Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 51: part 5
Mười lăm phút sau hai bị cáo đứng trước các vị quan toà. Chánh án phiên toà ngồi ghế giữa, hai bên là hai vị quan toà kia. Napoleon Chotas đứng cạnh Noelle Page, còn Ferderick Stawros đứng cạnh Larry Douglas. Cả gian phòng xử án đang căng thẳng như tích điện, bởi lời đồn đại lan rất nhanh rằng một sự kiện phát triển đầy kịch tính sắp diễn ra. Nhưng khi nó xảy đến, nó khiến mọi người hoàn toàn bất bất ngờ. Bằng một giọng nói trịnh trọng, mô phạm, dường như đã mặc cả ngầm với ba vị quan toà, Napoleon Chotas nói rằng:
– Thưa ngài Chánh án, thưa các ngài, thân chủ tôi muốn chuyển ý kiến từ không nhận tội sang nhận có tội.
Ông Chánh án dựa lưng vào ghế, ngạc nhiên nhìn Chotas như thể lần đầu tiên được nghe thấy thông báo này.
Noelle nghĩ thầm: Hắn làm ra bộ chơi đẹp. Hắn muốn thu được tiền thù lao hoặc dù thế nào chăng nữa thì vẫn là Demiris trả cho hắn.
Ông Chánh án vươn người về phía trước thì thào trao đổi ý kiến với hai vị quan toà kia. Họ gật đầu, rồi ông Chánh án cúi nhìn Noelle Page, hỏi lại:
– Bà muốn thay đổi ý kiến, xin nhận là có tội?
Noelle Page gật đầu, trả lời chắc nịch:
– Vâng.
Ferderick Stawros cũng nhanh chóng lên tiếng coi bộ anh ta sợ sẽ bị bỏ rơi:
– Thưa các ngài thân chủ của tôi muốn thay đổi ý kiến từ không nhận có tội đổi thành nhận có tội.
Ông chánh án quay sang nhìn Larry:
– Ông muốn thay đổi ý kiến, thừa nhận là có tội?
Larry liếc nhìn những rồi gật đầu:
– Vâng.
Chánh án chăm chú nhìn hai phạm nhân, nét mặt ông nghiêm trang.
– Các vị luật sư có cho các người biết là theo luật pháp của Hy Lạp thì hình phạt đối với tội mưu sát là hình phạt tử hình không?
Giọng Noelle Page mạnh và rõ:
– Thưa ngài, có.
Lại có cuộc thầm hội ý giữa các vị quan toà. Ông Chánh án quay sang công tố viên Demonides:
– Ông Công tố viên Nhà nước có phản đối gì về việc thay đổi ý kiến này không?
– Không.
Noelle Page tự hỏi không biết ông ta có dây dưa gì trong vụ mặc cả này không, hay ông ta chỉ bị người ta giật dây như một con rối.
Chánh án nói:
– Thôi được Toà không còn cách nào hơn là chấp nhận việc thay đổi ý kiến này!
Đoạn ông quay sang đoàn hội thẩm.
– Thưa quý vị, dưới ánh sáng của tình hình thay đổi mới này, đến đây các vị được giải thể khỏi nhiệm vụ với tư cách là các hội thẩm viên. Trên thực tế phiên toà đã chấm dứt. Toà sẽ thông qua bản án. Xin cảm ơn các vị đã tận tình phục vụ và cộng tác với chúng tôi. Toà sẽ tạm nghỉ trong hai tiếng đồng hồ.
Một lát sau các ký giả đã chen nhau ra khỏi phòng xử án, lao tới các máy điện thoại và các máy teletype để đưa tin về sự kiện mới nhất rất giật gân này tại phiên toà hình sự xử Noelle Page và Larry Douglas.
Hai giờ sau, Toà tái họp nhóm, phòng xử án lại đông nghịt người. Noelle liếc quanh phòng nhìn từng bộ mặt của cử toạ. Họ đang nhìn lại nàng với vẻ háo hức đợi chờ.
