Phía bên kia nửa đêm

Chương 21part 3


Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 21: part 3

Câu lạc bộ Jefferson nằm ở phố “F” trong một toà nhà bằng gạch khiêm tốn, lùi xa mặt phố, có rào sắt bao quanh. Đây là một trong những câu lạc bộ rất khắt khe trong một thành phố có những câu lạc bộ khắt khe. Điều kiện dễ dàng nhất để có một người gia nhập câu lạc bộ là phải có ông bố trước cũng đã từng là hội viên rồi. Nếu ai không có điều kiện này thì cần phải có được ba hội viên đứng ra giới thiệu. Việc kết nạp hội viên mới được tổ chức mỗi năm một lần và mỗi lần bị khai trừ khỏi câu lạc bộ
Jefferson là coi như bị khai trừ vĩnh viễn, bởi vì quy định chặt chẽ của câu lạc bộ là không ai được kếp nạp hai lần.
Ông bà William Fraser là một sáng lập viên của câu lạc bộ này vì thế Fraser và Catherine hàng tuần có thể đến ăn tối tại đây ít nhất là một lần. Bếp trưởng đã từng phụ trách món ăn Pháp trong nhà hàng Rothschilds hai chục năm. Bếp núc của ông rất tuyệt, còn hầm rượu vang đứng vào hạng nổi tiếng thứ ba của nước Mỹ. Câu lạc bộ này được trang trí bởi một hoạ sĩ trang trí hàng đầu thế giới. Người ta đã chú ý đến màu sắc và ánh sáng đến mức phụ nữ vào đây được ánh đèn nến chiếu vào, dung nhan càng được tôn thêm lên. Vào bất kỳ tối nào, thực khách đều có thể gặp tại đây ông Phó Tổng thống, các thành viên của Nội các hoặc Toà án tối cao, những thượng nghị sĩ và các nhà tư bản công nghiệp thần thế đang kiêm soát các lãnh vực công nghiệp trên khắp thế giới.
Khi Catherine tới. Fraser đang đứng ngoài sảnh đợi nàng.
– Em đến có muộn không đấy? – Nàng hỏi.
– Dù em có đến muộn cũng không hề gì – Fraser đáp ngắm nhìn nàng với vẻ thán phục công khai – Em có biết rằng em đẹp tuyệt vời không?
– Có chứ. Ai cũng biết em là Catherine Alexander xinh đẹp tuyệt vời – Nàng nói.
– Anh nói thực đấy, Cathy ạ – Giọng ông tỏ ra nghiêm trang khiến cho nàng đâm lúng túng. Nàng đáp vụng về.
– Cảm ơn anh Bill. Thôi anh đừng nhìn em chằm chằm như vậy nữa.
– Anh không thể không ngắm em – Ông nói, đoạn khoác tay nàng.
Bếp trưởng Louis đưa họ tới một góc.
– Xin chúc cô Alexander và ông Fraser ăn ngon miệng.
Catherine rất thích thú khi thấy ông bếp trưởng của Câu lạc bộ Jefferson cũng biết tên nàng. Nàng hiểu rằng nàng thật là ngây thơ, vớ vẩn, song dù sao điều đó cũng gây cho nàng cảm giác nàng là người có vai vế, có tông tích. Nàng ngồi xuống, thư giãn và thoả mãn quan sát toàn bộ gian phòng.
– Em có uống gì không? – Fraser hỏi.
– Không, cảm ơn anh – Catherine đáp.
Ông lắc đầu:
– Anh cần phải luyện cho em một số thói quen xấu mới được.
– Thì anh đã làm rồi đó thôi – Catherine thì thào.
Ông cười khích nàng và rót lấy một ly rượu Scotch pha soda.
Nàng ngắm nhìn ông và cảm thấy ông là người thân thiết dịu hiền với nàng. Nàng tin rằng nàng có thể mang lại cho ông rất nhiều hạnh phúc. Và nàng sẽ hạnh phúc khi lấy ông. Rất hạnh phúc, nàng tự nhủ một cách kiên quyết như vậy. Hãy hỏi bất kỳ ai. Hãy hỏi tạp chí Time đi.
Nàng bực mình vì đầu óc nàng lúc này làm sao ấy. Nàng khó chịu vì chuyện gì vậy?
– Anh Bill ạ… – Nàng mào đầu… đột nhiên sững người lại.

