ý tôi hút điếu thuốc không?”
“Anh là ông chủ, anh muốn hút thế nào cũng được.”
Nhưng khi cô nhìn thấy Chu Liệt rút điếu thuốc thơm, biểu cảm vẫn rất bình thường, vẫn là một dáng vẻ thong dong thường ngày của cô.
Thẳng đến khi Chu Liệt lôi ra một chiếc hộp nhỏ dài.
Hướng Dụ không nhìn được sắc mặt của bản thân biến hóa ra sao, nhưng cô chắc chắn đã để lộ ra một nét mặt nào đó cực kỳ rõ ràng, vậy nên mới khiến Chu Liệt đang chuẩn bị châm lửa cũng để lộ ra biểu cảm do dự cùng khiếp sợ.
Tay Chu Liệt khựng lại, ánh mắt sửng sốt như nhìn thấy ma: “Hướng Dụ? Hướng Dụ? Hướng Dụ cô sao vậy?”
Cô bị tiếng gọi lớn của Chu Liệt đánh thức.
Thuốc lá và chiếc hộp nhỏ dài được Chu Liệt đặt trên bàn, còn người thì đã bước qua lo lắng hỏi cô, có phải có chỗ nào không thoải mái không, sao sắc mặt lại xấu như vậy?
Cô sao vậy?
Thật ra cũng chẳng sao cả, chỉ có điều khi anh ta lấy chiếc hộp nhỏ đó ra, cô bỗng nhiên nhớ đến một người.
Người đó có một đôi bàn tay nuột nà, là đôi bàn tay của người được sống trong nhung lụa.


Khi khớp xương ở dưới lớp da mu bàn tay gồ lên, trông nó giống như xương quạt được làm từ ngọc ấm.
Anh luôn dùng đôi bàn tay như thế để cầm thuốc lá thơm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoắn đầu thuốc, sau đó nhét sợi trầm hương vào bên trong.
Cô đã từng nói, từ trước tới giờ chưa từng có ai có thể làm cho việc hút thuốc trở nên tao nhã như vậy.
Chỉ có một mình Cận Phù Bạch.
“Hướng Dụ?”
Hướng Dụ cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, hít một hơi thật sâu, khi thở ra cô mượn động tác bưng cà phê để che dấu đi những tia run rẩy lẫn trong hơi thở.
Cô tưởng rằng mình có thể bình tĩnh trong chớp mắt.

Khi cô nhấp một ngụm cà phê, sau đó bỏ cốc xuống, đối diện với ánh mắt một lời khó nói của Chu Liệt.
“Sao vậy?” Hướng Dụ dửng dưng hỏi.
Chu Liệt chỉ chỉ vào cốc cà phê của cô: “Cốc cà phê của cô không có cà phê.”
Tâm sự nặng nề của Hướng Dụ bị vạch trần, cô cũng dứt khoát không giả vờ nữa.
Cô ngồi thụp xuống dưới ghế, nhìn thấy Chu Liệt lại cầm thuốc lá lên, không nhịn được lên tiếng: “Cái đó của anh, là trầm hương sao?”
“Không phải trầm hương, đây là bột Phế Dịch Thanh, chấm thuốc lá vào rồi hút sẽ có mùi bạc hà.

Mấy hôm nay tôi bị cảm, cổ họng không thoải mái, nghe nói cái này có thể làm dịu đi một chút.”
Chu Liệt vừa nói vừa cầm bật lửa, trước lúc châm thuốc lại hỏi lại một lần nữa: “Để ý tôi hút điếu thuốc không?”
“Để ý.”
“…Lúc nãy không phải cô nói không để ý sao?”
Hướng Dụ nhìn có vẻ không có tinh thần lắm, cô giơ tay ấn vào huyệt thái dương, kiếm bừa lý do: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, dễ bị viêm phổi.”
Những năm qua, Chu Liệt đã lăn lộn chiến đấu rất nhiều trên thương trường.

