Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 20: part 2
Ông ta quay người, đi vội ra phía cửa, bỏ mặc Catherine đứng trơ ở đó. Nàng nhìn quanh, bất lực. Mọi cặp mắt dường như đổ dồn về phía nàng, chờ đợi nàng một hành động gì đây.
Một người đàn ông gầy gò, tóc mối tiêu, vận một chiếc áo thun bước về phía nàng, vẻ mặt đầy đắc ý, hỏi nhỏ:
– Cô cần giúp gì không?
– Tôi cần một phép thuật – Catherine chân thực đáp.
– Tôi được phân công phụ trách vụ này, song tôi không biết cần phải làm gì đây.
Y cười toét với nàng.
– Chúc mừng cô đã đến Hollywood. Tôi là Tom OBrien Trợ lý đạo diễn.
Nàng nhìn y, lúng túng.
– Trợ lý đạo diễn. Ông bạn của cô, viên hạ sĩ đó, được cử đạo diễn phim này, song tôi có cảm giác ông ấy không “đậu” được.
Ở con người này có vẻ gì đó bình thản quả quyết mà Catherine thấy mến.
– Anh làm ở Metro Goldwyn Mayer đã lâu chưa?
– Hai mươi năm rồi.
– Theo anh, anh có thể đạo diễn được phim này không?
Nàng thấy y bặm môi.
– Để tôi thử xem – Y nói nghiêm túc – Tôi đã làm sáu phim với Willie Wyler – Đôi mắt y trở lên nghiêm nghị – Tình hình không đến nỗi tồi tệ như ta tưởng đâu. Cái chính là cần tổ chức lại một chút. Kịch bản viết rồi, việc phân cảnh đã làm xong.
– Đó mới chỉ là bước đầu thôi – Catherine nói – Nàng nhìn những người mặc quân phục trong khu vực sân khấu. Phần lớn họ mặc không vừa, trông lúng ta lúng túng. – Catherine bình luận. – Họ đi làm quảng cáo cho Hải quân có lẽ hợp hơn.
OBrien cả cười, tâm đắc.
– Những bộ quân phục này may ở đâu thế?
– Ở Western Costume. Bộ phận trang phục của chúng tôi hết quần áo rồi. Chúng tôi đang quay ba bộ phim chiến tranh cùng một lúc.
Catherine quan sát mấy người kia, rồi nhận định.
– Có độ nửa tá anh chàng quả là dở ẹt. Ta hãy trả họ về để xem chúng ta có khá hơn không.
OBrien gật đầu, tán thành:
– Đúng thế?
Catherine và OBrien tiến về nhóm người đóng vai quần chúng. Sân diễn to lớn đang vang lên tiếng chuyện trò ầm ầm váng cả đầu.
– Giữ trật tự nào – OBrien la toáng lên – Đây là cô Alexander. Cô ấy sẽ phụ trách ở đây.
Có vài tiếng huýt gió, rừ rừ đáp lại.
– Xin cảm ơn – Catherine mỉm cười, nói – Đa số các bạn đều đẹp cả, nhưng một số người phải trở về Western Costume để lấy những bộ quân phục khác. Xếp hàng lại, chúng tôi sẽ điểm qua các bạn một lượt.
– Tôi muốn điểm qua cô trước đã. Cô sẽ ăn gì tối nay? – Một gã vọng ra.
– Tôi sẽ ăn tối với chồng tôi – Catherine đáp – Ngay sau khi anh ấy thi đấu về.
OBrien tập hợp toán người lại thành một hàng rời rạc. Catherine nghe thấy tiếng cười nói vang vang ở khu bên cạnh, nàng xoay qua phía đó, tỏ ý khó chịu. Một diễn viên quần chúng đứng gần bên một phông cảnh cảnh nói chuyện với ba cô gái, ba cô nàng đang như nuốt từng lời của anh ta, chốc chốc lại cười rú lên trước những câu nói của anh ta. Catherine nhìn họ một lúc, rồi nàng tiến về phía người đàn ông mà bảo:
– Xin lỗi. Mời anh đứng xuống cuối hàng.
Người đàn ông từ từ quay lại, cất tiếng hỏi:
– Cô nói với tôi đấy à?
– Phải – Catherine đáp – Chúng ta sẽ bắt tay vào việc.
