Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 14: part 2
Có lẽ Fraser nói đúng. Có lẽ sự quan tâm của nàng đối với ông không thông phàm như nàng tưởng.
– Một đối tượng của mọi phụ nữ ngu xuẩn nhất không chồng trên thế giới này – ông nói tiếp – Có lẽ nếu như tôi bảo cô rằng phụ nữ là rất hay gây gổ thì chưa chắc cô đã tin tôi đâu.
Nàng ư? Cử thử coi thủ quỹ xem sao? Catherine đỏ bừng mặt khi nhớ lại chuyện cũ.
– Biến một người thành ông bụt còn dễ hơn – Fraser thở dài – Có lẽ cũng đúng như tờ Tuần nghiên cứu quốc gia ấy, cô hãy cho tôi biết về cô đi. Có bạn trai chưa?
– Chưa ạ. – Nàng đáp – Đúng ra là không có bạn trai nào đặc biệt cả – Nàng vội nói thêm.
Ông nhìn nàng, dò xét:
– Hiện nay cô sống ở đâu?
– Tôi đang ở chung một căn hộ với cô bạn học hồi học ở đại học.
– Trường Northwestern?
Nàng ngạc nhiên nhìn ông, sau đó chợt hiểu rằng chắc chắn ông đã đọc tờ khai lý lịch của nàng.
– Dạ, vâng.
– Tôi sẽ cho cô biết thêm một điều về tôi mà cô đã không tìm thấy trong kho lưu trữ của toà báo. Tôi là một gã rất khó cộng tác. Cô sẽ thấy là tôi biết điều, song đồng thời tôi cũng rất kỹ tính. Chúng ta sẽ khó sống với nhau đấy. Cô có tìm được cách nào thích nghi với tôi được không?
– Tôi sẽ cố gắng – Catherine đáp.
– Tốt. Sally sẽ giúp cô làm quen với guồng máy ở đây. Điều quan trọng nhất là cô cần phải nhớ rằng tôi là một người uống cà phê liên tục. Tôi thích cà phê đen, nóng rãy.
– Tôi sẽ nhớ kỹ – Nàng đứng dậy, đi ra cửa.
– Kìa, Catherine?
– Còn chuyện gì, thưa ông Fraser?
– Tối nay có về nhà, cô hãy đứng trước gương tập nói một ít lời tục tĩu đi. Cứ mỗi lần tôi nói từ gì bậy mà cô lại nháy mắt như vậy, tôi không thể chịu được.
Ông lại giở giọng lên lớp cô như với con nít. Nàng lạnh lùng đáp:
– Dạ, vâng – Rồi cô đóng cửa mạnh đến “sầm” một tiếng khi đi ra.
Cuộc gặp mặt không diễn ra như Catherine mong muốn. Nàng không còn thấy mến ông Fraser nữa. Nàng cho rằng ông là một người cục cằn thô lỗ, đầy kiêu căng, tự mãn. Vợ ông ta bỏ ông ta cũng đáng. Thôi đành vậy, nàng đã đến đây thì cứ phải bắt tay vào công việc, song nàng xác định rằng nàng sẽ đi tìm một việc làm khác, việc gì đó với một con người chứ không phải với một hôn quân bạo chúa.
Sau khi Catherine bước ra khỏi phòng, Fraser ngả lưng vào ghế tựa, nụ cười thoáng hiện trên môi. Liệu những cô gái trẻ trung, năng nổ và tận tâm như cô này có nhiều không? Trong lúc giận dữ, đôi mắt nàng sáng lên, đôi môi run run, Catherine dường như không có gì che chở khiến cho Fraser muốn giơ tay ra ôm lấy nàng mà bảo vệ cho nàng. Và chống lại chính ông, ông chợt đau khổ nhận ra điều này. Ở nàng có một phẩm cách rực rỡ theo kiểu cổ điển mà ông hầu như quên mất là các cô gái thường có.
