Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 8. Khi Cáo đi vắng.
***
Gần đây bài vở khá ổn và việc học cho sinh viên năm nhất cũng chỉ gói gọn trong 3 tiết cuối nên là sức khỏe tôi được cải thiện rõ rệt. Bằng chứng là tôi không còn cảm thấy rệu rã khi trở về kí túc xá, thêm nữa là mấy đứa cùng phòng đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác; Tôi – Hạ Thiên Du đã là một sinh linh sống chứ không phải là một bộ xương di động!
Hôm nay là ngày16. Vậy là chỉ còn đúng 2 tuần cuối của tháng này và 4 tuần của tháng sau nữa thôi là sẽ hết 8 tuần tới giảng đường của sinh viên năm nhất.
6 tuần nữa thôi. Hạ Thiên Du. Cố lên. Cố lên!
Tôi đến giảng đường sinh viên năm nhất với nụ cười không thể giả tạo hơn. Nhưng ngồi đến cuối buổi thì nụ cười giả tạo kia dần dà trở nên tươi tắn hơn rất nhiều. Lí do là hôm nay, Khôi Vĩ và tên Khủng Long không tới lớp!
Suốt 3 tiết học, tôi tỉ mỉ làm bài tập tiếng Anh, tận dụng triệt để “giờ học mang tính chất trả nợ” để phục vụ cho “giờ học mang tính chất tương lai”!
Tan giờ, tôi lật đật rời khỏi lớp học.
Và lịch trình này cứ lặp lại như vậy, đã ba ngày hôm nay!
…
Tuyết Mai đặt cuốn sách xuống bàn, kêu ré lên.
– Sao. Khôi Vĩ biến mất ư?
Tôi vừa cặm cụi tra từ mới vừa gật đầu. Tuyết Mai nắm lấy tay tôi, lay cật lực.
– Vậy mà mày còn có tâm trạng vào trong thư viện tra từ mới hay sao?
Tôi vẫn không ngừng tra từ mới, gật đầu lần nữa. Tuyết Mai gằn giọng.
– Trong đầu mày rốt cuộc thì đang nghĩ cái quái gì vậy Hạ Thiên Du?
Tôi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, đáp.
– Tao đang nghĩ xem từ tiếng Anh chuyên ngành này nghĩa là gì. Hôm trước tao có hỏi giáo sư rồi nhưng lại quên mất, Tuyết Mai mày nghĩ xem từ này…
“Cốp” Tuyết Mai cầm cuốn sách gõ vào đầu tôi, hằn học nói.
– Mày là đồ máu lạnh, đồ bạc tình, độc ác, đồ con cáo già. Ở lại đây mà tra từ. Tao về trước. Chào!
Hự!
– Đồ máu lạnh à? Bạc tình à? Độc ác à? Cáo già à? Này này Vương Tuyết Mai, mày có quá đáng không khi chỉ vì một tên Khôi Vĩ độc tài đó mà có thể nói những lời ác nghiệt đó với đứa bạn thân cùng phòng mày là tao? Mày nói xem, như thế có quá ác nghiệt và bất công đối với tao không???
Khỏi cần nó phải lên tiếng trả lời, nhìn nét mặt vô ơn của nó khi bỏ đi tôi cũng đoán được rồi. Hazzzz.
Dựng cuốn sách vuông góc với mặt bàn, tôi cố gắng tra thêm vài từ mới nữa. Ngồi lò dò chừng hơn 15 phút thì thỉnh thoảng lại có vài tiếng xì xào to nhỏ, cố gắng bỏ ngoài tai những tạp âm xung quanh thì lại bị phá bĩnh bởi những tiếng cười khúc khích . Quái lạ cho cái thư viện vào ngày hôm nay, cái không khí yên tĩnh vốn có đâu rồi?
Không thể chịu đựng được hơn, tôi quắc mắt ngẩng đầu lên. Phản ứng bất ngờ của tôi khiến nhóm ba đứa con gái đứng đối diện phía xa kia bị bất ngờ, cả ba vờ vịt quay sang trao đổi bài với nhau rồi vờ vịt chọn sách. Tôi cười nhếch môi, lắc đầu.
Vừa mới có ý nghĩ quay lại bài vở thì ý nghĩ đó đã đã bị thui chột khi mắt tôi chạm vào dòng chữ bằng mực đen nổi bật trên nền bìa sách màu xanh dương “ Khôi Vĩ là chàng trai quyến rũ nhất mà tôi từng gặp. – kí tên – Du”. !!! Bìa sách màu xanh dương, sách tiếng Anh chuyên ngành, tôi đang tra từ mới??!