Sớm đã không còn là một thằng ngốc sau khi nhìn thấy Cận Phù Bạch lái con xe sang trọng thì chỉ biết khờ khạo nói với Hướng Dụ rằng “bạn trai của cô đẹp trai thật đấy” của năm đó nữa.
Đôi mắt của anh ta tuy bình tĩnh như thường, nhưng cũng đã nhìn thấu tất cả.

Anh ta cất điếu thuốc rồi cười nói, thôi được, giữ lại một phòng nghỉ với bầu không khí trong lành tươi mát cho cô vậy, tôi quay về phòng làm việc trước.
Suy cho cùng cũng vẫn là ông chủ, Hướng Dụ không để anh ta tay không rời đi, cô rót cho anh ta một cốc cà phê, coi như là đền bù cho việc không cho người ta hút thuốc.
Cuộc đối thoại này không biết bị người nhân viên nào nghe được, trong công ty bắt đầu đồn thổi.
Nói giữa Hướng Dụ và Chu Liệt là quan hệ tình nhân, nói Chu Liệt đối xử với Hướng Dụ không giống với những người khác.
Còn nói, có lẽ chiếc nhẫn trên tay cô là do Chu Liệt mua cho.
Đoạn đối thoại không cho hút thuốc đã bị biến thành vô vàn phiên bản, ví dụ như bản làm nũng, bản cưng chiều, còn có phiên bản gì mà phong cách của tổng tài bá đạo?
Hướng Dụ thỉnh thoảng nghe được, nhưng cô cũng chẳng buồn để tâm.
Khoảng thời gian đó giấc ngủ của Hướng Dụ cực kỳ tệ, ăn hết mấy lọ Melatonin mà cũng không ăn thua.
Về sau đi khám Đông y, bác sĩ khuyên cô uống một ít Toan Táo Nhân Cao.

Kiên trì một khoảng thời gian, cũng vẫn không thấy có hiệu quả gì.
Cô thường xuyên nằm mơ, nhưng không mơ thấy được bóng hình của Cận Phù Bạch.
Mà toàn mơ thấy một con phố dài, cô chạy ở trong đó, nhưng vĩnh viễn không nhìn thấy được điểm dừng.
Bởi vì không ngủ được ngon giấc, nên vào mùa thu năm nay, khi người ta ai ai cũng xôn xao về việc dính chất béo mùa thu*, thì Hướng Dụ lại ngược lại, cô gầy đi mất mấy cân.
*Là một tập tục xảy ra vào những ngày lập thu, bởi vì trời mùa hè vô cùng oi bức, khẩu vị của mọi người sẽ không tốt dẫn đến gầy đi, nên vào những ngày trời thu phải ăn nhiều để bù đắp lại.
Có một hôm tan họp, Chu Liệt dùng điện thoại nội bộ gọi Hướng Dụ: “Cô đến phòng làm việc của tôi một lát.”

Chu Liệt nói một cách ngắn gọn đơn giản về những tin đồn trong công ty, rồi lại nói, có người còn nói chiếc nhẫn trên tay cô là tôi mua, lời này mà để bạn trai cô nghe thấy e là sẽ không hay, tôi chuẩn bị sa thải một vài người, đây là danh sách, cô xem đi.
Tuy Hướng Dụ thờ ơ, nhưng đối với tình hình của công ty cô cũng không phải không biết gì.

Cô liếc mắt nhìn, cười nói: “Có phải chuyện gì to tát đâu.”
Nói xong tự bản thân sửng sốt trước.
Có phải chuyện gì to tát đâu.
Lời này có lẽ là học được từ Cận Phù Bạch, anh không thích tranh cãi với những người khác.