Nàng bỏ đi.
Y quay lại thì thào điều gì đó với mấy cô gái làm cho bọn họ cười rộ lên, sau đó mới từ từ tiến đến phía sau Catherine. Y có khổ người cao gầy, nét mặt khắc khổ, y rất đẹp trai, tóc đen nhánh, đôi mắt đen dữ dội. Mỗi khi y nói giọng y trầm có vẻ nhâng nhâng vui vẻ. Y hỏi Catherine.
– Cô cần gì ạ?
– Anh có muốn làm việc không? – Catherine đáp.
– Có chứ, có chứ – Y khẳng định.
Đã một lần Catherine đọc được một bài báo viết về các diễn viên đóng vai quần chúng. Họ là loại người đặc biệt, họ sống một cuộc đời ẩn danh trên các sàn diễn, tạo không khí cho những cảnh đông người, trên đó các diễn viên minh tinh xuất hiện. Họ là những người, không có bộ mặt, không có tiếng nói, một cách tự nhiên họ cũng không có tham vọng tìm kiếm một loại việc làm gì có ý nghĩa hơn.
Người đàn ông đứng trước nàng thật đúng là một thí dụ điển hình. Bởi y là một kẻ đẹp trai dữ dội, có lẽ y đã nghe theo lời khuyên của ai đó ở quê hương y rằng cứ đến Hollywood khắc trở thành minh tinh màn bạc, và y biết rằng cần phải có tài năng cùng với mẽ bề ngoài, vì thế y đã chấp nhận việc bắt đầu làm diễn viên phụ vì đó là cách giải quyết dễ dàng nhất.
– Chúng ta cần phải thay một số bộ quân phục – Catherine kiên nhẫn giải thích.
– Quần áo của tôi đã được chưa? – Y hỏi.
Catherine ngắm kỹ lại bộ quân phục của y. Nàng phải công nhận là vừa như in, làm nổi bật đôi vai rộng đến quá mức, và thót lại ở co lưng gầy của y. Nàng nhìn chiếc áo y mặc. Trên cầu vai có dải băng đại uý. Bên ngực y, gắn những cuốn huân chương nhiều màu lấp lánh.
– Bà chủ thấy có oai không? – Y hỏi.
– Ai bảo anh đóng vai đại uý?
Y nhìn nàng, nghiêm túc:
– Đấy là ý kiến của tôi. Theo cô, tôi không đóng nổi đại uý sao?
Catherine lắc đầu:
– Không, không được.
Y bĩu môi, vẻ suy xét:
– Trung uý, được không?
– Không.
– Vậy thì thiếu uý?
– Theo tôi, anh không đáng mặt sĩ quan.
Đôi mắt đen của y nhìn nàng, lúng túng:
– Sao? Có gì không được nào? – Y hỏi.
– Phải. – Nàng đáp – Cái đám huân chương kia. Hẳn là anh phải hết sức dũng cảm.
Y cười.
– Tôi muốn làm cho cái bộ phim chết dẫm này có thêm chút màu sắc.
– Nhưng anh đã quên mất một điều – Catherine nói rành rọt. – Chúng ta đã đánh nhau đâu. Chắc anh vớ được những của này trong cuộc hội hè.
Gã kia cười, bẽn lẽn thừa nhận:
– Cô nói đúng. Tôi quên mất điều đó. Để tôi gỡ bớt đi vài chiếc.
– Phải gỡ hết – Catherine bảo.
Y lại nhìn nàng và từ từ nhăn nhở cười.
– Xong ngay, thưa Boss.
Nàng định độp ngay lại: “Không được gọi tôi bằng “boss” nữa, song lại nghĩ, thôi kệ mẹ hắn, và nàng quay gót đi ra nói chuyện với OBrien. Catherine ra lệnh cho tám người đi đổi quần áo và dành một giờ sau đó trao đổi về cảnh quay với OBrien.