Nàng thật đáng yêu, thông minh, đồng thời lại có bản lĩnh riêng. Nàng sẽ trở thành thư ký loại cừ mà ông có được từ trước tới nay. Và trong thâm tâm, Fraser có cảm giác rằng nàng còn hơn thế nữa. Đến mức độ nào thì ông không khẳng định được. Tình cảm của ông đã từng nhiều lần sôi sùng sục khiến cho hệ thống báo động tự động ở ông làm việc ngay khi những tình cảm của ông bị một người phụ nữ nào đó chạm tới. Những giây phút như thế rất ít xảy ra. Chiếc tẩu thuốc của ông đã tắt. Ông châm lại và nụ cười vẫn chưa biến đi trên môi. Một lát sau Fraser gọi nàng vào để đọc cho nàng chép. Catherine tỏ ra lich thiệp nhưng lạnh lùng. Nàng đợi Fraser nói một điều gì đó có tính chất riêng tư để nàng có dịp bộc lộ rằng nàng giữ thái độ xa lánh, song chính ông vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nghiêm túc, Catherine cho rằng ông tỏ ra là quyết gạt bỏ sự kiện buổi sáng ra khỏi đầu óc. Con người này lại ít tình cảm đến vậy ư?
Tuy nhiên Catherine thấy công việc mới đầy cuốn hút. Điện thoại réo liên tục, họ tên những người gọi đến khiến nàng thấy rất hào hứng. Trong một tuần đầu tiên, phó Tổng thống Mỹ đã gọi điện đến hai lần, nửa tá thượng nghị sĩ bộ trưởng ngoại giao và một nữ diễn viên nổi tiếng đang có mặt ở thành phố gọi đến, giới thiệu bộ phim cô ta mới đóng. Cú điện thoại quan trọng nhất trong tuần là của Tổng thống Roosevelt. Catherine thấy hồi hộp quá, nàng đã để rơi ống điện thoại và đứt liên lạc với viên thư ký của Tổng thống.
Ngoài những cú phôn gọi tới, Fraser còn hàng chục cuộc hẹn làm việc tại văn phòng, tại câu lạc bộ ở vùng quê và ở một trong những nhà hàng nổi tiếng. Sau vài tuần Fraser cho phép Catherine được bố trí lịch các cuộc hẹn và đặt trước các loại dịch vụ cho ông. Nàng biết được Fraser thích gặp những ai và tránh gặp những ai. Công việc đã cuốn hút nàng đến mức khi hết tháng đó, nàng hoàn toàn quên hẳn việc đi tìm công việc khác.
Quan hệ giữa Catherine và Fraser vẫn ở mức độ hết sức lạnh nhạt, song nàng hiểu rõ ông, từ đó nhận thấy rằng thái độ lạnh lùng ở ông không phải là vì ông thiếu thân thiện, mà chính sự nghiêm nghị giữ ý đã trở thành bức tường ngăn ông với thế giới bên ngoài. Catherine có cảm giác rằng Fraser thật ra là một người hết sức cô độc.
Công việc đòi hỏi ông phải có thái độ cộng đồng, song về bản chất ông là một người cô đơn. Cô còn cảm thấy một điều nữa, đó là việc William Fraser không thuộc loại người mà nàng mơ tưởng. Nàng cho rằng về chuyện đó thì đa số đàn ông nước Mỹ đều như vậy thôi.
Thỉnh thoảng, nàng lại cùng Susie lại hẹn hò đi chơi với hai gã đàn ông, song đa số các vệ sĩ của nàng là những người đã có vợ, đòi hỏi tình dục mạnh mẽ, cho nên nàng thường thích đi xem phim hoặc xem kịch một mình. Nàng đã xem Gertrude Lawrence và một diễn viên hài mới nổi là Dannye Kaye trong phim “Bà phu nhân trong bóng tối”, “Sống với người bố” và “Alice cầm vũ khí” với một diễn viên mới tên gọi là Kitr Douglas. Nàng thích phim Kitty Foyle với diễn viên Ginger Rogers bởi phim này gợi nàng nhớ đến cuộc đời nàng. Một buổi tối trong buổi diễn Hamlet nàng trông thấy Fraser ngồi trong ngăn riêng với một cô gái kiều diễm vận một chiếc áo dài đắt tiền đúng như Catherine đã thấy trong tạp trí Vogue. Nàng không biết cô gái đó là ai. Fraser tự bố trí những cuộc hẹn hò cá nhân của ông cho nên nàng không biết ông đi đâu và đi với ai. Ông nhìn lướt qua phòng khán giả và trông thấy nàng. Sáng hôm sau ông không hề nhắc chút gì về chuyện đó cho mãi đến khi ông đọc cho nàng ghi hết các thư từ giao dịch buổi sáng.