Noell làm như vậy và nàng cười thầm trước sự ngây thơ của họ. Họ là những người dân thường, là đám đông công chúng, họ thành thực tin rằng công lý được thực hiện đúng mực, rằng trong một chế độ dân chủ mọi người sinh ra đều được bình đẳng, rằng người nghèo cũng được hưởng những quyền lợi và đặc quyền giống như người giầu.
– Yêu cầu các bị can đứng dậy, tiến ra trước cửa.
Noelle duyên dáng đứng lên và tiến ra trước chỗ quan toà ngồi, Chotas đứng bên cạnh nàng. Liếc sang bên, nàng thấy Larry và Stawros cũng tiến lên phía trước.
Ông Chánh án bắt đầu nói:
– Đây là một phiên tờa kéo dài và đầy khó khăn. Trong những vụ trọng án khi người ta có lý do để nghi ngờ về khả năng phạm tội. Toà án luôn luôn có khuynh hướng để cho các bị can được hưởng ân huệ minh chứng sự nghi ngờ đó. Tôi phải thừa nhận rằng trong vụ ản này chúng tôi cảm thấy có tồn tại một mối nghi ngờ như vậy. Sự kiện là Nhà nước không thể đưa một corous delidi (chứng cớ phạm tội) là một điểm rất mạnh nghiêng về phía các bị cáo. – Đến đây ông quay sangnhìn Napoleon Chotas – Tôi tin rằng ông trạng sư đầy năng lực biện hộ cho bị cáo biết rõ rằng các Toà án Hy Lạp không bao giờ đưa ra hình phạt tử hình trong trường hợp chưa chứng minh thật dứt khoát rằng một vụ giết người đã được tiến hành.
Noelle bỗng thoáng có một cảm giác bồn chồn tuy chưa có gì đáng ngại, song mới chỉ là một tiếng thì thào nhỏ bên tai, một chút nghi ngờ mỏng manh. Ông Chánh án tiếp tục nói:
– Vì lý do đó cho nên các bạn đồng nghiệp của tôi và tôi hết sức ngạc nhiên khi đang giữa vụ án các bị cáo lại đột ngột thay đổi ý kiến, tự nhận là họ có tội.
Lúc này cảm giác nôn nao trong dạ dâng cao dần lên ở Noelle, nó bắt đầu chẹn lấy cổ họng nàng khiến cho nàng đột nhiên thấy khó thở, Larry cũng đang chăm chú theo dõi ông Chánh án và chàng không thể hiểu thấu đáo mọi việc đang diễn ra.
– Chúng ta đánh giá cao nỗi dày vò cắn rứt của lương tâm chắc chắn đã diễn ra trước khi các bị cáo thú nhận tội lỗi của họ trước toà án này và trước thế giới. Tuy nhiên, không thể chấp nhận sự thanh thản của lương tâm họ khi họ định chuộc lại tội ác kinh khủng bằng cách họ thừa nhận là đã phạm vào tội giết hại một cách không run tay mồt người đàn bà yếu đuối, không có gì che chở, giúp đỡ.
Đến lúc này Noelle bỗng choáng váng đầu óc trước một sự thật vừa được khẳng định, nàng đã bị người ta lừa. Demiris đã đặt bẫy để lừa nàng tới một cảm giác an toàn giả tạo mà lão ta có thể tạo ra cho nàng. Đây chính là cái trò chơi của hắn, là cái bẫy hắn nhử nàng vào. Hắn thừa biết là nàng sợ chết đến kinh hoàng, vì vậy hắn đã chìa ra cho nàng niềm hy vọng sẽ được sống và nàng đã chấp nhận nó, nàng đã tin ở hắn, và thế là hắn đã cao tay hơn nàng. Demiris muốn trả thù ngay lập tức, chứ chẳng đợi đến sau này. Lẽ ta nàng có thể thoát chết. Tất nhiên Chotas thừa biết rằng chừng nào chưa đưa ra một tử thi thì nàng đâu phải chịu hình phạt tử hình. Lão ta đã không mặc cả với quan toà. Chotas đã dựng lên toàn bộ sự biện hộ như vậy để lừa Noelle tới cái chết. Nàng quay nhìn lão ta. Lão đưa mắt, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của nàng, đôi mắt lão chứa chan một nỗi buồn rầu thực sự. Lão yêu nàng và rồi lão giết nàng, và dù cho lão có làm việc này một lần nữa, lão vẫn sẽ làm như vậy bởi vì cuối cùng lão là người của Demiris, cũng như nàng là người đàn bà của Demiris, và cả hai người không ai chống nổi quyền lực của hắn.