Tôi nuốt nước bọt, dáo dáo đưa mắt nhìn quanh thư viện. Hèn chi nãy giờ sinh viên trong cái thư viện này lại kì lạ như thế. Đơn độc quá!
Con cừu nhỏ đang đơn độc trong một bầy kền kền. Một đàn kền kền. Một thư viện kền kền! Rõ ràng so với con Cáo xảo quyệt kia, kền kền và những tin đồn còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
—
– Cháu một đĩa mì xào. Một chai tương ớt. Một đĩa bánh rán Doremon nhân đậu đỏ.
– Thiên Du đúng không?
– Vâng. Là cháu.
Sau khi nghe thấy lời khẳng định mang âm vị não nề của tôi, cô Tâm bán bánh trong căng tin lập tức ngẩng đầu đứng dậy. Thủ thỉ.
– Lại buồn chuyện gì đúng không?
Tôi sụt sịt, gật đầu. Cô Tâm ái ngại.
– Cô biết ngay mà. Cứ khi nào mày ăn cay nhiều là y như rằng có chuyện. Thế có chuyện gì vậy? Lại thất tình hả?
Tôi sắp mếu, nghẹn ngào hỏi lại.
– Cô nhìn mặt cháu giống như người thất tình lắm ạ?
– Ừ, rất giống. Cô nghe mấy đứa vừa nãy từ thư viện xuống nói mày ủ rũ khắc tên Khôi Vĩ lên sách xong ngồi thẫn thờ tương tư.
Tôi vuốt mặt, đau khổ đánh trống lảng.
– Cô Tâm. Cô tính tiền cho cháu với.
Tôi biết cô Tâm từ hè năm nhất. Ngày mới bước chân vào Đại học H, nơi tôi thích nhất là căng tin. Lí do duy nhất là ở đây có bánh rán Doremon nhân đậu đỏ. Nhớ lần đó, tôi mua tận 50 chiếc một lúc. Cô Tâm nhớ tên tôi từ hồi ấy.
Một kỉ niệm nữa là vào mùa thu năm thứ nhất Đại học, vì bài kiểm tra quá dở tệ nên tôi tự trừng phạt mình bằng hình phạt dã man nhất – Ăn. Ăn thật cay.
Nhưng không may cho tôi, lần đó xuống căng tin tôi lại quên không mang theo ví. Cô Tâm tính chờ tôi về kí túc xá lấy ví nhưng…. Hôm đó, anh đã xuất hiện. Anh đã trả tiền giúp tôi.
Anh là Hoàng Minh. Chàng trai mơ ước của tất cả sinh viên nữ trong trường. Và tôi nhớ tên anh từ giây phút ấy. Anh có nụ cười rất đẹp. Tôi từng nghĩ nụ cười của anh có thể làm tan chảy mọi giá băng lạnh lẽo.
Tôi chưa từng nói chuyện với anh sau lần anh giúp đỡ tôi ở căng tin. Nếu có 10 phần lí do, thì đến 9 phần là : việc anh trả tiền giúp tôi chẳng có gì lạ. Bởi trong trường đại học H này, sinh viên ai cũng biết anh là người hay giúp đỡ người khác. Và hôm đó, với mái tóc bù xù và bộ dạng thê lương của mình, tôi nghĩ chắc tôi cũng giống một đứa sinh viên thiếu thốn vật chất và đang tính ăn quỵt!
1 phần lí do còn lại, và cũng chính là cái 1 phần này, 1 phần mơ mộng hão huyền ảo tưởng. Tôi nghĩ anh chính là người mà tôi mới biết trên mạng. Và cũng chính bởi cái 1 phần của 2 năm về trước, mà hiện giờ tôi lại quay về chính chỗ này. Cũng từng ấy món. Nhưng nỗi khổ tâm không phải là bài kiểm tra như lần trước, mà là nỗi thống khổ của một đứa sinh viên năm ba bị nghi ngờ tình cảm với một sinh viên năm nhất!
Và kể từ cái lúc ăn đến chiếc bánh nhân đậu đỏ thứ ba này viền mắt tôi bắt đầu nóng lên, nét chữ trên quyển sách chuyên ngành tiếng Anh phía trước như nhảy múa trong đầu. Cái tên sinh viên năm nhất tên Khôi Vĩ kia, cái tên trời đánh đó ngay cả khi biến mất cũng phải khiến tôi lao đao. Và ngay cả khi lao đao rồi cũng không thể yên thân ngồi trong thư viện học bài được. Đã rất cay cú vì không thể học bài được, thì ngay cả khi xuống căng tin ăn uống cũng không thể nuốt trôi.