– Cô có thích Hamlet không? – Ông hỏi.
– Vở kịch cũng thành công đấy, song tôi không quan tâm lắm đến phần diễn xuất.
– Tôi rất thích các diễn viên – Ông nói – Theo tôi, cô gái đóng vai Ơphelia rất tốt.
Catherine gật đầu, định bước ra.
– Cô có thích vai Ơphelia không? – Fraser hỏi với theo.
– Nếu ông muốn tôi nói thực ý nghĩ của tôi – Catherine thận trọng đáp – Theo tôi, cô ta không có khả năng ngoi đầu lên khỏi mặt nước được – Nàng quay gót, tháo lui.
Tối hôm đó khi Catherine về đến nhà, Susie đang đợi nàng bảo rằng:
– Hôm nay mày có khách.
– Ai vậy?
– Một nhân viên FBI. Người ra điều tra về mày.
– Lạy Chúa, Catherine nghĩ. Người ta đã phát hiện ra mình là gái đồng trinh, có lẽ Washington có một loại luật gì đó phạt vạ chuyện này chăng. Rồi nàng nói to:
– Tại sao nhân viên FBI lại điều tra về tao?
– Bởi vì bây giờ mày làm cho cơ quan nhà nước.
– À ra vậy.
– Ông Fraser của mày thế nào?
– Ông Fraser rất tốt – Catherine đáp.
– Theo mày thì ông ấy có thích loại người như tao không?
Catherine nhìn lại cô bạn cao ngẳng, da ngăm nâu, mềm oặt, đáp:
– Để điểm tâm thì được.
Trong tuần tiếp theo, Catherine dần dần làm quen với đám các cô thư ký khác làm việc ở các phòng bên cạnh. Vài ba cô cũng có quan hệ bồ bịch với ông chủ của họ, song hình như họ coi việc đàn ông có vợ hay độc thân không là vấn đề gì cả. Họ ghen tị với Catherine về việc nàng được làm việc cho William Fraser.
– Chàng trai vàng đó ra sao? – Một buổi đang lúc ăn trưa một cô đã hỏi nàng – Ông đã qua tay cậu chưa?
– Chà, chuyện đó ông ấy không quan tâm – Catherine chân thực đáp.
– Nghiêm túc nhé, cậu thấy ông ta thế nào?
– Có thể chịu được!
Catherine nói xạo như vậy. Từ lần đầu tiên họ va chạm với nhau, tình cảm của nàng với Fraser đã thay đổi đáng kể, khi ông bảo ông là người kỹ tính, ông đã cho nàng biết rõ một sự thật. Mỗi khi nàng mắc khuyết điểm, nàng đều bị quở trách ra trò, song nàng thấy rằng ông công bằng và biết điều. Nàng để ý thấy ông gác cả công việc riêng của mình, dành thì giờ giúp đỡ người khác, tuy những người này không đem lại lợi lộc gì cho ông và cũng thường thụ xếp sao cho người ta khỏi phải chịu ơn.
Có một buổi họ mắc nhiều việc bận giải quyết cho kịp Fraser đã mời Catherine đến ăn tối ở nhà mình để họ có thể làm việc khuya cùng nhau. Talmae, anh tài xế của Fraser, ngồi đợi trong xe đỗ ngay trước toà nhà công sở.
Nhiều cô thư ký lúc bước ra khỏi cửa được chứng kiến, với cái nhìn thông tỏ, cảnh Fraser đưa Catherine vào ngồi ghế phía sau, rồi lách mình vào ngồi cạnh nàng. Chiếc xe hơi lướt nhẹ, bay hoà nhập vào dòng xe cộ lúc cuối chiều.
– Tôi sắp làm cho tiếng tăm của ông bị xói mòn – Catherine bảo.
Fraser cả cười:
– Tôi sẽ cho cô một lời khuyên. Một khi cô muốn bồ bịch với một nhân vật quảng giao nào đó thì cô cứ tiến hành công khai ngoài trời.
– Thế nếu cảm hàn thì sao?
Ông cười hề hề.
– Tức là cô cứ đưa nhân tình của cô – nếu như ngày nay người ta vẫn còn dùng cái từ đó – đến những nơi công cộng, các nhà hàng, rạp hát nổi tiếng.
– Những vở kịch kiểu Shakespeare? – Catherine ngây thơ hỏi.
