Phi Vụ Cừu Non

Chương 6. Cho cừu ăn.


Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 6. Cho cừu ăn.


***
Thời tiết khá hanh khô và oi bức.
Vừa trở về từ lớp học tôi nằm vật ra giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi Tuyết Mai gọi dậy tôi mới sực tỉnh.
– Du, mày không sao chứ?
Tôi vươn vai ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
– Không sao.
– Nhìn mày không khác gì con cá mắm.
Tôi lườm nó rồi vỗ vỗ vào tay mình, vênh váo nói.
– Mày đã nhìn thấy con cá mắm nào khỏe khoắn như tao chưa? Tao vẫn nổi tiếng có sức khỏe tốt nhất cái phòng này mà.
Gần đó Phương Loan nghe tôi nói vậy thì gập chiếc Laptop, lắc đầu.
– Chỉ nhìn mày xoay như chong chóng hơn tuần nay tao đã thấy mệt rồi. Sao, lớp của Khôi Vĩ cũng học tăng ca à?
Tôi uể oải dời khỏi giường, đáp.
– Ừ. Cũng tăng ca.
– Sáng tăng ca. Chiều cũng tăng ca. Du, mày sắp thành siêu nhân rồi đấy.
Tôi cười gượng, mở cánh cửa phòng tắm. Cẩm Vân vừa đi học về, nhìn thấy tôi, nó hú ầm lên.
– Ma. Ma. Có ma chúng mày ạ.
Tuyết Mai và Phương Loan đang ngồi gần đó, nghe tiếng hú hét của Cẩm Vân thì vội chạy ra, mắt đứa nào đứa nấy long sòng sọc.
– Đâu. Ma đâu?
Cẩm Vân móc ngón tay chỉ sang tôi, thều thào nói.
– Đây nè chúng mày.
Tôi cười thảm hại.
– Thôi đi. Để tao vào nhà tắm đã.
Nhìn mình trong gương, suýt chút nữa thì mắt tôi lòi ra bên ngoài. Đúng là thảm hại thật.
Hai bên mắt thâm đen lại như bị ai đấm, da mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bời. Tôi lắc đầu vài cái, xả nước vục lên mặt. Tuần vừa rồi lớp tôi học tăng ca, đến quá trưa mới tan. Về đến kí túc xá chỉ kịp bỏ sách vở rồi lại co giò chạy xuống phía giảng đường sinh viên năm nhất. Giảng viên của sinh viên năm nhất lại quá nhiệt tình, lần nào cũng dạy quá giờ. Cũng may rằng cái tên Khôi Vĩ kia biết điều hơn, nó không yêu cầu tôi chép lại bài, cũng không hỏi bài, nên là tôi cũng thầm cám ơn cuộc đời còn có những giây phút tươi sáng.
– Này, thời tiết oi bức thế này, không khéo vài hôm nữa lại mưa to chúng mày nhỉ?
– Mưa làm sao được, tao xem dự báo thời tiết rồi. Mấy hôm nữa vẫn nắng nóng.
– Mà này, giả sử có mưa thì tao nghĩ phòng mình nên mua một cuộn dây thừng cho Thiên Du chúng mày ạ.
– Sao? Sao lại thế?
– Chúng mày nhìn nó xem, ra ngoài đường gió không cuốn trôi mới là lạ. Mua dây thừng cho nó buộc ngang người, nhỡ nó có bị thổi tung thì mình còn kéo nó quay lại.
– Hố hố hố. Đúng đấy.
Tôi vừa loay hoay chỉnh lại cái quạt vào số to nhất vừa than thở.
– Được thế thật thì tốt. Tao cũng đang muốn rời khỏi Trái Đất này luôn đây!
Ba đứa bạn không biết ngượng kia đang cười hố hố, thấy tôi nói vậy đồng loạt trố mắt hỏi.
– Mày với Khôi Vĩ. Cãi nhau à?