– Cô Tâm, cô có thể đừng nhìn cháu bằng ánh mắt như vậy được không?
– À…Haha. Cái con nhỏ này. Đang ăn mà để ý gớm. Mà này, hai đứa cãi nhau hả?
– !!!
***
Ngày thứ 5 khi Cáo vắng mặt.
Tôi tưởng mình có thể nhảy lên bàn học mà hú hét khi nhìn thấy tên Khủng Long lù đù bước vào lớp. Không đợi cái gã có hàng lông mày đen sì đó mở lời, tôi vội xông tới, nhắc ngay.
– Thứ ba tuần sau có bài kiểm tra tiếng Anh đó.
Tên Khủng Long đá xéo mắt nhìn tôi một cái, rồi mở cặp, chìa ra trước mặt tôi một cuốn vở, nói.
– Chị hãy ghi nội dung ôn tập vào đây.
Tôi nuốt nước bọt, ngắc ngứ nhắc.
– Thật ra nội dung ôn tập tôi đã ghi vào sổ của tôi rồi.
Hàng lông mày đối diện chau lại, giọng tên Khủng Long chìm xuống.
– Đại ca nói chị ghi vào cuốn này thì chị cứ ghi. Thôi, tôi về đây.
Tôi thẫn thờ nhìn theo cái dáng cao lênh kênh của Khủng Long rời khỏi lớp học. Khủng Long đã xuất hiện, nhưng con cáo kia đâu?
…
Tối. Trong kí túc xá. Tôi lọ mọ ghi ghi chép chép. Đến khi cơ tay mỏi nhừ mới lựa người ngả ra phía sau. Vừa mới dựa lưng vào tường thì…
“Vút” Chiếc điện thoại rơi cái vèo từ giường tầng trên xuống phía trước mặt, tôi ngẩng đầu lên, tròn mắt hỏi.
– Sao quăng điện thoại của mày qua đây?
Tuyết Mai chẳng buồn ngoái cổ xuống, lạnh lùng nói.
– Trong điện thoại của tao có lưu số điện thoại của Khôi Vĩ.
– Ừ, thì sao?
– Lấy mà gọi cho Khôi Vĩ.
– Sao tao phải làm theo lời mày nói?
Tuyết Mai lập tức nhổm người dậy, nó cúi đầu xuống phía chỗ tôi, hỏi một câu rất không liên quan.
– Hạ Thiên Du. Lương tâm mày có răng không? Chắc không nhỉ?
Tôi đảo mắt nghĩ ngợi, sau tặc lưỡi gật đầu. Tuyết Mai nhếch môi.
– Hèn chi mày không thấy cắn rứt.
Tôi suýt cắn phải lưỡi, gào lên.
– Ừ đấy. Lương tâm của tao không có răng đấy. Lương tâm của mày có đầy mồm răng thì sao không xuống đây mà ghi nội dung ôn tập cho cái tên Khôi Vĩ đó đi. Xuống mà đánh dấu nội dung ôn tập cho hắn. Đây này, xuống thể hiện luôn đi.
Tuyết Mai nhìn thấy khẩu khí của tôi, nó im bặt. Lát sau, chẳng biết cái lương tâm đầy mồm răng của nó có mọc thêm răng khôn không, nó chậm rãi trèo xuống giường, nhẹ nhàng nói.
– Vậy hóa ra từ lúc đi học về tới giờ mày chăm chỉ ghi chép là ghi nội dung ôn tập cho Khôi Vĩ hả?
Tôi nhìn nó bằng nửa con mắt, chẳng thèm trả lời. Tuyết Mai cười.
– Tốt quá ha.
Tôi xua tay.
– Thôi, mày lượn đi. Để tao còn tập trung.
– Ầy, nóng thế. Thực ra tao có chút chuyện muốn nhờ mày.
– Chuyện gì?
Tuyết Mai đau khổ nói.
– Tao nhớ anh Tiến Vũ.
Tôi suýt lăn xuống giường, rầu rĩ nhắc nó.
– Mày nhớ người yêu thì gọi điện cho người yêu mà kêu nhớ. Nói với tao làm gì?
– Nhưng….