Fraser cứ lờ như không, nói tiếp:
– Người đời luôn luôn tìm kiếm những động cơ bất chính. Họ sẽ nhủ thầm rằng “Hừ, đấy, gã ấy đưa con nọ con kia đến nơi công cộng. Không biết hắn đi ngầm với đứa nào vậy”. Người đời thường không bao giờ tin những điều hiển nhiên.
– Lý thuyết của ông thật là thú vị.
– Arthur, Conan Doyle có viết một truyện dựa trên việc lừa dối người khác bằng một sự kiện hiển nhiên.
– Đó là truyện “Bức thư bị đánh cắp” của Ear Allen Poe – Catherine bật nói ra, nhưng ngay lúc đó nàng lại thấy ân hận. Đàn ông không thích loại con gái trí lự. Nhưng liệu ở đấy có vấn đề gì không? Nàng đâu có phải là bồ của ông, nàng là thư ký cơ mà.
Họ im lặng trong toàn bộ đoạn đường còn lại.
Ngôi nhà của Fraser ở Georgetown đẹp như trong tranh. Đó là là một ngôi nhà Georgian bốn tầng, chắc tuổi thọ cũng đã phải trên hai trăm năm. Có một gia nhân mặc áo khoác trắng ra mở cửa. Fraser bảo với anh ta:
– Frank, đây là cô Alexander.
– Chào anh Frank. Chúng ta đã có dịp nói chuyện với nhau qua điện thoại – Catherine nói.
– Vâng ạ. Thật vinh hạnh được gặp cô tại đây, thưa cô Alexander.
Catherine đưa mắt ngắm gian phòng tiếp tân. Có một cầu thang cổ, đẹp, dẫn lên tầng hai, tay vịn bằng gỗ sồi lên nước bóng lộn. Sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch, trên trần có đèn chùm lóng lánh.
Fraser quan sát nét mặt nàng, hỏi:
– Cô có thích không?
– Dạ thích lắm.
Ông mỉm cười, Catherine suy nghĩ: Không biết nàng có tỏ ra quá vồ vập như một thiếu nữ bị giàu sang hấp dẫn, hay là giống như trong số những người đàn bà hung hăng đã từng săn đuổi ông… Nàng tiếp lời, không ăn nhập.
– Thật… thật là thú vị.
Fraser nhìn nàng giễu cợt. Catherine thấy choáng váng khi cho rằng ông đã đọc những những ý nghĩa của nàng.
– Mời cô vào phòng đọc sách của tôi.
Catherine bước theo ông vào một căn phòng rộng đầy những giá sách làm bằng các khung màu sẫm. Nó mang phong cách của một lứa tuổi khác, một lối sống thoải mái, thân ái, hấp dẫn hơn.
[ alobooks ]
Fraser vẫn đang theo dõi nàng, ông nghiêm nghị hỏi:
– Thế nào?
Catherine lại một lần nữa ứng phó ngay:
– Nhỏ hơn thư viện Quốc hội – Nàng đáp, đã có chuẩn bị trước.
Ông cười ha hả.
– Cô nói đúng.
Frank bước vào phòng, mang theo một chiếc xô bằng bạc đựng nước đá. Anh ta đặt chiếc xô lên mặt quầy ở góc phòng.
– Thưa ông Fraser, mấy giờ thì ông dùng cơm tối?
– Bảy giờ rưỡi.
– Tôi sẽ báo lại cho anh bếp biết – Frank rời khỏi phòng.
– Tôi lấy gì cho cô uống đấy?
– Thôi ạ, xin cảm ơn.
Ông nhìn nàng:
Cô không uống rượu sao, Catherine?
– Tôi không muốn uống rượu trong lúc làm việc – Nàng đáp.
– Tôi sẽ lẫn lộn P với O.
– Cô bảo chữ P với chữ Q à?
– P với O ạ. Hai chữ đó đứng cạnh nhau trên máy đánh chữ.
– Thế mà tôi không biết.
– Ông không hề quan tâm. Bởi vậy ông mới trả cho tôi một món hậu hàng tuần.
– Tôi trả cho cô bao nhiêu nhỉ? – Fraser hỏi.
– Ba mươi đô-la với một bữa ăn tối trong một ngôi nhà đẹp nhất Washington.