Tôi mang vẻ mặt như xác chết mới đội mồ bò dậy, thều thào hỏi.
– Bọn mày nghĩ xem, với vẻ mặt này của tao thì còn dư sức cãi nhau với con nít sao?
Cả lũ chúng nó gật gù ra điều đã hiểu. Phương Loan lật đật chạy lại chỗ tôi, nói với giọng cảm thông sâu sắc.
– Công nhận. Với vẻ mặt này của mày thì con nít cũng sợ mà chạy mất dép rồi.
Tuyết Mai nghển cổ lên nhìn tôi với Phương Loan, đoạn quay sang phía Cẩm Vân, lanh lảnh nói.
– Này. Hạ Thiên Du đứng với Phương Loan cứ như kiểu tranh biếm họa đấy nhỉ.
Cẩm Vân nhíu mày, gật gù.
– Thú thật với mày, mày nghĩ….hoàn toàn giống ý tao.
– Há Há Há.
Tôi và Phương Loan quay sang nhìn nhau, cười khổ sở. Tuyết Mai vẫn chưa có ý định dừng đả kích.
– Này. Phương Loan. Ra đây ngồi cùng tụi này đi, mày ngồi đó với Thiên Du cứ như là Bao Công mà ngồi với Bạch Tuyết đấy.
Phương Loan bĩu môi.
– Ờ. Đúng rồi. Phòng này có 4 người thì tao với Cẩm Vân sắp lăn rồi. Hạ Thiên Du kia thì dù có nhồi nhét một đống thức ăn thì người cũng chỉ như que củi. Còn mày, Vương Tuyết Mai, mày là cái kiểu lên xuống thất thường. Rõ là con …lưỡng cân. Haha.
– Mày…Mày nói gì. Con nhỏ kia, đứng lại mau.
Tôi và Cẩm Vân lắc đầu, ngao ngán nhìn Tuyết Mai rượt đuổi Phương Loan khắp phòng.
Cuộc sống đúng là lúc nào cũng chứa đựng sự bất công. Ví dụ đơn giản nhất cho việc này là cân nặng của bọn tôi. Phương Loan và Cẩm Vân là hai đứa dễ tăng cân nhất phòng. Chỉ cần ăn đồ ngọt một chút là cũng béo. Tôi thì ngược lại, dù có trưng cả mâm sơn hào hải vị đủ các thứ tẩm bổ trên trời dưới biển thì cân nặng cũng chẳng nhúc nhích. Tuyết Mai lại là đứa béo được, giảm được. Nó tăng cân rất nhanh và xuống cũng rất nhanh.
Đấy là bài học bọn tôi rút ra được sau vụ Socola kinh điển trong vòng 1 tháng trời kia. Nhắc tới Socola lại nghĩ tới vẻ mặt lúc nào cũng nhăn nhó của Khôi Vĩ. Nghĩ đến đây chợt thấy rùng mình. Ác mộng, đúng là ác mộng. Sao tôi lại nghĩ đến tên đó vào cái thời điểm này vậy??? Tắt điện đi ngủ cho lành!
Vừa nhìn thấy tôi, tên lực sĩ có đôi lông mày đen sậm và ánh nhìn tia lửa điện đã lên tiếng thông báo.
– Hôm nay đại ca không đi học.
Tôi gật đầu.
– Ừ.
Nhận được cái thông báo này của tên lực sĩ, tôi thấy lâng lâng. Vậy là buổi học hôm nay não bộ không phải vắt kiệt sức lao động nữa rồi. Ngày nào cũng nhận được cái tin này thì tốt biết mấy. Nghĩ một lúc, tôi rụt rè kéo áo người phía trước, gọi.
– Này, tôi hỏi chút.
Tên lực sĩ quay đầu xuống, hàng lông mày đen sậm cau lại.
– Đại ca gọi tôi là Khủng Long. Chị có thể gọi như vậy.
Tôi cười thân mật.
– Ngày mai, Khôi Vĩ đó có đi học không?
– Chị lo cho đại ca à?
Tôi cười ngượng. Lo cái con khỉ ấy. Là bà chị này đang muốn xem quãng thời gian yên bình này kéo dài được bao lâu thôi. Nghĩ là vậy nhưng vẫn phải giả đò hạ giọng mềm mỏng đánh trống lảng.
– Hôm nay là môn học khó mà. Ngày mai còn học khó hơn.
– Yên tâm. Mai đại ca sẽ đi học. Chị không cần lo.
Xem ra thì tôi không nên lãng phí thời gian nữa, có gì cần làm thì cứ tận hưởng hết ngày hôm nay thôi.
Nghĩ vậy nên trong giờ học, tôi tranh thủ mang một đống bài tập tiếng Anh chuyên ngành ra làm. Tối nào cũng phải thức khuya làm bài tập trên lớp, xem ra thì tối nay tôi có thể ăn no ngủ sớm được rồi.
Tan giờ học, tôi mang tâm trạng phơi phới về kí túc xá. Một ngày không có Khôi Vĩ, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, ánh nhìn của mọi người trong veo. Nói chung mọi thứ thật trong trẻo!

