Phía bên kia nửa đêm

Chương 50part 4


Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 50: part 4

Khu vực này không mở cho khách đông đảo vào đây. Cuối cùng sau gần ba giờ đồng hồ chúng tôi mới tìm thấy bà ta ở đó. Bà ta đã ở trong tình trạng sống dở chết dở.
– Một câu hỏi cuối cùng, đề nghị ông trả lời hết sức thận trọng. Khi ông Douglas lúc mới ra khỏi hang, ông ấy có nhìn quanh để tìm người nào giúp đỡ không, hay là ông có ấn tượng rằng ông sắp bỏ ra về?
– Ông ấy sắp bỏ ra về.
– Ông luật sư có hỏi gì nhân chứng?
Giọng Napoleon rất nhẹ nhàng:
– Ông Cocyannis, ông có phải là nhà tâm thần học không?
– Không, tôi là một người dẫn đường.
– Nghĩa là ông không suy diễn tâm lý?
– Tất nhiên.
– Tôi hỏi điều này bởi vì trong một tuần qua chúng ta đã gặp những nhân viên khách sạn có kinh nghiệm về tâm lý con người, rồi những người làm chứng rằng trông thấy sự việc nhưng bản thân lại bị cận thị, còn bây giờ ông kể với chúng tôi rằng bởi vì người đó coi bộ bị kích động và ông có thể đọc được ý nghĩ của anh ta. Làm thế nào ông biết được anh ta không cần đến sự giúp đỡ khi ông tiến đến hỏi chuyện với anh ta?
– Ông ấy không tỏ ra như vậy.
– Và ông vẫn còn nhớ hành động của ông ta rõ như vậy ư?
– Đúng thế?
– Thế thì rõ ràng ông có một trí nhớ xuất chúng đấy.
– Tôi muốn ông nhìn quanh phòng xử án một lượt. Ông có gặp mặt ai trong phòng này trước đây không?
– Kẻ bị cáo kia.
– Phải. Ngoài ông ta ra? Ông cứ suy nghĩ kỹ đi.
– Không.
– Nếu ông đã từng gặp thì hẳn ông nhớ chứ?
– Tất nhiên rồi.
– Trước đây ông gặp tôi bao giờ chưa?
– Chưa.
– Ông làm ơn coi kỹ mẩu giấy này. Ông có thể cho tôi biết nó là cái gì không?
– Đó là cái vé!
– Vào hang Perama.
– Thế còn ngày tháng?
– Thứ hai. Cách đây ba tuần.
– Vâng. Vé này của tôi mua và đã sử dụng, ông Cocyannis ạ. Đoàn của tôi có năm người nữa. Và ông là người dẫn đường cho chúng tôi. Tôi không hỏi gì thêm.
***

– Anh làm nghề gì.
– Tôi là trực phòng tại khách sạn Palace ở Ioannia.
– Anh hãy nhìn người nữ bị cáo ngồi ở ghế kia. Trước đây có thấy cô ta bao giờ chưa?
– Thưa ngài, có ạ. Trên các bộ phim ạ.
– Trước ngày hôm nay, đã bao giờ anh thấy cô ta bằng xương bằng thịt chưa?
– Dạ, có ạ. Bà ấy tới khách sạn chúng tôi và hỏi tôi phòng ông Douglas trọ ở chỗ nào. Tôi bảo bà ấy là bà nên hỏi ở bàn tiếp đón, song bà ấy nói là bà không muốn làm phiền họ, vì vậy tôi đã cho số phòng của ông ấy.
– Lúc đó là bao giờ?
– Ngày mùng một tháng Tám. Ngày có trận gió meltemi.
– Anh có chắc chắn rằng đây chính lá người đàn bà đó không?
– Tôi làm sao có thể quên được? Bà ấy thưởng cho tôi những hai trăm drachma.
***
Phiên toà đã bước sang tuần thứ tư. Mọi người đều đồng ý rằng Napoleon Chotas tiến hành cuộc biện hộ một cách xuất sắc. Song mặc dầu vậy, mạng lưới kết tội cứ được dệt mãi, một ngày chặt thêm.
Peter Demonides dựng lên một bức tranh trong đó hai kẻ yêu nhau, tha thiết muốn gần gũi và lấy nhau đến mức phát cuồng, và Catherine Douglas là người duy nhất cản trở họ. Dần dần qua nhiều ngày, Demonides phân tích chi li âm mưu họ đã giết hại nàng.