Chánh án vẫn đang nói:
– Vì vậy trong phạm vi quyền hạn mà Nhà nước giao phó cho tôi, và cũng là phù hợp với các luật pháp, tôi tuyên án tử hình hai bị cáo Noelle Page và Larry Douglas, bản án này sẽ thực hiện tại trường bắn… trong vòng chín mươi ngày kể từ ngày hôm nay.
Phòng xử án náo nhiệt, ồn ào, song Noelle chẳng còn nghe hoặc trông thấy gì nữa. Bất giác nàng quay lại đám công chúng. Chiếc ghế kia không còn bỏ trống nữa, Constantin Demiris đang ngồi tại đó. Y vừa mới cạo mặt, cắt tóc bảnh bao. Y mặc một bộ com lê xanh bằng tơ sống, cắt rất khéo, một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, cổ thắt nơ lụa đỏ. Đôi mắt đen của y sáng lên, sống động. Không còn dấu hiệu nào của một kẻ chiến bại, một người suy sụp như cái lần y tới thăm nàng ở trong ngục, bởi vì một con người như vậy chưa bao giờ tồn tại trong y.
Constantin Demiris đã tới để quan sát Noelle trong giây phút nàng thất bại, muốn được chiêm ngưỡng sự kinh hoàng của nàng. Đôi mắt đen của y như dán chặt vào mắt nàng và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nàng nhận thấy trong đôi mắt đó một sự thoả mãn sâu sắc và tàn ác.
Song cũng có một nét nữa. Có lẽ đó là sự nuối tiếc, song nó tắt nhanh trước khi nàng có thể nhận ra được, dù sao lúc này tất cả mọi chuyện là quá muộn rồi.
Cuối cùng ván cờ cũng đã kết thúc.
Larry lắng nghe những lời cuối cùng của người Chánh án, tâm trạng sững sờ, không thể tin được, sau đó một viên cảnh sát tiến lên phía trước, giữ lấy cánh tay chàng. Larry hất ra và quay lại phía các vị quan toà, chàng thét lên:
– Khoan đã nào! Tôi không giết cô ấy! Người ta ép cung tôi.
Một viên cảnh sát vội tiến ra và cả hai người giữ chặt lấy Larry. Một trong hai người đưa ra cái khoá tay.
– Không? – Larry rú lên – Nghe tôi nói đã nào! Tôi không giết cô ấy.
Chàng cố giật ra khỏi hai người cảnh sát, song chiếc còng tay đã sập vào cổ tay chàng, rồi chàng bị lôi ra khỏi phòng xử án.
Noelle cảm thấy có người bóp chặt cánh tay nàng. Một nữ cảnh sát đang đứng đó để chờ áp giải nàng ra khỏi phòng xử án.
– Cô Page, người ta đang đợi cô đó!
Nghe cứ như tiếng gọi nàng ra sân khấu. Cô Page, người ta đang đợi cô đó! Chỉ khác một điều là lần này tấm màn hạ xuống và sẽ không bao giờ được kéo lên lần nữa.
Khung cảnh nhắc cho Noelle nhớ rằng đây là lần cuối cùng trong đời, nàng xuất hiện trước công chúng, lần cuối cùng nàng đứng giữa mọi người, không bị giam cầm. Đây là lần cuối cùng nàng xuất hiện trước khi vĩnh biệt mọi người, song cái sân khấu cuối cùng của nàng lại là gian phòng xử án Hy Lạp bẩn thỉu, tiêu điều này. Nàng không thèm đếm xỉa nữa, nhủ thầm: Dù sao, chí ít mình cũng có được một gian phòng đông đúc khán giả. Nàng nhìn quanh phòng xử án chật ních người, một lần cuối cùng, nàng thấy Armand Gautier đang im lặng sững sờ, trừng trừng nhìn nàng, nàng chợt ớn cả người vì thói đạo đức giả ông ta.