So với nhóm người Lý Xỉ mồm mép liến thoắng đó, thì cũng coi như là yên tĩnh.
Một vài lần nói ra câu nói này, có lẽ tất cả đều là nói với Hướng Dụ.
Dường như ở trong mắt anh, bất luận là chuyện gì cũng đều không phải chuyện lớn, anh vĩnh viễn ung dung thong thả.
Nhưng người đàn ông ung dung thong thả như vậy, lại vào lúc bọn họ chia tay đã rơi một giọt nước mắt xuống mu bàn tay của Hướng Dụ.
Cô không mở mắt, cũng không nhìn thấy được anh đã rời đi như thế nào.
Chỉ là nhớ lại ngày hôm đó, cô luôn cảm thấy mu bàn tay có một cơn đau giống như bị nước sôi làm bỏng.
Phân tâm chốc lát, Hướng Dụ mới tiếp tục nói: “Mấy người này làm việc đều không tồi, thái độ trong công việc cũng nghiêm túc.

Giờ rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều chuyện một chút cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Nếu như anh thật sự thấy không vừa mắt thì phạt chút tiền thôi là được rồi.”
Công ty nào mà chẳng có drama, loại chuyện này chỉ cần người trong cuộc không để ý, thì kỳ thực chẳng có bất cứ tổn thương gì cả.
Cũng không trách bọn họ, môi trường mà bọn họ tiếp xúc được, trần nhà chính là công ty, ông chủ chính là Chu Liệt.

Muốn bêu rếu bàn tán gì đó về Hướng Dụ, thì cũng chỉ có thể ra tay từ Chu Liệt mà thôi.
Chu Liệt ngẫm nghĩ, cười nói: “Tôi sợ bạn trai cô để bụng.”
Hướng Dụ cầm kính viễn vọng mini nhìn tòa nhà văn phòng phía đối diện, trên bàn làm việc ở tầng bảy cắm một cành hoa Thiên điểu.
Cô nhìn một lúc, khẽ nói: “Nếu như anh ấy có cơ hội để bụng, thì tốt rồi.”
Thanh âm quá bé, Chu Liệt không nghe rõ, hỏi lại: “Cô nói gì?”
“Không có gì, tôi nói anh ấy không ở trong nước, không nghe được mấy lời đồn nhảm nhí kia đâu, vậy nên anh không cần lo lắng.”
Hướng Dụ thu lại kính viễn vọng mini, đột nhiên nói: “Chu Liệt, tôi nhờ anh một chuyện, anh có thể kê thêm một chiếc bàn trong phòng làm việc của anh cho tôi không?”
Chu Liệt đồng ý, nhưng lại nói: “Này, vào lúc này mà cô kê thêm một chiếc bàn, thế chẳng phải là đang thêm gia vị cho mấy lời đồn đại đó sao?”
Cô hoàn toàn không để ý: “Bây giờ áp lực công việc lớn như vậy, để nhân viên tám chuyện với nhau cũng tốt mà, xem như là làm giảm áp lực.

Cũng coi như kẻ nhàn rỗi là tôi đây cống hiến một chút cho công ty.”
Khi đó là mùa đông của năm 2015, một năm này lại sắp sửa kết thúc nữa rồi.
Hướng Dụ trước giờ không dám nghĩ nhiều về Cận Phù Bạch.

Sau khi anh đi, cho dù xe và nhà đều để lại cho cô, thì cô cũng không hề ghé qua.
Ngay cả hộp đêm của Lý Xỉ, cô cũng không hề đến.
Có những lúc cô cảm thấy bọn họ không hề rời xa nhau.