[ alobooks ]
Ferderick Stawros, luật sư biện hộ của Larry Douglas lúc đầu lấy làm vui mừng là đã trút bỏ nhiệm vụ của mình và hoàn toàn dựa và Napoleon Chotas. Nhưng đến bây giờ Stawros, bắt đầu cảm thấy phải có một phép thần gì đó mới đạt được sự tha bổng của toà án.
Stawros chăm chú nhìn chiếc ghế bỏ trống trong phòng xử án chật ních người, anh băn khoăn không biết liệu Constantin Demiris có xuất hiện ở đó không. Nếu Noelle Page bị kết án, nhà tài phiệt Hy Lạp đó chắc sẽ không tới làm gì, bởi vì có nghĩa chính là ông ta đã bị thất bại. Mặt khác, nếu như nhà tài phiệt biết là sẽ được tha bổng, chắc là ông sẽ tới. Chiếc ghế trống đó trở thành một dấu hiệu phiên toà sẽ đi theo hướng nào.
Chiếc ghế vẫn bỏ trống.
Cho tới chiều hôm thứ sáu, phiên toà cuối cùng bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
– Xin ông cho biết quý danh.
– Bác sĩ Kazomides. John Kazomides.
– Ông đã từng gặp bà Douglas?
– Vâng. Tôi gặp cả hai người.
– Trong trường hợp nào vậy?
– Tôi nhận được một cú điện thoại từ vùng hang Perama gọi tới. Ở đó có một phụ nữ bị lạc và khi đoàn tìm kiếm cuối cùng phát hiện ra bà ta, bà ta đang trong tình trạng sốt nặng.
– Bà ta có bị chấn thương thực thể không?
– Có. Có rất nhiều vết dập. Hai bàn tay, hai cánh tay, và cả hai bên má bị nhiều vết xước vì va phải đá. Bà bị ngã và đập đầu xuống đất, và tôi chẩn đoán có thể đó là nguyên nhân chấn động. Tôi đã tiêm ngay cho bà ấy một mũi morphine giảm đau và ra lệnh cho họ đưa bà ấy vào bệnh viện địa phương.
– Và bà ấy đã đi đến đó?
– Không.
– Ông hãy cho đoàn hội thẩm biết lý do tại sao lại không đi.

– Theo yêu cầu tha thiết của chồng bà ấy người ta đã đưa bà ấy trở về nhà trọ ở khách sạn Palace.
– Ông bác sĩ, ông có thấy việc đó là kỳ cục không?
– Ông ấy bảo rằng ông ấy muốn tự mình chăm sóc vợ.
– Vậy là bà Douglas được đưa về khách sạn. Ông có đi theo về đó không?
– Có. Tôi tha thiết muốn được đưa bà ấy về nhà trọ. Tôi muốn có mặt bên giường bà ấy lúc bà ấy tỉnh dậy.
– Ông có mặt tại đó lúc bà ấy tỉnh không?
– Có – Ông hãy kể lại cho Toà hay bà ấy đã nói gì.
– Bà ấy nói với tôi rằng chồng bà cố tìm cách giết bà.
Phải mất tròn năm phút người ta mới lấy lại trật tự trong phòng xử án, mãi đến khi ông chánh án phiên toà doạ sẽ đưa vụ án vào xử kín thì tiếng ồn ào mới lắng đi.
Napoleon Chotas đến chỗ bị cáo ngồi và hội ý chớp nhoáng với Noelle Page. Lần đầu tiên nàng tỏ ra ủ dột. Demonides vẫn tiếp tục thẩm vấn nhân chứng.
– Ông bác sĩ, theo lời ông khai thì bà Douglas lúc đó bị choáng. Theo quan điểm nghề nghiệp của ông, khi bà ấy nói với ông rằng chồng bà cố tìm cách giết bà, lúc đó bà có tỉnh táo không?
– Có. Lúc ở trong hang, tôi đã tiêm cho bà ấy một mũi thuốc giảm đau và bà ấy tương đối bình tĩnh. Tuy nhiên khi tôi bảo với bà ấy rằng tôi sẽ tiêm cho bà ấy một mũi giảm đau nữa, bà ấy trở nên hết sức phấn khích và yêu cầu tôi đừng tiêm nữa.
Ông chánh án phiên toà nghiêng người, hỏi:
– Bà ấy có giải thích tại sao không?
– Thưa ngài, có ạ. Bà ấy nói rằng chồng bà sẽ giết chết bà trong lúc bà đang ngủ.
Ông chánh án ngả người ra tựa ghế, trầm ngâm suy nghĩ rồi nhắc Peter Demonides:
– Ông tiếp tục đi.
– Bác sĩ Kazomides, trên thực tế ông có tiêm cho bà Douglas một mũi giảm đau thứ hai không?