Viên hạ sĩ nhỏ thó đã quay lại chốc lát, sau đó biến mất, Catherine cho rằng như vậy lại càng tốt. Ông ta có mặt ở đây chỉ để kêu ca và làm mọi người thêm bực dọc. Trước bữa ăn OBrien đã quay, xong cảnh đầu tiên và Catherine cảm thấy công việc diễn biến không đến nỗi quá tồi. Chỉ có một trục trặc khiến nàng khó chịu trong buổi sáng hôm đó Catherine đã phân công cho diễn viên phụ hay gây gổ kia đọc một vài dòng, nhằm làm hạ uy tín của y. Để trả giá cho sự xấc xược của y, nàng muốn y phải được xuất hiện trong cảnh quay. Nhưng y đã đọc phần y được giao hoàn toàn trôi chảy và y xuất hiện trong cảnh quay với vẻ đầy tự tin. Sau khi y làm xong phận sự, y quay lại phía nàng, nói:
– Làm như thế ổn chứ, thưa Boos?
Đoàn làm phim nghỉ để ăn trưa, Catherine đi về phía nhà ăn rất rộng ở trường quay và ngồi xuống chiếc bàn ở một góc phòng. ơ chiếc bàn bên cạnh có một tốp lính mặc quân phục. Catherine quay ra mặt ra cửa, thấy gã diễn viên phụ nọ đang bước vào, bám quanh là ba cô gái, cô nào cũng tìm cách sán đến gần gã. Catherine cảm thấy mặt nóng bừng. Nàng nghĩ đó chẳng qua chỉ là một phản ứng hoá học bình thường. Có những kẻ cứ trông thấy mặt là ta đủ ghét, mà cũng lại có những người cứ trông thấy mặt ta lại mến ưa. Trong cái thái độ xấc xược đến khó chịu của y có một nét gì khiến cho nàng phải nghĩ khác đi Hẳn y phải là một tay chơi có hạng, mà có lẽ đúng là như vậy đấy.
Y ngồi xuống với mấy cô gái quanh chiếc bàn đưa mắt nhìn quanh bắt gặp Catherine, sau đó y ghé sát vào nói điều gì với mấy cô gái. Họ quay cả sang nhìn về phía nàng, đoạn cười rộ lên. Thằng khốn nạn. Nàng theo dõi y đi về phía nàng. Y nhìn xuống nàng, nụ cười thông cảm từ từ xuất hiện trên môi.
– Tôi ngồi với cô một lát được không? – Y hỏi.
– Tôi…
Song y đã ngồi xuống, nhìn nàng chăm chú, cặp mắt bắt đầu dò xét vẻ thích thú.
– Anh muốn gì? – Catherine sẵng giọng hỏi.
Y lại cười nhăn nhở:
– Có thực cô muốn biết không?
Môi nàng mím chặt, giận dữ:
– Này, nghe đây…
– Tôi muốn hỏi cô – Y nói nhanh – Sáng nay tôi đóng như vậy có được không? Yvươn người ra phía trước, vẻ chân thành, hỏi – Diễn xuất của tôi có sức thuyết phục không?
– Có thể là anh thuyết phục nổi họ đấy – Catherine đáp, gật đầu về phía mấy cô gái – Còn nếu như anh muốn biết ý kiến tôi ư? Anh là một cái máy nói mà thôi.
– Tôi đã làm gì để cô phải phật ý.
– Chuyện gì của anh cũng đều khiến tôi phật ý – Nàng nói đều đều – Tôi không không ưa kiểu người như anh.
– Kiểu người như tôi thì sao?
– Anh là một thứ đồ rởm. Anh thích diện bộ quận phục này để trưng với các ả chứ gì, thế đã bao giờ anh nghĩ đến việc đăng lính chưa?
Y nhìn nàng, vẻ nghi ngờ, hỏi:
– Cả việc bị bắn chết? Chuyện đó để dành cho bọn khờ khạo – Y nghiêng người về phía trước, cười nhăn nhở – Việc này kể cũng vui đấy chứ.
Catherine bặm môi, giận dữ:
– Anh không đủ điều kiện để đăng lính sao?
– Về kỹ thuật, tôi đủ điều kiện, song một người bạn tôi quen một ông “cốp” ở Washington và… – Y hạ giọng – Theo tôi, họ sẽ không lấy tôi đâu.
– Anh là đồ để tiện – Catherine bật ra.
– Tại sao?
– Nếu anh không rõ tại sao thì tôi cũng chẳng bao giờ giải thích cho anh được.
– Cô cứ thử xem nào. Trong bữa ăn tối nay ở phố cô nhé. Cô có nấu nướng được không?
Catherine đứng phắt dậy, hai má nàng đỏ bừng vì giận dữ.