Philippe Sorel cũng có mặt ở đây, bộ mặt gồ ghề cố nặn ra một nụ cười động viên nhưng không làm nổi.
Phía bên kia phòng là Israel Katz, đôi mắt ông nhắm lại, môi mấp máy coi bộ ông đang im lìm cầu nguyện điều gì. Noelle nhớ lại cái đêm nàng đã lén đưa ông vào thùng xe của viên tướng Đức, ngay trước mũi của gã sĩ quan Gestapo bạch tạng, nàng nhớ lại nỗi sợ của nàng lúc bấy giờ. Song không có gì giống với nỗi sợ đang ám ảnh nàng lúc này.
Noelle lại tiếp tục đưa mắt nhìn sang phía bên kia và dừng lại ở bộ mặt ông chủ tiệm Auguste Lanchon. Nàng không nhớ ra được tên lão ta, song nàng nhớ bộ mặt lợn ỉn của y, cái thân hình béo ú và căn phòng khách sạn ảm đạm ở Vienn ngày nào. Khi lão nhận thấy nàng nhìn lão, lão chớp chớp mắt rồi cúi gằm nhìn xuống đất. Một người đàn ông cao lớn, tóc muối tiêu, hấp dẫn, có vẻ là người Mỹ đang đứng lại, nhìn nàng đăm đăm, như muốn nói với nàng điều gì. Nàng không biết ông ta là ai. Người cảnh sát kéo tay nàng, nói:
– Đi thôi, cô Page…
Ferderick Stawros trong tình trạng sững sờ. Không những anh là kẻ chứng kiến một âm mưu tàn ác, anh lại còn dự phần vào đó nữa. Anh có thể ra trước Chánh án, kể lại cho ông ta mọi chuyện đã xảy ra, nói những điều Chotas đã hứa hẹn. Song liệu người ta có tin anh không?
Liệu người ta có coi trọng lời nói của anh hơn lời của Chotas không? Stawros cay đắng nghĩ quả là chẳng còn ăn nhằm gì nữa. Sau vụ này sự nghiệp của anh thế là tiêu ma. Từ nay sẽ không còn ai thuê anh tranh cãi nữa. Có tiếng người nói bên cạnh, anh quay lại, Chotas đứng đó, bảo rằng:
– Nếu ngày mai rỗi rãi, anh đến ăn trưa với tôi có được không, Ferderick? Tôi muốn anh gặp gỡ với các cộng tác viên của tôi. Theo tôi anh có một tương lai đầy hứa hẹn đấy.
Qua vai của Chotas, Ferderick Stawros có thể thấy ông Chánh án đang đi ra cửa về phòng làm việc của ông ta. Bây giờ có phải là lúc trao đổi giải thích cho ông ta về những sự kiện đã xảy ra được không? Stawros quay lại phía Napoleon Chotas, đầu óc anh vẫn còn đầy những nỗi sợ hãi trước việc ông ta đã làm, anh lại thấy mình nói như một cái máy.
– Ngài thật quý hoá. Mấy giờ thì tiện cho ngài?
***
Theo luật pháp Hy Lạp quy định, các cuộc hành hình được tiến hành trên hòn đảo nhỏ Ageana cách cảng Piraeus một giờ đường. Một chuyến tàu đặc biệt của chính phủ chở các phạm nhân đã thành án tới hòn đảo đó. Qua hàng loạt những mỏm đá xám nhỏ thì tới hải cảng và trên một đỉnh đồi cao có một ngọn đèn hải đăng xây dựng trên một mỏm đá cao. Nhà tù Agena nằm ở phía Bắc hòn đảo này, khuất khỏi tầm nhìn từ hải cảng nhỏ bé kia, nơi thường có những chuyến tàu đều đặn đổ khách tham quan lên đảo, để họ có một hai giờ đi mua sắm và ngắm phong cảnh ở đây trước khi lại tiếp tục đi sang các hòn đảo khác.
Nhà tù không nằm trong chương trình tham quan, cho nên không một ai được đến gần trừ có nhiệm vụ đặc biệt.