– Trong lúc bà ấy đang nằm trên giường ở nhà trọ?
– Vâng.
– Ông tiêm như thế nào?
– Tiêm dưới da. Vào bên hông.
– Khi bà ấy ngủ rồi thì ông ra về?
– Vâng.
– Trong vòng mấy tiếng đồng hồ sau đó liệu có cơ hội nào để bà Douglas có thể thức giấc, tự ra khỏi giường, vận quần áo và đi khỏi nhà mà không cần sự giúp đỡ của ai cả?
– Trong tình trạng của bà ấy như vậy? Không. Không thể nào được. Lúc đó bà ấy ngủ rất say.
– Thôi hết, xin cảm ơn bác sĩ.
Các hội thẩm viên quay nhìn chăm cú Noelle Page và Larry Douglas, vẻ mặt của họ trở nên lạnh lùng thiếu thiện cảm. Bất kỳ người lạ nào bước vào phòng xử án cũng có thể hiểu ra ngay rằng vụ án sẽ đi tới đâu.

Đôi mắt Bill Fraser ánh lên vẻ hài lòng. Sau lời khai của bác sĩ Kazomides, không còn ai nghi ngờ gì nữa về khả năng của Catherine đã bị Larry Douglas và Noelle Page sát hại. Napoleon Chotas không còn cách nào xoá đi được trong đầu óc các vị thẩm phán hình ảnh của một phụ nữ kinh hoàng, nghiện rượu, tứ cố vô thân, van nài người ta đừng bỏ rơi nàng vào tay kẻ sát nhân.
Ferderick Stawros đâm ra hốt hoảng. Trước đó anh đã để mặc cho Chotas độc diễn, và đi theo sự chỉ dẫn của ông với một niềm tin mù quáng, và anh tin rằng Chotas có khả năng giành được sự tha bổng cho thân chủ của ông, do đó cũng là tha bổng cho thân chủ của Stawros. Bây giờ anh cảm thấy đã bị phản bội. Mọi việc đã tách riêng hẳn ra.
Lời khai của bác sĩ đã gây ra một tổn thất không hàn gắn được xét cả về ảnh hưởng với tư cách chứng cớ và ảnh hưởng về phương diện tình cảm. Stawros nhìn quanh phòng một lượt. Gian phòng xử án đầy kín trừ một chiếc ghế dành riêng một cách khó hiểu. Các nhà báo trên khắp thế giới đều có mặt tại đây để chờ tin đưa về những sự kiện sắp diễn ra.
Stawros bất ngờ tưởng tượng ra cảnh anh vụt đứng, ra đứng đối diện với người bác sĩ kia một cách thông minh bác bỏ lại từng điểm một những lời khai của ông ta. Khách hàng của anh sẽ được tha bổng, còn anh, Ferdenck Stawros, sẽ trở thành anh hùng.
Anh biết đó là cơ hội cuối cùng của anh. Kết quả của vụ án này đem lại sự khác biệt giữa tiếng tăm và sự vô danh tiểu tốt. Stawros cảm thấy chân tay ngứa ngáy muốn đứng dậy. Song anh không thể cử động nổi. Anh cứ ngồi ngây ra, đờ đẫn và bị bóng ma của sự thất bại đè trĩu.
Anh nhìn Chotas. Đôi mắt sâu, buồn bã, trên bộ mặt đỏ bừng vẫn đang chăm chú theo dõi ông bác sĩ đang đứng ở vị trí của nhân chứng, dường như ông cố đi đến một quyết định nào đó.
Napoleon Chotas từ từ đứng dậy. Song thay vì tiến ra chỗ nhân chứng, ông lại đến chỗ ghế dài và nhẹ nhàng nói với các vị quan toà.
– Thưa ngài Chánh án, thưa các ngài. Tôi không có ý muốn kiểm tra chéo nhân chứng. Nếu được Toà cho phép tôi muốn yêu cầu tạm ngưng phiên toà để có thể họp kín với Toà và Công tố viên.
Chánh án phiên toà quay sang vị Công tố viên:
– Thế nào, ông Demonides?
– Tôi không phải đối – Demonides đáp bằng giọng uể oải.
Toà tạm nghỉ. Không một ai rời khỏi ghế của mình.