– Sao?
– Điện thoại tao hết tiền rồi. Bây giờ lại muộn không ra ngoài mua thẻ điện thoại được.
– Khụ. Đây, cầm lấy điện thoại của tao mà gọi cho anh ấy.
Tuyết Mai mắt sáng rực, giọng mềm mỏng.
– Tốt quá. Thật tốt quá. Đợi tao leo lên chỗ tao lấy cái lược chải đầu cho tử tế để nghe điện thoại. Mày bấm số điện thoại của anh ấy giúp tao với. Số là 09XXX…
Về điều gì chứ riêng khoản cẩn thận thì tôi phục nhỏ Tuyết Mai sát đất. Gì chứ nó với anh Tiến Vũ yêu nhau về cơ bản cũng qua cái giai đoạn “Xây dựng hình ảnh” rồi, vậy mà nghe điện thoại nó cũng phải làm bộ làm tịch chải đầu, bộ nó nghĩ bạn trai nó có thể nhìn thấy nó bằng cách áp cái di động vào tai chắc.
Đầu dây bên kia reo lên bản nhạc chờ nền nhạc cổ điển, tôi giơ cái điện thoại lên phía giường trên của Tuyết Mai, gọi.
– Này Tuyết Mai, nghe đi.
– Mày bảo anh Tiến Vũ đợi tao lát, tao tô chút son môi đã.
Tôi cười một cách ngốc nghếch, đưa điện thoại lên tai nghe. Tiếng nhạc cổ điển nghe khá êm tai cho đến khi thanh âm phía bên kia truyền tới.
– Alo.
Tôi cười.
– Alo, anh Tiến Vũ ạ.
Bên kia đáp lại.
– Không. Tôi là Khôi Vĩ.
Mặt tôi tối om. Khôi Vĩ? Sao lại là Khôi Vĩ?
– Chị gọi nhầm máy à. Hạ Thiên Du.
Tôi suýt sặc nước miếng, con Cáo đó nhận ra giọng của tôi??? Mà cũng tốt lắm, nhận ra giọng cũng tốt. Bà chị này đang có chuyện cần nói đây.
– À Uhm. Bạn tôi Tuyết Mai định gọi cho bạn trai nhưng điện thoại hết tiền, nên là lấy điện thoại tôi. Thế hóa ra cậu là bạn trai mới của Tuyết Mai à?
– Không. Tôi là Boss của bạn thân Tuyết Mai.
– À ra thế à. Mà cái gì? Boss gì?
Bên kia có tiếng cười rất khẽ.
– Chị học giỏi tiếng Anh thế mà không biết nghĩa của từ Boss là gì à?
Tôi mím môi.
– Tôi mà có biết thì tôi cũng đâu có ngu mà nói ra.
– Điều này thì tôi không chắc.
Tôi bị nghẹn. Ức quá mà nghẹn. Nghẹn không nói lên lời nào. Thấy tôi im lặng bất thường, giọng nói ở đầu dây bên kia trầm hẳn xuống.
– Thiên Du, nếu Tuyết Mai không nhờ chị gọi điện thoại, chị có gọi cho tôi không?
Nói mới nhớ. Cái con nhỏ Tuyết Mai kia, nó rõ ràng là cố ý lừa tôi. Tôi gục gặc.
– Tôi gọi cho cậu làm gì?
Đầu dây bên kia im lặng, ngay cả tiếng thở tôi cũng không nghe được. Liếc xuống tập bài trên bàn, tôi nhắc.
– Thứ 3. Lớp cậu có bài kiểm tra đó.
– Uhm.
Tôi bật đèn học, lật vài trang sách định nói nhanh nội dung ôn tập. Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ khi tôi đã tìm thấy thấy vài trang sách mình đã đánh dấu, nhưng dưới ánh đèn, bóng của Tuyết Mai phả xuống nền nhà. Nó đang nhấp nhổm nghe ngóng tôi nói chuyện, sôi máu, tôi gấp sách lại. Giọng đanh hơn.
– Khôi Vĩ, tôi cúp máy đây.
Vứt điện thoại sang một bên, tôi đập bàn đứng dậy.
– Tuyết Mai. Vương Tuyết Mai.
Tuyết Mai ngó đầu xuống, chớp chớp mắt hỏi tôi.
– Du, mày nghĩ tao có nên kẻ mắt khi nói chuyện điện thoại với anh Tiến Vũ không?
Tôi gào lên.