Lúc đó là bốn giờ sáng một ngày thứ bảy, cuộc hành quyết Noelle sẽ diễn ra vào lúc sáu giờ.
Họ mang đến cho Noelle chiếc áo dài nàng thích mặc nhất, đó là chiếc áo dài màu vàng đỏ, bằng len để hợp với đôi giày đỏ bằng da Thuỵ Điển. Nàng mặc một chiếc áo lót bằng lụa và một tấm đăng ten trắng che cổ nàng.
Constantin Demiris đã cử đến người thợ sửa tóc cho Noelle đến chỗ nàng để làm lại đầu tóc cho nàng. Dường như Noelle đang chuẩn bị đi dự dạ tiệc.
Trong tâm trí nàng, Noelle ý thức được rằng sẽ không có sự đặc xá ở phút cuối cùng, rằng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nữa cơ thể nàng sẽ bị người ta chà đạp một cách tàn nhẫn, máu nàng sẽ chảy hoà trên mặt đất. Thế nhưng trong tình cảm, nàng không thể không hy vọng, Constantin Demiris sẽ tạo được một chuyện diệu kỳ, cứu được cuộc sống nàng. Việc đó cũng chẳng có gì là kỳ diệu lắm, chỉ cần một cú phôn, một lời nói, một cái vẫy của bàn tay vàng của ông ta. Nếu ông có ý định cứu nàng, nàng sẽ để tùy ông định liệu. Nàng có thể làm mọi việc. Giá như nàng gặp ông, nàng sẽ hứa với ông rằng nàng sẽ không bao giờ gặp một người đàn ông nào khác, rằng nàng sẽ mang hết sức nàng ra để làm ông hạnh phúc suốt cuộc đời. Song nàng hiểu rằng cầu xin cũng chẳng có ích lợi gì. Nếu Demiris đến với nàng thì được. Còn nếu nàng phải đến để cầu xin ông thì không bao giờ.
Vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa.
Larry Douglas đang ở một chỗ khác cũng trong nhà tù đó. Kể từ khi chàng bị kết án, số thư từ gửi đến cho chàng tăng lên hàng chục lần. Những lá thư này là của phụ nữ từ khắp nơi trên thế giới đổ dồn về đây đến nỗi viên cai ngục tự coi mình là người rất sành sỏi mà cũng phải xúc động vì một vài lá thư trong số này.
Giả sử Larry Douglas biết được chúng, có lẽ chàng sẽ lấy làm thích thú lắm. Song chàng ở trong một trạng thái mơ hồ, chập chờn nửa sáng nửa tối mà trong đó không có gì đụng được tới chàng. Trong mấy ngày đầu tiên tới đảo, chàng đã ở một tâm trạng hung hãn, gào rú suốt ngày đêm rằng chàng vô tội và đòi phải có một phiên toà xét xử mới. Cuối cùng, người bác sĩ của nhà tù đã phải ra lệnh tiêm cho chàng các loại thuốc an thần.
Lúc năm giờ kém mười phút sáng hôm đó, khi viên cai ngục đi cùng bốn người gác tới xà lim của Larry Douglas, chàng ngồi trên giường im lặng, đầu óc để đâu đâu. Cai ngục phải gọi tên chàng lần thứ hai Larry mới nhận ra họ đang đến tìm chàng. Chàng đứng dậy, động tác chậm chạp uể oải như trong mơ.
Viên cai ngục dẫn chàng ra hành lang, họ bước chậm chạp như một đám rước nhích dần về phía cửa đã có người gác cẩn thận ở phía cuối hành lang xa tít. Khi họ tới cửa, người gác mở cửa và bước ra khoảnh sân có tường bao bọc.