Larry Douglas đang tiến lại phía họ, môi nở một nụ cười khi trông thấy và nhận ra Catherine. Anh ta đang mặc bộ quân phục của Binh đoàn Không quân lấy ở phòng phân vai trung tâm. Nàng không thể tin được khi anh ta tiến lại phía bàn của họ, cười hớn hở, nói:
– Xin chào.
Song anh ta không nói với Catherine mà nói với Bill vì ông ta đang đứng dậy, bắt tay anh ta.
– Tuyệt quá, lại được gặp cậu ở đây, Larry ạ.
– Rất mừng được gặp cậu ở đây, Bill.
Catherine nhìn hai người chòng chọc, đầu óc nàng mụ mị không còn biết phản ứng ra sao nữa.
Fraser bảo:
– Cathy, đây là đại uý Laurence Douglas. Và đây là cô Alexander… Catherine.
Larry Douglas cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt đen của y giễu cợt. Y trịnh trọng nói:
– Thật là diễm phúc được gặp cô đấy, cô Alexander.
Catherine định mở miệng nói, nhưng rối bỗng nhiên nàng nhận ra nàng chẳng biết nói gì bây giờ, Fraser nhìn nàng, đợi nàng lên tiếng. Nàng chỉ biết lặng lẽ gật đầu, vì không còn làm chủ được giọng mình nữa.
– Larry, ngồi cùng bàn với bọn mình nhé – Fraser bảo.
Larry nhìn Catherine rồi khiêm tốn đáp.
– Nếu như anh chắc chắn rằng tôi không làm phiền.
– Ồ, không hề gì. Ngồi xuống đây.
Larry ngồi xuống ghế, bên cạnh Catherine.
– Anh muốn uống gì? – Fraser hỏi.
– Wishky soda – Larry đáp.
– Em cũng thế – Catherine nói liều – Cho xuất đúp.
– Không thể tin được – Fraser nhìn nàng, ngạc nhiên.
– Anh chẳng nói là anh muốn dạy em một số thói quen xấu đấy ư – Catherine bảo – Em nghĩ em muốn bắt đầu từ bây giờ.
Sau khi Fraser gọi rượu xong, ông quay sang nói với Larry:

– Qua tướng Terry mình được biết một số chiến công của cậu… cả ở trên trời lẫn dưới đất.
Catherine nhìn Larry chằm chằm, đầu óc nàng đang bối rối, nàng cố định thần lại hỏi:
– Thế những huân chương đó…
Chàng nhìn nàng, vẻ chân thật:
– Sao cơ?
Nàng nuốt nước bọt:
– À thế ông kiếm chúng ở đâu?
– Tôi giành được trong cuộc vui chơi đấy – Chàng nghiêm trang đáp.
– Trong cuộc vui chơi – Fraser cười ha hả – Vừa qua Larry đã bay trong Không lực Hoàng gia Anh. Anh ấy là chỉ huy Phi đoàn Mỹ bên đó. Người ta phải thuyết phục anh trở về chỉ huy một căn cứ phi công chiến đấu ở Washington để đào luyện một số phi công chúng ta sẵn sàng chiến đấu.
Catherine quay nhìn Larry chằm chằm. Chàng mỉm cười hồ hởi với nàng, đôi mắt đưa đẩy. Như trong một cảnh quay lại ở một cuốn phim cũ. Catherine lại nhớ rành rọt từng lời nàng đã nói trong lần gặp nhau đầu tiên. Nàng đã ra lệnh cho chàng phải gỡ bỏ rải băng đại uý và các huân chương của chàng đi, và chàng đã làm một cách vui vẻ. Nàng đã lên mặt hách dịch… và nàng gọi chàng là thằng hèn? Bây giờ thì nàng chỉ muốn trốn xuống dưới gầm bàn.
Giá như cậu cho mình biết trước rằng cậu về thành phố này – Fraser nói tiếp – Mình sẽ đi lùng một cô bê béo cho cậu. Chúng ta sẽ làm một bữa tiệc thật to mừng cậu trở về.
– Mình thích thế này hơn – Larry đáp, Chàng nhìn sang Catherine, nàng quay đi chỗ khác, không dám bắt gặp cái nhìn của chàng.
Larry tiếp tục một cách thật thà:
– Thực ra khi mình đang ở Hollywood nghe tin cậu sản xuất một bộ phim huấn luyện Binh đoàn Không quân mình đã đi tìm cậu.
Chàng dừng lại, châm điếu thuốc, rồi thận trọng thổi tắt que diêm.
– Mình đã tới chỗ làm phim nhưng không thấy cậu ở đó.
– Mình phải bay đi London công tác – Fraser đáp – Catherine tới đó. Mình rất ngạc nhiên sao hai bạn lại không gặp nhau.
Catherine ngẩng nhìn Larry, lúc này chàng đang chăm chú quan sát nàng, đôi mắt nàng lộ vẻ thích thú.
Bây giờ là lúc nhắc lại những chuyện đã xảy ra. Nàng sẽ kể hết cho Fraser nghe, rồi cả ba cùng cười ha hả, coi như một giai thoại lý thú. Song không biết làm sao cổ họng nàng cứng lại không thốt được nên lời.
Larry nấn ná đợi nàng một lát rồi mới lên tiếng:

– Đoàn làm phim đông quá. Có lẽ chúng tôi không gặp được nhau.
Nàng thấy ghét Larry đã tìm cho nàng một lối thoát như vậy, song cũng đồng thời lại biến họ thành đồng loã chống lại Fraser.
Khi bồi mang rượu đến. Catherine uống hết ngay xuất rượu của nàng và lại gọi một xuất mới. Tối nay sẽ là tối kinh khủng nhất trong đời nàng. Nàng không tài thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi Larry Douglas.
Fraser hỏi chàng về những chuyện chiến đấu đã qua. Larry kể lại với vẻ dễ dàng, lý thú. Rõ ràng chàng chẳng coi việc gì là nghiêm túc cả. Chàng vốn là người thích thoải mái, song Catherine phải miễn cướng lắm mới chịu thừa nhận rằng một người thích thoải mái, vẫn có thể tình nguyện sung vào Không lực Hoàng gia Anh và trở thành anh hùng chiến đấu chống không quân Đức Luftwaffe. Và thật phi lý nàng càng thêm căm thù khi thấy y là một vị anh hùng. Thái độ của nàng tự phản lại nàng, nàng ngồi suy nghĩ mãi bên ly rượu Scotch thứ ba. Y là anh hùng hay tên hèn nhát, có gì là khác nhau đâu? Sau đó nàng nhận thấy nếu như y là một tên hèn nhát, y mới đúng là hình ảnh mà nàng có thể hiểu được. Nàng ngồi ngà ngà vì men rượu, lắng nghe hai người đàn ông trò chuyện. Khi Larry nói, chàng bộc lộ một nhiệt tình sôi nổi và cái nhiệt tình sôi nổi đó dường như sờ mó thấy được và nó lây lan sang cả nàng. Dường như chàng là người đàn ông sống động nhất mà nàng từng gặp từ trước tới nay. Catherine có cảm giác như nàng không hề giấu giếm một chuyện riêng gì, chàng nhiệt thành bộc lộ ra hết cả và chàng còn châm chọc những ai e ngại không dám bộc bạch tâm tư mình. Thì ai sợ ai nào? Như nàng chẳng hạn.
Nàng hầu như không đụng tới các món ăn, nàng không biết nàng đang ăn gì. Nàng lại bắt gặp cái nhìn của Larry, như thể chàng đã là nhân tình của nàng từ lâu rồi, rằng họ đã từng ở bên nhau thuộc về nhau song nàng biết rõ điều đó là ngu muội. Y giống như một cơn lốc, một sức mạnh ngông cuồng của tủ nhiên và bất kỳ người đàn bà nào bị cuốn vào giữa cơn lốc người đó sẽ bị tiêu diệt.
Larry mỉm cười với nàng.
– Tôi e rằng chúng ta đã gạt cô Alexander ra khỏi cuộc nói chuyện này – Chàng nói một cách lịch thiệp – Tôi tin rằng nàng còn hấp dẫn hơn cả hai thằng chúng ta gộp lại.
– Anh nhầm đấy – Nàng thân mật đáp – Cuộc sống của tôi rất tẻ. Tôi làm việc với Bill – nàng nói đến đây thì cảm thấy không ổn, mặt đỏ bừng – Song ý tôi nói không hoàn toàn như vậy. Tức là…
– Tôi hiểu cô định nói gì rồi – Larry bảo.
Nàng thấy càng căm ghét y hơn khi y quay sang Bill nói:
– Anh đã kiếm được nàng ở đâu vậy?
– Tôi cũng số hên đấy – Fraser nồng nhiệt bảo – Rất hên. Cậu vẫn chưa lấy vợ?
Larry nhún vai.
– Ai thèm lấy cái thứ tôi?
Đồ xỏ lá, Catherine nghĩ thầm. Nàng nhìn, quanh căn phòng. Nửa tá phụ nữ đang chằm chằm nhìn Larry, người thì công khai, kẻ thì kín đáo. Y là một cái nam châm rất gợi dục. Catherine đánh bạo hỏi:
– Các cô gái nước Anh ra sao?
– Rất tuyệt – Y đáp lịch sự – Tất nhiên tôi cũng không có nhiều thời giờ cho loại gái đó. Tôi còn bận với việc bay.
Mi nói xạo, Catherine nghĩ thầm. Ta có thể đánh cuộc là trong vòng một trăm dặm cách chỗ mi đứng không còn lấy một cô gái đồng trinh nào. Rồi nàng nói to:
– Tôi thấy tiếc cho các cô ấy. Họ đã bỏ lỡ bao cơ hội đấy! – Giọng nàng có vẻ đây nghiến hơn so với nàng dự định lúc đầu.
Fraser nhìn nàng, lúng túng trước sự sỗ sàng thô lỗ của nàng. Ông nhắc:
– Kìa Cathy.
– Ta làm một chầu nữa nhé – Larry vụt cắt ngang.
– Có lẽ Catherine uống như vậy đủ rồi – Fraser bảo.
– Không phải thế – Catherine lên tiếng, rồi nàng thấy hoảng sợ vì nhận ra rằng nàng đã nói nhịu – Có lẽ tôi phải về thôi.
– Được Fraser quay sang Larry – Thường ngày Catherine không uống rượu đâu – Ông chống chế như vậy.