– Anh đừng trở lại trường quay làm gì nữa – Nàng nói – Tôi sẽ bảo ông OBrien gửi phiếu thanh toán tiền công sáng nay cho anh.
Nàng quay đi, chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi:
– Anh tên gì?
– Douglas. Larry Douglas – Y đáp.
***
Đêm hôm sau, từ London, Fraser gọi điện thoại cho Catherine hỏi về tình hình vừa qua. Nàng thông báo cho ông biết mọi chuyện xảy ra ban ngày, song không hề đề cập đến sự kiện với Larry Douglas. Khi nào Fraser trở lại Washington, nàng sẽ kể lại chuyện đó cho ông sau để hai người có dịp cười hể hả với nhau.
Sáng sớm hôm sau, Catherine đang mặc quần áo để ra trường quay thì chuông ở cửa réo vang. Nàng mở cửa ra đã thấy một chú bé làm việc chuyển tin đứng ngoài cửa tay ôm một bó hoa hồng lớn.
– Catherine Alexander? – Nó hỏi.
– Phải.
– Mời chị ký vào đây.
Nàng ký vào tờ giấy hắn trao cho nàng, rồi đón lấy bó hoa, nàng nói:
– Đẹp quá nhỉ.
– Phải mất mười lăm đô-la.
– Sao?
– Mười lăm đô-la ạ. Bó hoa này do người nhận trả tiền đấy ạ!
– Tôi không hiểu…
Môi nàng mím lại. Catherine cầm lấy tấm thiếp gắn ở bó hoa, rút khỏi chiếc phong bì đựng thiếp. Nàng đọc dòng chữ: “Lẽ ra tôi trả tiền bó hoa này, song tôi đã mất việc rồi. Chào thân ái. Larry”.
Nàng ngây người ra nhìn tấm thiếp, không tin được.
– Chị có nhận bó hoa này không? – Cậu bé phát tặng phẩm hỏi.
– Không – Nàng nói vội, đoạn dúi hoa trở lại tay đứa bé.
Nó nhìn nàng, lúng túng:
– Anh ấy bảo rằng thể nào chị cũng sẽ cười rộ. Đây là trò đùa riêng mà thôi.
– Tôi không cười – Catherine nói rồi giận dữ đóng sầm cửa lại.
Suốt ngày hôm đó, câu chuyện này cứ ám ảnh làm nàng khó chịu. Nàng đã gặp những người rất ích kỷ, song chưa từng thấy ai lại dương dương tự đắc như cái gã Larry Douglas này. Nàng tin rằng y đã từng có hàng loạt chiến công giòn giã với những cô ả tóc vàng đầu óc trống rỗng, những cô da ngăm đen ngực căng đầy sẵn sàng lăn vào giường của y. Chỉ riêng việc y xếp nàng cùng hạng với bọn con gái đó cũng đủ khiến nàng thấy bị rẻ rúng, nhục mạ rồi. Càng nghĩ đến y nàng càng thấy sởn gai ốc. Nàng quyết gạt y ra khỏi đầu.
Lúc bảy giờ tối hôm đó Catherine sửa soạn rời sàn diễn ra về. Một người phụ tá tay cầm một chiếc phong bì, tiến lại chỗ nàng.
– Cô Catherine, cô đã tính tiền cái này rồi ư?
Đó là tấm phiếu thanh toán của bộ phận phân vai gửi đến.
– Một bộ quân phục (đại uý).
– Sáu dải dây băng.
– Sáu huân chương (có liệt kê).
Tên diễn viên: Laurence Douglas… (tính vào khoản riêng của Catherine Alexander. MGM).
Catherine ngẩng lên, mặt đỏ bừng.
– Không?
Ông ta nhìn nàng:
– Vậy tôi nói với họ sao đây?
Ông báo cho họ rằng tôi sẽ trả tiền huân chương cho hắn nếu như hắn được truy tặng.
Ba ngày sau bộ phim được quay xong. Ngày hôm sau nàng xem bản nháp và duyệt y. Bộ phim chắc sẽ không giật được giải thưởng nào, song rất giản dị và có hiệu quả.
Tom OBrien đã hoàn thành tốt công việc.