Không khí lúc trời sắp rạng sáng lạnh buốt, Larry run rẩy khi bước qua cửa. Trên trời cao mặt trăng tròn vành vạnh cùng muôn vàn vì sao lấp lánh. Nó gợi cho chàng nhớ lại những buổi sáng trên những hòn đảo ở vùng Nam Thái Bình Dương khi các phi công rời khỏi chiếc giường ấm áp tập hợp dưới bầu trời lạnh giá đầy sao để nhận lệnh phút chót trước khi cất cánh. Chàng nghe rõ sóng biển từ phía xa dội lại và chàng cố nhớ xem chàng đang ở trên hòn đảo nào, nhiệm vụ chàng sắp phải thực hiện là gì. Có mấy người dẫn chàng đến một cái cọc dựng trước một bức tường, và trói chặt hai tay chàng ra sau lưng. Lúc này chàng chẳng còn giận dữ, chỉ có một trạng thái lơ mơ suy tưởng không biết người ta sắp giao cho chàng nhiệm vụ như thế nào đây. Chàng cảm thấy một nỗi ngán ngẩm vô cùng song chàng biết là không thể ngủ được bởi vì chàng còn phải thực hiện nhiệm vụ. Chàng ngẩng đầu lên, trông thấy có những người đàn ông mặc quân phục đang xếp thành hàng. Họ đang giương súng ngắm vào chàng.
Những bản năng cũ đã bị chôn vùi từ lâu bỗng bừng tỉnh. Họ sẽ tấn công từ mọi phía và cố tìm cách tách chàng ra khỏi phi đội của chàng, bởi vì họ đang sợ chàng. Chàng đã nhận thấy có một dấu hiệu vào lúc ba giờ sáng và biết rằng họ sẽ tìm đến chàng. Họ hy vọng chàng sẽ bật ra khỏi đội hình, thế nhưng chàng đã kéo cần lái hết cỡ về phía trước và lao ra vòng lượn phía ngoài gần như xé đứt toang hai cánh máy bay của chàng. Chàng bổ nhào xuống gần sát đất rồi bất ngờ đảo qua bên trái. Không còn thấy bóng dáng bọn chúng đâu nữa. Chàng đã lừa được chúng rồi.
[ alobooks ]
Chàng bắt đầu vút lên cao, phía dưới chàng có một chiếc Zero. Chàng cả cười, kéo cần lái bên phải cho đến khi chiếc máy bay Zero kia vào đúng tâm điểm của tầm súng máy bay chàng. Sau đó chàng lao xuống như một thiên thần phục hận, với tốc độ tăng dần để rút ngắn khoảng cách. Ngón tay chàng bắt đầu siết vào cò súng, đúng lúc một vết đau bất ngờ xuyên suốt cơ thể chàng. Rồi một vết đau nữa.
Một vết đau nữa. Chàng cảm thấy da thịt chàng bị xé nát, ruột gan bật ra ngoài. Chàng nghĩ: Lạy Chúa tôi, hắn ở đâu ra vậy? Vẫn còn thằng phi công cừ khôi hơn mình sao… Hắn là ai thế nhỉ?
Thế rồi chàng bắt đầu xoáy tít lao vào khoảng không gian và mọi vật trở nên tối đen im lặng.
***
Tại xà lim của Noelle, người thợ làm tóc đang uốn lại tóc cho nàng thì nàng nghe thấy loạt đạn vang lên ở bên ngoài. Nàng hỏi:
– Trời sắp mưa?
Người thợ uốn tóc lạ lùng nhìn nàng giây lát và nhận ra đúng là nàng không hiểu rõ ý nghĩa của âm thanh vừa rồi. Chị ta lặng lẽ đáp:
– Không. Ngày hôm nay sẽ đẹp trời.
Tới lúc này Noelle hiểu ra.
Sắp đến lượt nàng rồi.
Vào lúc năm giờ ba mươi phút, tức là đúng ba mươi phút nữa thì có cuộc hành quyết nàng. Noelle nghe rõ có tiếng bước chân tiến lại phía xà lim nàng. Tim nàng bỗng đập rộn một cách vô ý thức. Nàng tin rằng Constantin Demiris sẽ muốn tìm gặp nàng. Nàng ý thức được rằng nàng trông đẹp rực rỡ hơn bất kỳ lúc nào, và có lẽ khi ông ta trông thấy nàng… có lẽ… Viên cai ngục xuất hiện, đi cùng với một người gác và một nữ y tá mang theo một chiếc túi thuốc màu đen. Noelle nhìn theo ra phía sau nàng xem có Demiris không. Hành lang hoàn toàn trống trải. Người gác mở cửa xà lim ra cho viên cai ngục và người nữ y tá bước vào. Noelle cảm thấy tim nàng đập thình thịch, những làn sóng sợ hãi lại ùa đến với nàng, nhấn chìm hy vọng mong manh vừa mới trỗi dậy. Noelle hỏi:
– Đã đến giờ rồi ư?