– Theo tôi, có lẽ nàng quá phấn khởi vì lại được gặp anh đấy – Larry bảo.
Catherine muốn cầm lên một chiếc ly và ném thẳng vào mặt gã. Lúc y tỏ ra hèn nhát nàng thấy ghét y. Bây giờ nàng càng ghét y hơn. Không rõ lý do vì sao như vậy.
Sáng hôm sau Catherine thức dậy, đầu váng vất mà nàng tin là cần phải đến bác sĩ để khám bệnh. Nàng cảm thấy trên đôi vai nàng có ít nhất đến ba cái đầu, tất cả đang đập theo nhịp của mấy người đánh trống khác nhau. Nằm trên giường đã khó chịu, song trở dậy, đi lại, lại thấy còn khó chịu hơn. Nàng nằm trên giường cố nén cơn buồn nôn ập tới, toàn bộ sự việc diễn ra tối hôm trước hiện lên trong ký ức và cơn đau tăng lên bội phần. Một cách vô cớ nàng cho rằng sở dĩ nàng váng đầu là vì Larry Douglas, bởi lẽ nếu không có y xuất hiện ở đó thì việc gì nàng phải uống rượu. Catherine đau đớn quay đầu lại chiếc đồng hồ bên cạnh giường. Nàng đã ngủ quá giờ.
Nàng phân vân không biết nên ở lại giường hay gọi xe cấp cứu Nàng thận trọng ra khỏi giường, đi vào buồng tắm. Nàng lần tới chỗ vòi sen, vặn vòi nước lạnh để cho những tia nước chảy xuống khắp người. Nàng rên lên khi dòng nước lạnh chạm vào người, và khi bước ra khỏi vòi sen nàng cảm thấy đầu óc khá hơn. Không hết hẳn, song cũng khá hơn, nàng nghĩ thầm.
Bốn mươi lăm phút sau, nàng đã có mặt tại bàn làm việc. Cô Annie, thư ký của nàng bước vào với vẻ đầy phấn khích bảo:
– Chị có đoán được gì không?
– Sáng nay thì chịu – Catherine thì thào – Cô làm ơn nói nho nhỏ một chút xem nào.
– Đây này? – Annie ấn vào tay nàng tờ báo buổi sáng – Hắn đấy!
Trên trang nhất có tấm hình của Larry Douglas mặc quân phục, đang nhâng nhâng cười với nàng. Dòng chữ chú thích có ghi: “Người anh hùng Mỹ trong không lực hoàng gia Anh đã trở về Washington để lãnh đạo một đơn vị không quân chiến đấu mới”. Tiếp đó là một bài tường thuật chiếm hai cột báo.
– Hấp dẫn không? – Annie kêu lên.
– Quá quắt – Catherine đáp, rồi nàng vứt xoạch tờ báo vào sọt giấy lộn – Thôi ta vào công việc đi.
Annie ngạc nhiên nhìn thẳng nàng, nói:
– Xin lỗi chị… Tôi… tôi cứ tưởng anh ta là bạn của chị nên chị quan tâm đến anh ta.
Catherine uốn nắn lại:
– Y không phải là bạn, là kẻ thù thì đúng hơn – Nàng thấy vẻ mặt băn khoăn của Annie – Chúng ta hãy quên cái gã Douglas đó đi.
– Vâng – Annie lúng túng đáp – Tôi nói với anh ta rằng theo tôi nghĩ thì chị sẽ hài lòng về bài báo này.
Catherine trừng trừng nhìn cô ta:
– Bao giờ vậy?
– Sáng nay, lúc anh ta gọi điện tới đây. Anh ta đã gọi ba lần rồi.
– Thế sao cô không cho tôi hay?
Chị chẳng đã dặn tôi là không cần phải báo chị biết khi anh ta phôn tới đây – Cô Annie nhìn nàng, vẻ mặt đầy bối rối.
– Y có để lại số điện thoại không?
– Không.
– Thôi được – Catherine nhớ lại bộ mặt của y, đôi mắt to và đen, đầy vẻ châm chọc – Thôi được, nàng nhắc lại lần nữa, khẳng định hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.