– Mày còn định giả bộ nữa hả? Số mày đọc cho tao là số điện thoại của Khôi Vĩ.
– Ủa. Vậy hả?
Tuyết Mai cầm chiếc điện thoại của nó, cái vẻ ngạc nhiên quả là diễn quá thuần thục mà.
– Chết. Đúng là tao lộn số thật Du ạ. Mà nãy giờ mày nói chuyện với Khôi Vĩ đấy hả?
– Đúng đó. Vì cái lương tâm đầy mồm răng của mày mà tao nói chuyện với Khôi Vĩ đó. Bây giờ thì lương tâm tao móm rồi, đi ngủ!
– Ơ này. Thế còn bài tập ghi chép cho Khôi Vĩ thì sao, xong chưa mà đã đi ngủ?
Tôi bơ nó, dẹp sách vở sang một bên. Chùm chăn kín mít. Nghĩ sao vẫn điên tiết, tôi rú lên.
– Mày quan tâm tới Khôi Vĩ như thế sao không dạy mà chép bài hộ Khôi Vĩ?
Tuyết Mai cười khùng khục.
– Chữ của Tuyết Mai này chắc không đẹp bằng chữ của Thiên Du rồi.
!!!
Ba hôm sau.
– Hắn nói “ Chữ chị xấu quá. Tôi sợ đại ca không đọc được.” Đó, cái tên Khủng Long có hàng lông màu như sâu róm đó nói với tao câu đó đó. Đó, được hai ngày nghỉ cuối tuần thì đã phải cạp bàn, cạp giấy, cạp bút để ghi chép nội dung ôn tập cho cái tên Khôi Vĩ đó, vậy mà rốt cuộc, người của hắn nói câu đó đó.
Tôi vừa xổ ra một tràng, cơn giận dữ còn chưa kịp xuôi, nhưng Tuyết Mai hỏi tôi đúng một câu “ Khôi Vĩ vẫn chưa xuất hiện à?” . Tôi im bặt. Nằm lăn ra giường.
Mắt nhìn chăm chăm nền nhà quét vôi trắng trong kí túc xá, tôi bắt đầu thấy hoang mang. Cái tên Khôi Vĩ đó, rốt cuộc thì hắn đang bày mưu tính kế gì vậy? Nghỉ học một tuần trời, im thin thít và lặn mất tăm. Đầu tuần này cũng không tới lớp, chỉ bảo tên Khủng Long qua chỗ tôi lấy cuốn vở ghi chép nội dung ôn tập. Ngày mai là bắt đầu thi hết môn rồi.
Cái gì, cái gì thế này. Tôi đang nằm vật vờ ở kí túc xá và bắt đầu lo cho bài kiểm tra sắp tới của cái tên sinh viên năm nhất Cáo già đó ư? Đúng là điên mất. Điên mất.
Hôm sau, vừa tan học. Tôi lò dò đi tới bảng tin.
Lũ sinh viên năm nhất đứng chen chúc đọc thông báo kết quả thi. Tôi vận hết khí công tả xung hữu đột xông vào, sau một hồi luồn lách cũng len được vào bên trong.
Vào tới nơi, mắt tôi tí nữa lòi ra bên ngoài khi nhìn thấy tên của Khôi Vĩ trên bảng tin thông báo. Tên của hắn rất oai phong, rất hiên ngang, rất lẫy lừng.
Danh sách sinh viên học lại kì 1 môn Tiếng Anh.
1. Khôi Vĩ.
Một mình hắn. Một danh sách. Dẫn đầu bảng!
Lần này, để chui ra tôi không còn phải luồn lách như lúc chui vào nữa. Cả đám sinh viên năm nhất lặng lẽ tách ra. Tôi biết, tôi biết là chúng nó đang bàn tán điều gì mà.
“ Mang tiếng là sinh viên năm 3 khoa tiếng Anh mà cũng không dạy nổi sinh viên năm nhất làm bài tập.”
Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Tôi nghĩ mình không cần phải tốn công sức ở chỗ nhốn nháo này, Khôi Vĩ, cái tên sinh viên lười chẩy thây này, hắn đang ở đâu?
– Alo. Cậu đang ở đâu?
– Chào chị. Hôm nay chị có gọi nhầm số như lần trước không?
– Trả lời tôi mau, cậu đang ở đâu?
– Trước cổng trường.
– Đứng đó. Đợi tôi.
Cúp điện thoại. Tôi xắn tay áo, hùng hổ xông ra phía cổng trường.