Anh chỉ giống như trước kia, mỗi lần ra nước ngoài sẽ đột ngột quay trở về, xuất hiện trước mặt cô, nói với cô những lời trêu ghẹo mờ ám, giống như một tên háo sắc.
Cô cố gắng tránh né mọi hồi ức liên quan đến Cận Phù Bạch, cho đến khi bố Hướng và mẹ Hướng bất ngờ về nước.
Các dự án trong năm nay của bố mẹ Hướng rất hẩm hiu, cuối cùng cũng có thời gian để ở lại trong nước một vài ngày, nhưng lại không hề thoải mái.
Sau khi bố mẹ về nước, Hướng Dụ chuyển về sống cùng với họ một thời gian.
Khoảng thời gian đó cô vô cùng buồn bã, bởi vì bố mẹ cứ luôn nhắc đến chuyện công việc, và cũng luôn nhắc đến 100 công ty lớn mạnh hàng đầu kia.
Mà mỗi lần nhắc đến bố mẹ lại không ngừng ca cẩm than trách.
Họ nói, rõ ràng những hồ sơ dự thầu từ đầu năm 2013 đều có thể trúng thầu, hơn nữa bây giờ công ty cũng càng ngày càng ổn định, vậy tại sao hai năm nay lại không thể trúng thầu chứ?
Bố Hướng vân vê chén rượu nhỏ, cảm thán nói: “Với cả năm ngoái rõ ràng có dấu hiệu sẽ trúng thầu, về sau lại bị hủy bỏ.

Cho dù có tặng quà, hay thông qua quan hệ thì cũng vẫn không có tác dụng gì.”
Mẹ Hướng nhìn có vẻ rất phiền muộn, bà nói: “Là chúng ta chưa làm tốt chỗ nào sao? Chắc chắn là vị lãnh đạo nào đó ở bên trên không hài lòng với chúng ta, cố ý gây khó dễ cho chúng ta.”
Hướng Dụ ngồi ở bàn ăn, yên lặng ăn món súp gà do dì Trần hầm, không lên tiếng nào.
Họ không biết, hồ sơ mời thầu đó Cận Phù Bạch phải tốn bao nhiêu công sức mới nghĩ ra được cách để hủy bỏ.
Anh từng nói, không thể để bố mẹ vợ của anh phải đền tiền được, em nói có đúng không?
Giọng điệu đó, dường như vẫn quanh quẩn mãi bên tai.
Hướng Dụ nuốt một muỗng súp gà xuống một cách khó khăn, giống như chỉ thuận miệng hỏi: “Bố ơi, mọi người vì đấu thầu mà đã phải tặng rất nhiều quà cáp hay sao ạ?”
“Con sao hiểu được, làm kinh doanh không phải chuyện đơn giản.

Quà cáp các dịp lễ Tết đều tặng nguyên cả chiếc xe ô tô, tiền mời khách ăn cơm có thể mua được mấy chục cái găng tay cho con rồi.”
Mẹ Hướng nói xong, bỗng như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi Dụ Dụ, chiếc nhẫn trên tay con là ai tặng vậy? Con có bạn trai rồi à?”
Hướng Dụ cúi đầu nhìn súp gà, bên trên phản chiếu ánh đèn trong nhà, cũng phản chiếu cả gương mặt với biểu cảm đầy cô đơn của cô.
Nhưng khi ngước mắt lên, cô vẫn treo một nụ cười tươi trên mặt như cũ, lắc lắc đầu, chỉ nói: “Vẫn chưa đến lúc nói với bố mẹ được, vậy nên bố mẹ đừng hỏi nữa.

