Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 7. Cừu và tin đồn.
***
– Ái chà, hôm nay có bộ váy mới nhìn ưng thế.
– Cám ơn. Hihi.
– Mầu hồng phấn này nhìn dễ thương và điệu đà đấy.
– Ừ. Chiều nay có tiết bên hội trường lớn, học chung với khoa tiếng Pháp.
– Thích vậy. Nghe danh khoa tiếng Pháp nhiều mĩ nam lắm hả?
– Ừm. Nói chung là ở trường mình, năm thứ 4 thì ai cũng biết đến tên anh Hoàng Minh, nhưng…chẹp, tiếc là khoa anh ấy mới chuyển chỗ học ra ngoại ô, đến giữa kì mới quay lại trường. Năm thứ 3 thì toàn các anh đeo kính học thức, tối ngày chỉ biết sách vở. Sinh viên nữ năm hai như bọn mình thì chỉ còn nước trông chờ vào khoa tiếng Pháp thôi.
– Hazzzz. Khôi Vĩ ơi là Khôi Vĩ. Ước gì….
– Thôi. Bà đừng có khơi gợi chuyện bức xúc không khéo sinh viên nữ năm nhất lại đè đầu, cưỡi cổ cho bẹp dí bây giờ.
– Mà nói thật, nếu tôi là sinh viên nữ năm nhất tôi cũng tức đến ói máu đấy chứ. Khôi Vĩ lừng danh thiên hạ như thế, mà lại bị một bà chị năm ba hớt mất. Đúng là “gừng càng già càng cay”.
– Đâu chỉ sinh viên nữ năm nhất, ngay cả một hội sinh viên nữ năm hai, năm 3 rồi đến tận sinh viên nữ năm 4 kìa. Mà này, nghe đâu cái bà chị Hạ Thiên Du đó học hành cũng nổi bật phết đấy.
– Học hành nổi bật thì sao nào? Người xứng với Khôi Vĩ đâu chỉ cần học hành nổi bật. Bà chị đó mặt mũi cũng phổ thông, dáng không chuẩn chữ S. Chẳng hiểu mắt thẩm mĩ của Khôi Vĩ có vấn đề gì không.
– Thì bà này cua Khôi Vĩ trước mà. Ban đầu viết thư tỏ tình nè. Sau đó 1 thời gian lại ngang nhiên đến lớp Khôi Vĩ học, nghe sinh viên năm nhất nói, bà chị Du kia còn ghi dòng chữ “ Khôi Vĩ – My love” ở vở nữa kia. Chưa hết, lúc ở căn-tin còn tỏ tình công khai cho mọi người biết. Mới đây nữa, còn mời Khôi Vĩ tới kí túc xá và….
Nghe đến đây, tôi không thể nhịn hơn được nữa, một chưởng đạp tung cánh cửa WC, hai mắt long sòng sọc, khẩu khí vang trời.
– Nói láo. Tất cả là nói láo. Các cô biết gì về chuyện của tôi mà mạnh mồm xuyên tạc sự thật. Hả? hả? Hả?
Hai đứa con gái sinh viên năm hai đang trang điểm trước gương nhìn thấy thần thái của tôi đứa nào đứa nấy mặt mũi xanh rờn, vội vã thu lại phấn son rồi đi thẳng, không dám quay đầu lại.
Tôi mở vòi nước, vục lên mặt.
– Cái trường này lẽ ra phải lập một khoa viết văn, viết truyện, viết tiểu thuyết mới đúng. Nhân tiện thì lập luôn một khoa tưởng tượng nữa đi. Cái gì mà “Khôi Vĩ – My love”, cái gì mà công khai tỏ tình? Cái gì mà thân hình không chữ S? Các người dù có uống nhiều sữa thế nào đi chăng nữa thì cũng để trí tưởng tượng ở mức có giới hạn thôi chứ!!!
Nếu lúc sáng không tình cờ vào trong cái WC đó, không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai đứa con gái kia, thì chắc khi xuống căn-tin vào giờ nghỉ trưa phản ứng của tôi không khác Tuyết Mai lúc này là mấy.
– Ô. Ơ. A. Ối. Ớ.
– Tuyết Mai. Mày có thể ngừng kêu và ăn đi được không?
Tuyết Mai cúi xuống rỉ vào tai tôi.
– Du. Mày có nghe thấy lũ con gái kia nói gì không?
Tôi lấy xiên chọc một miếng bánh bỏ vào miệng, bất cần nói.
– Bây giờ ai nói gì tao cũng mặc kệ. Mặc kệ. Mặc kệ.