Ba mươi phút sau Napoleon Chotas một mình trở lại phòng xử án. Ngay phút giây ông vừa bước vào phòng, mọi người trong phòng xử án đã cảm thấy có một sự kiện quan trọng vừa xảy ra. Vị trạng sư lộ vẻ mãn nguyện ra mặt, dáng đi của ông nhanh nhẹn và tất bật hơn, coi bộ bài toán hóc hiểm đã được giải xong không cần phải úp úp mở mở gì nữa. Chotas bước tới chỗ ngồi của bị cáo và nhìn chăm chăm và Noelle. Nàng ngước lên nhìn thẳng vào ông, đôi mắt xanh biếc lo lắng, như xoáy vào dò hỏi. Đột nhiên một thoáng mỉm cười xuất hiện trên đôi môi ông luật sư và qua ánh mắt của ông, Noelle Page hiểu rằng ông đã thu xếp xong công việc, ông đã thực hiện một sự kỳ diệu bất chấp mọi bằng chứng, bất chấp mọi điều kiện bất lợi. Công lý đã thắng, song đó là công lý của Constantin Demiris. Larry Douglas cũng đăm đăm nhìn Chotas, vừa đầy vẻ sợ hãi lại vừa chứa chan hy vọng. Bất kỳ động tác nào của Chotas tiến hành cũng đều là Noelle cả. Thế còn chàng thì sao?
Chotas nói với Noelle Page bằng một giọng cố giữ thái độ trung lập:
– Ông chánh án phiên toà đã cho phép tôi được nói chuyện với cô trong phòng sự vụ của ông ấy.
Ông quay sang Ferderick Stawros đang ngồi với vẻ bồn chồn không biết chuyện gì đang diễn ra:
– Nếu ông muốn thì ông và thân chủ của ông cũng được phép tham dự câu chuyện của chúng tôi.
Stawros gật đầu:
– Vâng tất nhiên.
Rồi anh cuống quýt đứng dậy, suýt nữa đụng phải ghế ngồi.
Hai cảnh sát viên đi theo họ vào căn phòng trống của ông chánh án. Khi cảnh sát rút ra ngoài, họ còn lại với nhau, Chotas quay sang Ferderick Stawros nói nhẹ nhàng:
– Điều tôi sắp nói ra đây là nhằm đáp ứng lợi ích của thân chủ tôi. Tuy nhiên, vì họ là những kẻ đồng bị cáo cho nên tôi có thể thu xếp cho khách hàng của ông cũng được đặc quyền như khách hàng của tôi.
Noelle Page giục:
– Xin ông nói cho tôi biết đi.
Chotas quay sang phía nàng. Ông nói chậm rãi thận trọng chọn kỹ lưỡng từng từ một:
– Tôi vừa hội ý với các vị quan toà. Họ rất cân nhắc trước vụ án và lời buộc tội như đã nhằm chống lại cô. Tuy nhiên… (ông dừng lại, vẻ tế nhị). Tôi có thể thuyết phục cho họ thấy là không thể đem việc trừng phạt cô ra phục vụ cho lợi ích của công lý được.
– Chuyện gì sẽ xảy ra sau đây? – Stawros sốt ruột hỏi ngay.
Chotas tiếp tục với một vẻ đầy tự mãn:
– Nếu như bị cáo sẵn sàng thay đổi ý kiến và nhận tội, các vị quan toà đồng ý sẽ tuyên phạt mỗi người năm năm tù giam – Ông mỉm cười, nói tiếp – Bốn năm sẽ được hưởng án treo. Trên thực tế họ sẽ còn không đầy sáu tháng nữa.
Ông quay sang Larry:
– Ông Douglas, vì lý do ông là người Mỹ, ông sẽ bị trục xuất. Ông sẽ không bao giờ được quay trở lại Hy Lạp nữa.
Larry gật đầu, toàn thân chàng như trút được một gánh nặng.
Chotas quay lại Noelle:

– Việc này thực hiện cũng không phải dễ dàng gì. Tôi phải hết sức thành thực nói với cô rằng lý do chủ yếu mà toà ân xá chính là vì quyền lợi của ông… bảo trợ cho cô.
Họ cảm thấy ông ấy đã phải chịu đựng quá mức trước tai tiếng này, họ chỉ mong sớm chấm dứt vụ án này.
– Tôi hiểu – Noelle Page đáp.
Napoleon Chotas ngập ngừng lúng ta lúng túng;
– Còn một điều kiện nữa.
Nàng nhìn ông chằm chằm:
– Sao?
– Cô sẽ bị thu hồi hộ chiếu. Cô sẽ vĩnh viễn không được phép rời khỏi Hy Lạp. Cô sẽ ở lại đây dưới sự bảo hộ của ông bạn cô.
Thì ra sự việc lại như vậy.
Constantin Demiris vẫn giữ giá. Noelle Page không một chút tin rằng các vị quan toà ân xá cho nàng là vì họ quan tâm đến việc thanh danh của Demiris bị tổn thương.