Người trẻ tuổi cần có không gian riêng tư.”
Tối hôm đó, cuối cùng cô cũng mơ thấy Cận Phù Bạch.
Nhưng chỉ có mỗi bóng lưng.
Anh quay lưng về phía cô, đang đánh răng ở trước bồn rửa mặt, chỉ mặc độc một chiếc áo choàng ngủ.
Vai rộng eo thon, bóng lưng thôi mà cũng vô cùng mê người.
Hướng Dụ ở trong mơ nói một tràng dài:
Cận Phù Bạch à Cận Phù Bạch, anh thảm thật đấy, bố mẹ em năm nào tặng quà cũng phải tặng mấy chiếc xe ô tô, vậy mà lại không biết hồ sơ mời thầu năm đó là do anh tiếp nhận.
Theo em thấy, những món quà đó đều nên tặng cho anh.
Nếu như là đồ mà bố mẹ em tặng anh, thì anh không được chất đống lại vào trong nhà kho, không được ném bừa vứt bừa, không được coi là thứ đồ không tốt nữa đâu đấy.
Cận Phù Bạch, em đang nói chuyện với anh mà, anh có nghe thấy không thế?
Đây chắc chắn là mơ, bởi vì ở ngoài đời anh sẽ không bao giờ lạnh lùng như vậy.
Nếu đổi lại là ngoài đời, có lẽ anh sẽ nhổ bọt kem đánh răng ra ngoài, sau đó không đứng đắn trêu ghẹo cô, bố mẹ vợ tặng anh, có thế nào thì anh cũng phải cất giữ làm món đồ gia truyền, em nói có đúng không?
Sau khi tỉnh dậy, Hướng Dụ cảm thấy trong lòng có một lỗ hổng rất lớn.
Cô nghĩ, thì ra nhớ mãi không quên là cảm giác như vậy.
Nếu như nói tất cả những thứ trôi nổi trong cuộc sống, những vụn vặt liên quan đến Cận Phù Bạch là điều mà Hướng Dụ không thể ngăn cản, thì những sự kiên trì đến cùng đôi khi cũng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Mà sự rời đi của Đường Dư Trì, lại chính là cọng rơm cuối cùng đè chết Lạc đà.
Tết năm đó vẫn chưa đến, chỉ còn thiếu mấy ngày, Đường Dư Trì đột nhiên gọi một cuộc facetime cho Hướng Dụ, anh ấy nói, Hướng Dụ, mình phải ra nước ngoài rồi.
Ảnh đại diện của anh ấy vẫn là chiếc bình hoa sứ màu trắng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, một Đường Dư Trì vẫn luôn nghịch ngợm mãi không chịu lớn giờ đây cũng đã biết dùng ngữ khí đầy trách nhiệm như vậy để nói chuyện.
Anh ấy nói bạn học thời đại học ở nước ngoài lập nghiệp, anh ấy cũng muốn qua đó để cùng phát triển.
Đây cũng là lý do nói với bố mẹ nuôi.
Nhưng khi chỉ có một mình, bọn họ đã nói rất nhiều, cũng nói rất lâu.
Vì vậy Hướng Dụ biết, anh ấy ra nước ngoài không chỉ vì mỗi nguyên nhân này.
Là bởi vì An Tuệ.


Trong năm nay, cô ấy thường xuyên đến tìm Đường Dư Trì.
Lần gặp mặt cuối cùng, An Tuệ khóc rất thảm thiết, cô ấy dùng chất giọng khàn đặc hỏi Đường Dư Trì: “Em có thể quay trở lại không? Em có thể quay trở lại bên cạnh anh không?”
Cô ấy rất gầy, khi khóc ngồi thụp xuống dưới ghế co rúm lại một chỗ, đôi mắt giống như vầng trăng ướt sũng nước mưa, vừa bi thương lại vừa sáng ngời.
Đường Dư Trì nhớ đến rất nhiều cảnh tượng của những năm về trước.
Khi đó An Tuệ mặc đồng phục, dùng ống tay áo rộng rãi che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi tai ửng hồng.
Anh ấy thúc giục, An Tuệ, cậu rốt cuộc có đồng ý không? Làm bạn gái mình đi, mình nhất định sẽ cưng chiều cậu lên tận trời.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, phía sau ống tay áo đồng phục dày dặn truyền đến một chút thanh âm.
Cô ấy nói, vậy cậu, nhất định nói lời phải giữ lấy lời đấy.
Nhưng đó đều đã là quá khứ.

An Tuệ của hiện tại, cho dù cô ấy khóc cũng vẫn sẽ khiến người ta đau lòng.
Cô ấy mặc một bộ váy liền hàng hiệu, túi xách và giày dép cũng thế, bông tai và dây chuyền đều tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Chỉ có điều những thứ đồ hàng hiệu này, đều do người đàn ông khác tặng.
Đường Dư Trì nhìn cô ấy hồi lâu, sau đó nhấc tay vỗ nhẹ vào đỉnh đầu của cô ấy: “Tuệ Tuệ, em về đi, sau này đừng đến tìm anh nữa.