Tuyết Mai gật gù.
– Không hổ danh Hạ Thiên Du mà tao từng biết. Đúng rồi đó, mày cứ mặc kệ đời đi.
– Tao nghĩ là tao đang bất cần đời đây
Tuyết Mai cười.
– Mà này, công nhận là Khôi Vĩ có tầm ảnh hưởng lớn.
Tôi đá phăng lời của Tuyết Mai.
– Nếu mày có ý định tâng bốc tên đó lên không trung thì làm ơn im lặng để tao ăn nốt đĩa bánh.
– Nhưng mà công nhận Khôi Vĩ…
– Im lặng…
Tuyết Mai nghiêng người sang phía bên phải tôi, thều thào nói.
– Mua lắm bánh thật đó.
Tôi quay đầu lại nhìn theo ánh mắt nó. Khôi Vĩ đã đứng ở đó từ lúc nào, kế bên cạnh là tên Khủng Long cầm một khay rất nhiều bánh. Cả hai đang tiến lại gần phía bàn của tôi và Tuyết Mai.
Tim tôi kêu rắc một cái, đừng nói đến cái tên Khôi Vĩ , chỉ cần nhìn thấy hàng lông mày đen sậm đang chau lại của tên Khủng Long kia thôi là hồn vía tôi đã bay chín tận tầng mây rồi.
Khôi Vĩ nhìn tôi, cười nói.
– Xin chào.
Tôi đá mắt sang nhìn tên Khủng Long bên cạnh, thấy hàng lông mày của hắn đang ngày càng lõm xuống, tôi nuốt nước bọt. Gật đầu đáp.
– Chào.
Giọng Tuyết Mai từ sau dội lại.
– Chào Khôi Vĩ. Qua đây ngồi chung đi.
Trong tích tắc, tên Khủng Long đặt đĩa bánh trên tay xuống bàn. Đoạn quay sang phía tôi, giọng rắn hơn cả gọng kìm.
– Nghe nói chị bị mệt. Đây là đĩa bánh của chị.
Tôi yếu ớt chỉ vào đĩa bánh của mình, đáp lại.
– Tôi vẫn còn nhiều bánh lắm.
Tên Khủng Long vẫn giữ vững ý kiến ban đầu, nói.
– Dù sao thì tôi nghĩ chị cũng nên ăn hết đĩa bánh mà tôi mang tới.
Tôi cười yếu ớt, huých chân sang phía Tuyết Mai cầu cứu. Tuyết Mai nhìn thấy nét mặt khổ sở của tôi, nó cũng đoán ra được 7 phần, ra tay tương trợ.
– Ủa. Chọn bánh khéo quá nha. Thiên Du thích nhất bánh rán Doreamon nhân đậu đỏ này nè.
Tôi trợn mắt nhìn Tuyết Mai. Nếu đã không giúp được người khác thì cũng đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa như thế chứ.
Tên Khủng Long liếc xuống đĩa bánh, đoạn quay sang phía Khôi Vĩ, hàng lông mày dãn ra ba phần, giải thích.
– Bánh này là do đại ca chọn.
Khôi Vĩ nãy giờ ngồi im lặng, nghe tên Khủng Long nói vậy thì chỉ khẽ nhếch môi. Đoạn, tên Khủng Long nói tiếp.
– Chị gắng ăn cho bằng hết.
Tôi cười méo xệch.
Tôi ăn đến cái bánh thứ tư thì không thể nào nuốt thêm được nữa. Tuyết Mai vài phút trước đã nhấc mông về mất với cái lí do; chiều còn đi hẹn hò với bạn trai. Tôi biết thừa là nó cố tình bỏ tôi ở lại với hai tên côn đồ này.
Căn-tin giờ nghỉ trưa khá đông sinh viên. Sinh viên lũ lượt kéo nhau vào, lại lũ lượt kéo nhau ra. Hết lần này đến lần khác.
Bánh đã dâng đến tận cổ, tôi cố gắng ngồi câu giờ, đúng đến 1 giờ chiều, tôi nhắc khéo.
– Chiều nay học tiết 1 đúng không? Tôi nghĩ chúng ta nên vào lớp sớm.
Khôi Vĩ cười, ánh mắt nhìn tôi rất kì dị.
– Chị yên tâm. Từ ngày mai lịch học của chúng ta sẽ là tiết 3.
Tôi tròn mắt.
– Sao? Sao lại thế? Lịch học thay đổi sao?
– Lịch học không thay đổi. Nhưng chúng ta thay đổi lịch học.