Không, ông ta đã đặt một cái giá cho sự tự do của nàng, và Noelle Page biết rõ cái giá đó rất đắt. Song để đổi lại, Demiris sẽ giành lại nàng và sẽ bố trí để sao cho nàng sẽ không bao giờ còn gặp lại Larry nữa. Nàng quay sang Larry và nhận thấy sự thư giãn hiện trên nét mặt anh ta.
Anh ta sắp được tự do rồi, và anh ta chỉ quan tâm đến mỗi việc đó thôi. Anh ta không tỏ ra một sự luyến tiếc là sẽ mất nàng, luyến tiếc những gì đã xảy ra với họ. Song Noelle hiểu ý nghĩa của việc đó bởi nàng hiểu rõ Larry, chàng là ý trung nhân của nàng, là Doppelanger của nàng, cả hai người đều có một niềm say đời giống nhau, cũng có sở thích không thể thoả mãn nổi. Họ là những linh hồn giống nhau vượt lên trên cả cái chết, trên cả những luật lệ mà họ chưa bao giờ tạo nên và sống theo những luật lệ đó.
Noelle Page sẽ nhớ Larry tha thiết theo cách riêng của nàng, và khi chàng ra đi rồi, thì nàng biết rằng lúc này cuộc sống đối với nàng quý giá biết nhường nào và nếu nàng mất nó thì kinh khủng biết bao. Vì vậy nếu bắt họ lên cân, đây là một cuộc mặc cả rất đẹp và nàng chấp nhận nó một cách hàm ơn. Nàng quay sang Chotas, nói:
– Điều kiện thoả đáng.
Chotas nhìn nàng, đôi mắt ông đầy vẻ buồn rầu cũng như hài lòng. Noelle Page hiểu ra điều đó. Ông đã yêu nàng, đã đem hết tài năng ra để cứu nàng giúp cho một người đàn ông khác. Noelle cố hết sức đẩy Chotas đến chỗ yêu thương nàng bởi vì nàng cần đến ông, cần ông đảm bảo rằng ông sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để cứu nàng bằng được. Và mọi chuyện diễn ra đúng như vậy.
Ferderick Stawros lắp bắp:
– Tôi nghĩ như vậy là hết sức kỳ diệu. Hết sức kỳ diệu.
Trên thực tế Stawros cảm thấy đúng là một điều kỳ diệu, cũng gần như một sự tha bổng, và trong khi Napoleon Chotas thu hoạch được những nguồn lợi từ đó thì nguồn lợi phụ khác cũng thật to lớn. Từ nay trở đi Stawros sẽ có những loại khách hàng đặc biệt và cứ mỗi lần anh kể lại câu chuyện về phiên toà này, vai trò của anh sẽ ngày một lớn dần lớn dần.
Larry nói:
– Nghe ra ngon lành đấy. Nhưng vấn đề là ở chỗ chúng tôi không có tội. Chúng tôi không hề giết Catherine.
Ferderick Stawros quay lại, chàng nổi đoá:
– Ai cần biết các anh các chị có tội hay không có tội? – Anh thét lên – Chúng tôi đang tặng cho các người sự sống đấy – Anh ta liếc nhanh sang phía Chotas xem ông ấy có phản ứng gì trước chữ “chúng tôi” song vị luật sư già vẫn lắng nghe.
Chotas nói với Stawros:
– Tôi muốn ông hiểu cho rằng tôi không chỉ khuyên có riêng thân chủ của tôi. Thân chủ của ông hoàn toàn tự do quyết định.
Larry hỏi:
– Nếu không có cuộc mặc cả này thì điều gì sẽ xảy đến với chúng tôi?
Ferderick Stawros bảo:
Đoàn hội thẩm có thể sẽ…
Larry sỗ sàng cắt ngang:
– Tôi muốn được ông ấy nói kia – Rồi chàng quay sang Chotas, Chotas đáp:
– Trong một phiên toà, nhân tố quan trọng nhất không phải là vô tội hay có tội. Không có một chân lý tuyệt đối nào cả, mà chỉ có sự diễn đạt chân lý thôi. Trong nội vụ này, vấn đề không phải là ông bà vô tội trong vụ sát nhân này mà đoàn hội thẩm có ấn tượng đối với sự có tội. Ông sẽ bị kết án theo ấn tượng đó, và cuối cùng ông cũng sẽ bị coi như chết rồi.
Larry nhìn ông hồi lâu, sau đó gật đầu, nói:
– Thôi được. Cứ như thế!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.