Anh đã không còn nhớ cảm giác mà anh yêu em nữa rồi.

Anh xin lỗi!”
Ngày Đường Dư Trì ra nước ngoài, Hướng Dụ và bố mẹ nuôi cùng nhau đến sân bay tiễn anh ấy.
Họ ôm nhau ở cổng bay quốc tế, Đường Dư Trì nói: “Đợi mình tạo dựng được danh tiếng, khi trở về xin hãy gọi mình là Đường tổng!”
Hướng Dụ kéo tai anh ấy, nhân lúc bố mẹ nuôi không nghe thấy, cô nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Cậu tạo dựng được cái rắm! Cái đồ hèn nhát, cậu lại chỉ vì chút chuyện cỏn con thế này mà phải trốn ra tận nước ngoài?”
Đường Dư Trì cũng nhỏ giọng đáp trả: “Mình trốn ra nước ngoài dù gì cũng tinh thần tràn đầy, còn hơn cậu suốt ngày buồn bực sầu não!”
“Mình buồn bực sầu não lúc nào!”
“Cậu lại còn không có hả? Tháng chín đi tham dự lễ cưới của Lư mập, mình thấy cái biểu cảm đó của cậu cứ như đi phúng viếng vậy.

Cũng may tính cách của Lư mập hiền lành, với cả mình còn anh dũng thay cậu uống biết bao nhiêu là rượu, chứ nếu không cậu nghĩ cậu có thể sống sót được bọn họ tha về à?”
Lư mập là bạn bè chung của bọn họ năm cấp ba, cũng là một con nhà giàu.
Hôm đó không phải Hướng Dụ cố ý không vui, chỉ là khi cô ngồi trong hàng ghế khách khứa, không cẩn thận nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mà người đó còn lên tiếng chào hỏi cô, lại còn gọi cô là chị dâu nữa.
Hướng Dụ chỉ trích: “Cậu không biết thẹn đâu mà còn nói mình? Bảo cậu uống ít thôi cậu không nghe, cuối cùng uống say như con chó chết, là mình vác cậu về đấy!”
Hai người trêu nhau nửa ngày trời, cũng đã đến lúc Đường Dư Trì phải vào cửa kiểm tra an ninh.
Anh ấy ôm Hướng Dụ lần nữa, dịu dàng nhỏ giọng dặn dò: “Chăm sóc bản thân thật tốt, vui lên nhé.

Đừng để sau này đến khi gặp lại, Cận Phù Bạch vẫn vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, còn cậu thì vừa xấu vừa già, giống như quỷ ấy.”
Hướng Dụ gật gật đầu, cô cũng dịu dàng nói: “Mình biết rồi, chúc cậu lên đường bình an, hạ cánh nhớ phải gọi điện cho mình đấy.

Yên tâm đi, mình là phẩm hạnh trời ban, cho dù 80 tuổi thì cũng vẫn là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Còn xấu nhất là cậu đấy, công nghệ phẫu thuật chỉnh hình ở nước ngoài phát triển, cậu cân nhắc kỹ vào.”
Ra khỏi sân bay, lòng cô trống trải đến mức tưởng chừng như có thể nghe được cả tiếng gió lùa.
Người cuối cùng có thể bàn luận với cô về Cận Phù Bạch, cũng rời đi mất rồi.
Mũi Hướng Dụ chua xót vô cùng, nhưng cô nhớ Cận Phù Bạch từng nói:
“Khi anh không ở đây, em không được khóc đâu đấy, anh sợ người khác không dỗ nổi em.”
Cách đó không xa, bố nuôi vẫy tay với cô: “Dụ Dụ, đi nào, bố mẹ nuôi đưa con đi ăn cơm.”
Cô đè nén nỗi chua xót, ngẩng đầu mỉm cười: “Vâng ạ.”
Mà một năm đó, cô không hề có bất cứ tin tức nào liên quan đến Cận Phù Bạch.
~Hết chương 38~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.