Tôi bóp trán nghĩ ngợi. Thế này thì làm sao chuồn sớm được. Khôi Vĩ nhìn bộ dạng của tôi, quay sang hỏi.
– Chị chán ăn bánh rồi à?
Tôi ngước đôi mắt rưng rưng như tìm thấy đồng mình, gật đầu cái rụp. Khôi Vĩ chống tay lên bàn, ghé qua chỗ tôi, nói nhỏ.
– Có cần tôi ăn giúp cho không?
Tôi gật như gà mổ thóc.
Vốn dĩ từ trước đến nay loài Khủng Long đã là bạo chúa. Nếu Khủng Long chưa tiệt chủng, thì chắc gì bầy cừu đã xuất hiện. Ấy vậy mà, lạc giữa bầy cừu bây giờ không chỉ có một con cáo ngang ngược, lại còn có cả một con Khủng Long đầy sát khí. Vậy thì bầy cừu biết sống sao?
Cũng may rằng con cáo kia bỗng dưng hôm nay thay đổi tính nết, hiền lành như vừa uống nhầm thuốc, ra tay tương trợ giúp con cừu đi lạc.
Nhờ Khôi Vĩ ăn giùm 3 chiếc bánh, tôi mới có thể thở phào khi nhìn thấy hàng lông mày đen sậm của tên Khủng Long kia đã dãn ra.
Với cái bụng đầy bánh, tôi vượt qua 3 tiết học một cách bình an. Cũng không thể phủ nhận việc học từ tiết 3 khiến tâm trạng tôi khá khẩm hơn chút ít. Chí ít ra thì cũng có thời gian để nghỉ chứ không phải phi như trâu bò như mấy lần trước.
Từ lúc rời căn-tin cho đến khi vào lớp học, Khôi Vĩ im lặng một cách lạ thường. Lạy trời, tên đó có phải đang nghĩ mưu kế mới không vậy?
Quả nhiên không sai, sau giờ học, Khôi Vĩ hẹn tôi ở lại. Qua rất nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng đã rút cho mình một bài học : Khi nói chuyện với Khôi Vĩ, tốt nhất nên lấy chữ “Nhẫn” đặt lên hàng đầu. Cứ cong môi đấu khẩu tay đôi là y như rằng tôi bị rơi vào tròng. Và khi bị rơi vào tròng những tin đồn lại bay muôn nơi.
Nghĩ vậy nên tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Lớp học chỉ còn tôi và Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ quay sang phía tôi, mỉm cười thông báo.
– Từ ngày mai, lịch học sẽ bắt đầu từ tiết 3.
Tôi gật đầu.
– Ừ.
Khôi Vĩ đút hai tay vào túi quần, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, sau ngẩng đầu lên hỏi.
– Có thật là dù có chăm chị như chăm heo thì chị cũng không thể tăng cân?
Tôi cúi xuống nhìn vóc dáng của mình, mím môi, kênh kiệu nói.
– Còn phải còn tùy xem người chăm tôi là ai.
Ánh mắt Khôi Vĩ chợt lóe sáng, giọng trầm hẳn xuống.
– Vậy theo chị, ai mới có thể đủ sức biến chị thành heo, ngoại trừ tôi?
Tôi lấy tay ôm đầu. Biết ngay mà, biết ngay mà. Đã dặn là không được đấu khẩu với hắn rồi mà. Tôi bơ, chuyển sang đề tài khác.
– Có bài vở gì cần hỏi tôi không? Nếu không thì cũng muộn rồi đấy, tôi về trước đây.
Nét mặt Khôi Vĩ bừng sáng như sực nhớ ra điều gì, Khôi Vĩ quay sang phía tôi, nháy mắt.
– Giờ mới nhớ. Chị có thể dịch giúp tôi một cụm từ tiếng Anh không?
Tôi nheo mắt nghi ngờ.
– Cụm gì?
– “ I love you” dịch ra tiếng Việt nghĩa là gì vậy?
Nhắc đến ba từ này, tôi lại sôi máu. Khôi Vĩ, nó rõ ràng là đang muốn chọc giận tôi. Tôi túm lấy chiếc cặp, vùng vằng bỏ ra khỏi lớp, để mặc Khôi Vĩ đứng cười ở phía sau.
– Hey. Chị ơi. Về sớm vậy, dịch tiếng Anh giúp tôi đã.
Tôi ra đến trước cửa, quay gót lại, hậm hực giơ nắm đấm ra phía trước.
– Đi mà bảo Khủng Long bạo chúa của cậu dịch hộ ấy. Đồ cà chớn.
Nói xong, tôi co giò chạy một mạch về kí túc xá, không ngoái đầu lại.