Sáng thứ bảy Catherine đáp chuyến máy bay trở về Washington. Nàng bao giờ cũng thấy lưu luyến khi phải giã từ bất kỳ một thành phố nào. Sáng thứ hai tới nàng sẽ quay lại với văn phòng của nàng và cố gắng thanh toán các công việc đang chất thành đống trong lúc nàng đi vắng.
Ngay trước giờ ăn trưa, Annie cô thư ký của nàng báo qua máy đàm thoại nội bộ.
– Có một ông Larry Douglas nào đó đang gọi điện từ Hollywood, California tới. Chị có trả lời cú điện thoại này không?
– Không – Nàng gạt phắt đi – Bảo với ông ta rằng tôi… thôi được, tôi sẽ nói thẳng với ông ta – Nàng hít một hơi dài sau đó ấn vào núm điện thoại.
– Ông Douglas đấy à?
– Chào cô – Giọng của y có vẻ nôn nóng – Tôi phải vất vả lắm mới dò tìm ra được cô. Cô không thích hoa hồng ư?
– Ông Douglas ạ…
Giọng nàng run run vì bực bội.
Nàng lại hít một hơi thật dài rồi nói tiếp:
– Ông Douglas ạ, tôi rất thích hoa hồng. Song tôi không ưa gì ông, tôi cũng chẳng ưa bất kỳ cái gì có liên quan đến ông. Ông rõ rồi chứ?
– Cô không hiểu gì về tôi cả.
– Tôi hiểu hơn những gì tôi cần hiểu. Ông là loại người hèn nhát, để tiện và tôi không muốn ông gọi điện thoại cho tôi nữa.
Run rảy, nàng đặt mạnh ống nghe xuống, đôi mắt nàng ánh lên giọt nước mắt giận dữ. Hắn vẫn còn mặt dày thế ư? Khi Bill trở lại, nàng cảm thấy vui mừng.
Ba ngày sau Catherine nhận được tấm chân dung của Larry Douglas cỡ 10×12 inch trong đống thư từ gởi đến.
Tấm ảnh có ghi rõ dòng chữ: “Tặng bà chủ, Larry gửi lời chào thân ái”.
Annie chòng chọc nhìn vào tấm ảnh, vẻ kinh hãi.
– Lạy Chúa? Đúng hắn đây không?
– Giả mạo hết – Catherine đáp – Chỉ có mỗi tờ giấy in tấm hình này là có thực mà thôi – Nàng xé tan tấm hình ra thành nhiều mảnh.
Annie nhìn nàng, hoảng hốt:
– Sao lại phí thế. Em chưa từng bao giờ được gặp một người như vậy bằng xương bằng thịt.
Catherine nói ngao ngán:
– Ở Hollywood người ta có những cảnh trí chỉ có bề mặt mà không có nền cơ bản đằng sau. Cô vừa mới được thấy một trong cảnh đó.
Trong suốt nửa tháng sau đó, Larry Douglas gọi điện thoại tới ít nhất cũng hàng chục lần. Catherine đã chỉ thị cho Annie báo cho y biết đừng gọi điện lại nữa và cô cũng khỏi cần phải cho nàng biết tình hình y gọi điện đến làm gì.
Một buổi sáng trong lúc Annie đang nghe nàng đọc cho viết lại cô ta ngẩng lên hỏi một cách thẹn thùng:
– Tôi biết là chị đã dặn tôi không cần phải báo cho chị biết về các cú phôn của ông Douglas, song ông ta gọi lại, giọng ông ta tỏ ra tuyệt vọng và… có vẻ ngỡ ngàng.
– Y đang ngỡ ngàng – Catherine lạnh lùng đáp – Và nếu cô là người đứng đắn cô sẽ không cần phải tìm hiểu y làm gì.
– Y nói năng hấp dẫn lắm.
– Y đã “thuốc” cô rồi đấy.
– Y có hàng loạt câu hỏi về chị – Cô ta thấy Catherine nhìn mình trừng trừng, vội chống chế ngay. – Song tất nhiên, em không kể gì về chị đâu.
– Em làm như vậy là rất khôn ngoan đấy. Annie ạ.
Catherine lại tiếp tục đọc cho Annie chép, song tâm trí nàng không còn tập trung vào việc này nữa. Nếu trên đời này toàn là những gã như Larry Douglas cả thì nàng thấy William Fraser là quý giá.