– Cô vẫn giữ ý định không uống rượu?
– Đúng thế, xin đa tạ ông – Catherine đáp.
Fraser pha một ly Martini cho bản thân ông, trong lúc đó Catherine đi quanh phòng ngắm nhìn những quyển sách. Ở đây có toàn bộ những tên sách cổ điển truyền thống, ngoài ra còn có cả những bộ sách bằng tiếng Italia và một bộ nữa bằng tiếng Ả Rập.
Fraser tiến đến bên cạnh cô. Catherine hỏi:
– Ông nói được tiếng Ý và tiếng Ả Rập?
– Phải. Tôi đã ở Trung Đông một vài năm và đã học nói tiếng Ả Rập.
– Thế còn tiếng Ý?
– Tôi có đi lại với một cô nữ diễn viên người Ý một thời gian.
Nàng bừng đỏ mặt:
– Xin lỗi. Tôi không có ý tọc mạch.
Fraser nhìn nàng, lấy làm thú vị vì nàng có vẻ như một cô trò nhỏ. Nàng không xác định được là nàng yêu hay ghét ông Fraser. Nàng chỉ biết một điều rằng ông là một người dễ thương nhất mà nàng từng gặp từ trước đến nay.
Bữa ăn thật thịnh soạn. Tất cả các món ăn đều theo kiểu Pháp với những loại nước sốt tuyệt vời. Món tráng miệng là mứt anh đào. Thảo nào mỗi tuần ba buổi ông Fraser lại đi sinh hoạt câu lạc bộ thể thao.
– Thế nào, cô? – Fraser hỏi nàng.
– Không giống thức ăn ở trại lính – Nàng tủm tỉm cười đáp Fraser cả cười.
– Một ngày nào đó tôi sẽ phải ăn ở nhà ăn của lính.
– Tôi mà là ông thì không đời nào phải như vậy.
Ông nhìn nàng:
– Ăn uống tồi thế sao?
– Không phải chuyện ăn uống. Vì chuyện con gái cơ. Người ta sẽ động viên ông đấy.
– Vì sao cô lại nghĩ như vậy?
– Người ta bàn về ông luôn.
– Nghĩa là họ căn dặn cô về tôi chứ gì?
– Rồi ông sẽ rõ – Nàng cười hinh hích.
– Tôi tin rằng một khi họ chuyện trò với cô, họ ắt cảm thấy thất vọng vì thiếu thông tin.
Nàng lắc đầu:
– Ông nhầm. Tôi đã dựng nên đủ mọi thứ chuyện về ông.
Fraser ngả lưng vào ghế tựa, thoải mái bên ly rượu Brandy.
– Những loại chuyện gì vậy?
– Ông có thực sự muốn nghe không?
– Thực chứ sao.
– Tôi kể với họ rằng ông là một bà la sát, hét la tôi suốt ngày.
Ông cười hề hề:
– Đâu có suốt ngày.
– Tôi kể với họ rằng ông là một lão khùng luôn luôn xách theo súng đã lên đạn để đi săn lùng quanh phòng trong lúc ông đọc cho tôi chép và tôi luôn luôn hoảng sợ vì súng cướp cò thì đời tôi tiêu.
– Chuyện đó chắc hấp dẫn họ lắm!
– Họ có dịp thoả sức hình dung xem con người đích thực của ông thế nào.
– Thế cô đã hình dung ra con người đích thực của tôi chưa – Giọng của Fraser trở nên nghiêm túc.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng của ông một lúc, sau đó quay đi và đáp:
– Tôi đã làm rồi.
– Vậy thế tôi như thế nào?
Catherine bỗng cảm thấy căng thẳng đầu óc. Đã hết lúc đùa cợt và bây giờ câu chuyện giữa họ chuyển sang một phong thái mới. Một phong thái khiến nàng bị kích động, lúng túng. Nàng im lặng. Fraser nhìn nàng một lát, rồi mỉm cười:
– Đề tài về tôi thật nhạt nhẽo. Cô dùng thêm chút tráng miệng?
– Dạ xin đủ, cám ơn ông. Tôi sẽ còn no cả tuần này.
– Nào bây giờ ta vào việc.
Họ làm việc đến tận nửa đêm. Fraser tiễn nàng ra tận cửa, anh tài xế Talmae đang đợi bên ngoài để đưa nàng trở về nhà.