Viên cai ngục coi bộ lúng túng:
– Chưa đâu, cô Page ạ. Người y tá vào đây để rửa ráy cho cô.
Nàng nhìn y không hiểu:
– Tôi cần gì phải rửa ruột.
Viên cai ngục lại càng túng lúng hơn:
– Nó giúp cô đỡ phải… bối rối.
Đến đây Noelle đã hiểu ra. Sự sợ hãi ở nàng bây giờ đã trở thành nỗi thống khổ cay đắng giằng xé tâm can nàng. Nàng gật đầu và viên cai ngục quay lui, ra khỏi xà lim. Người gác khoá cửa và ý tứ đi khuất xuống cuối hành lang.
Người y tá ầm ừ:
– Không nên làm hỏng chiếc áo đẹp này. Cô nên trút bỏ nó ra rồi nằm xuống kia. Chỉ một phút là xong thôi.
Người y tá bắt tay vào việc, song Noelle chẳng cảm thấy gì cả.
Nàng đang đứng cùng cha nàng. Cha nàng nói: Hãy nhìn con bé này, giá có một người lạ ở đây chắc anh ta đã bảo nó thuộc dòng dõi trâm anh đấy.
Rồi mọi người tranh nhau được bế bồng nàng trên tay.
Lúc đó có một ông cố đạo trong phòng, nói:
– Con có muốn thú tội trước Chúa không con?
Song nàng vội vàng lắc đầu bởi vì cha nàng đang nói và nàng muốn nghe xem ông đang nói gì vậy. Mi sinh ra đã là một công chúa và đây chính là vương quốc của mi. Khi mi lớn lên, mi sẽ kết hôn với một chàng hoàng tử đẹp trai và sẽ sống trong cung điện nguy nga.
Nàng đang bước xuống cuối hành lang dài cùng với mấy người đàn ông, ai đó đã mở cửa và nàng bước ra ngoài sân giá lạnh. Cha nàng bế nàng bên cửa sổ, nàng có thể trông thấy những cột buồm cao của những con tàu bồng bềnh trên sóng nước.
Mấy người kia dẫn nàng tới một cái cọc đặc trước một bức tường, họ trói tay nàng ra sau lưng và buộc co lưng nàng thật chặt vào cọc. Cha nàng bảo:
– Con có nhìn thấy những chiếc tàu kia không, công chúa! Hạm đội của con đó. Một ngày nào đấy chúng sẽ đưa con tới những nơi kỳ ảo trên thế giới này. Rồi ông ôm nàng sát vào người, nàng cảm thấy rất an toàn. Nàng không thể nhớ được lý do tại sao ông lại giận dữ với nàng như vậy, nhưng bây giờ thì mọi chuyện lại đâu vào đấy rồi, ông lại yêu mến nàng và nàng quay sang chỗ ông, song bộ mặt của ông đã mờ đi, nàng cũng không thể nhớ được hình dáng ông ra sao. Nàng không thể nhớ nổi nét mặt cha nàng như thế nào.
Nàng cảm thấy một nỗi buồn tràn ngập, như thể nàng đã mất đi một cái gì rất quí giá, nàng biết rằng nàng phải nhớ bằng được hình ảnh ông ra sao nếu không nàng sẽ chết, nàng cố tập trung tâm trí song nàng chưa kịp nhìn ra thì một loạt tiếng nổ gầm lên đột ngột. Hàng ngàn mũi dao nhọn đâm lêm thịt nàng đau xé, nàng vẫn muốn thét to lên trong trí não: Chưa! Chưa được! Đợi cho tôi nhìn thấy mặt cha tôi đã nào!
Song khuôn mặt đó đã tan biến vĩnh viễn vào bóng tối.