[ alobooks ]
Sáng chủ nhật sau đó Bill Fraser đã trở về. Catherine ra tận phi trường đón ông. Nàng quan sát ông làm thủ tục hải quan xong và đi về phía cửa ra, nơi nàng đang đứng chờ. Nét mặt ông rạng ngời khi trông thấy nàng.
– Cathy? – Ông thốt lên – Thật là bất ngờ, anh không nghĩ đến việc em sẽ ra đón anh.
– Em không chờ được nữa – Nàng mỉm cười và thân mật ôm chặt lấy ông khiến ông phải quay nhìn nàng, lúng túng.
– Em nhớ anh lắm sao? – Ông hỏi.
– Anh không thể tưởng tượng được.
– Tình hình ở Hollywood thế nào? Ổn cả chứ?
Nàng ngập ngừng:
– Tốt. Mọi người đều hài lòng với bộ phim đó.
– Anh cũng được biết như vậy.
– Bill, lần sau anh có đi đâu, anh cho em đi theo cùng – nàng nói.
Ông nhìn nàng, vừa lấy làm hài lòng lại vừa cảm động.
– Đồng ý – Ông nói – Anh nhớ em quá. Anh nghĩ đến em không phút nào ngơi.
– Thật không?
– Em có yêu anh không?
– Nhiều lắm, anh Fraser ạ.
– Anh cũng yêu em. Tối nay chúng ta phải đi đâu để kỷ niệm cuộc tái ngộ chứ?
Nàng mỉm cười:
– Tuyệt?
– Chúng ta sẽ đi ăn tại nhà hàng Câu lạc bộ Jefferson.
Nàng chia tay với Fraser ở nhà ông. Ông bảo:
– Anh hiện có vài ngàn cú điện thoại gọi đi. Tám giờ tối em đến câu lạc bộ nhé.
– Vâng – Nàng đáp.
Catherine trở về nhà nàng, giặt giũ, là quần áo. Cứ mỗi lần nàng đi ngang qua máy điện thoại, nàng lại có ý chờ đợi một tiếng chuông reo, song nó vẫn cứ im ắng như không. Nàng nghĩ đến việc Larry Douglas cố tìm cách gặng hỏi Annie tin tức về nàng, và phát hiện ra nàng đang bực bội nghiến răng kèn kẹt. Có lẽ nàng sẽ nói với Fraser về việc cần đưa tên Douglas vào danh sách quân dịch. Rồi nàng tự nhủ: Thôi đi, mình đừng có bận tâm. Có thể họ sẽ gạt hắn ngay. Họ sẽ thử thách và phát hiện ra rằng hắn chỉ là kẻ phóng đãng.
Nàng gội đầu, tắm táp rất lâu và cầu kỳ, đến lúc đang lau khô người thì chuông điện thoại kêu vang. Nàng ra nhấc máy lên, hỏi lạnh lùng:
– Chuyện gì vậy?
Tiếng Fraser vang lên:
– Chào em. Sao thế?
– À không có gì đâu Bill ạ – Nàng nói nhanh – Em… em vừa mới tắm xong đấy mà.
– Xin lỗi em nhé – Giọng Fraser có vẻ đùa giỡn, – À, ý anh nói là anh xin lỗi về việc anh không tới đó để đón em được.
– Em cũng vậy – Nàng đáp.
– Anh muốn gọi để bảo với em rằng anh nhớ em lắm.
– Đừng đến chậm đấy.
Catherine mỉm cười:
– Vâng.
Nàng từ từ gác máy, vừa nghĩ đến Fraser. Lần đầu tiên nàng cảm thấy ông sẵn sàng hỏi cưới nàng làm vợ. Ông sắp sửa yêu cầu nàng trở thành bà William Fraser.
Nàng nhắc to cái tên “bà Fraser”. Kể nghe cũng cao sang đấy chứ. Nàng nghĩ: Lạy Chúa! Mình đang thấy ngán lắm rồi. Giá như cách đây sáu tháng thì mình đã thấy buồn nôn thế mà bây giờ mình lại thấy cái tên đó nghe cao sang cơ đấy! Nàng đã thay đổi nhiều đến thế rồi ư? Ý nghĩ đó chẳng khiến nàng dễ chịu chút nào. Nàng nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng mặc xiêm áo.
***