Không biết có phải hôm nay tâm trạng tôi quá tốt hay không mà về kí túc xá, cái không khí oi nóng ngồn ngột không còn. Trong phòng không khí khá là mát mẻ dễ chịu. Thay quần áo, tắm rửa xong xuôi, ngồi chừng 30 phút thì thấy Tuyết Mai, Phương Loan và Cẩm Vân từ ngoài cửa bước vào. Đứa nào đứa nấy mặt mũi hớn hở, quần áo long lanh như vừa đi dự tiệc, trên tay mỗi đứa cầm 3-4 chiếc túi đồ, liếc qua cũng đoán được chúng nó vừa đi mua sắm về.
Cằm tôi rơi xuống đất đánh bộp. Tháng này bọn nó làm tăng ca sao?
Đoán được nét mặt của tôi, Tuyết Mai làm dáng uyển chuyển bước tới. Giọng ngọt ngào hơn hát.
– Du à. Hạ Thiên Du à. Bọn tao vừa đi mua sắm về đó.
Tôi nhếch môi.
– Ờ. Trong khi tao cày 5 tiết ở giảng đường của sinh viên năm nhất thì lũ chúng mày đi mua sắm. Vui nhỉ?
Phương Loan để vội một đống đồ xuống, lạnh nhạt nói.
– Vui lắm. Vui lắm. Tao thề là chưa bao giờ tao vui như thế.
Tôi nhìn lũ con gái không biết ngượng kia đang cười khùng khục với nhau, tặc lưỡi nói.
– Ờ. Chúc mừng vì chúng mày đã vui. Hôm nay thời tiết khá là mát mẻ nên tao bỏ qua cho đấy.
Cẩm Vân xách tới một túi đồ, vừa cười vừa nói.
– Du, mày cũng thấy không khí trong phòng mình mát mẻ đúng không?
Tôi gật đầu.
– Mát và thoáng đãng. Quái lạ là tao không bật quạt. Ngày hôm qua với ngày hôm nay, đúng là như địa ngục với thiên đàng.
– Chỉ có một cái máy điều hòa mà đã làm mày thích thú như trên thiên đàng ư?
– Đúng. Chỉ cần không khí mát mẻ…mà cái gì cơ, máy điều hòa?
– Nhìn lên tường đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng tay chỉ của Cẩm Vân. Phía góc cuối phòng, một chiếc điều hòa mới tinh, sáng loáng. Tôi giật tay áo Tuyết Mai, hỏi.
– Ở đâu ra vậy.
– Chiều nay. Có người đến lắp cho.
– Ai vậy?
– Mấy người ở bên công ty máy lạnh.
– Ủa, công ty máy lạnh đó đang có chương trình hỗ trợ máy điều hòa cho sinh viên hả mày?
“Cốc” – Tuyết Mai gõ vào đầu tôi một cái, nó lừ mắt.
– Họ chỉ làm theo đơn mua hàng của người khác thôi.
Tôi còn chưa kịp hỏi Tuyết Mai về cái đơn mua hàng của người khác kia, thì Cẩm Vân đã gọi.
– Tuyết Mai, Du, lại đây giúp tụi này chuẩn bị đồ ăn đi. Nhiều thứ quá.
Giữa nhà, trên chiếc bàn, Phương Loan và Cẩm Vân đang hí húi bày la liệt rất nhiều đồ ăn trên bàn. Bánh, nước ngọt, Pizza, thức ăn nhanh, khoai tây chiên…Tôi há hốc mồm nhìn hai đứa chúng nó, yếu ớt hỏi.
– Chẳng phải hai đứa tụi mày đang ăn kiêng sao?
Phương Loan vẫn không ngừng tay cắt Pizza, thản nhiên nói.
– Mấy đồ này là dành cho mày đấy.
Tôi bóp trán nghĩ ngợi.
– Hôm nay chúng mày lại làm điều gì có lỗi với tao à?

– Mày lúc nào cũng nghĩ bọn tao xấu tính thế sao?
– Ừ. Tao lúc nào cũng nghĩ vậy.
– Con quỷ này.
Không khí lúc này đang rất là tốt. Không gian thoáng đãng mát mẻ, đồ ăn la liệt, bài vở đã làm hết vào buổi chiều. Nhưng có điều…
Tôi đang lạch cạch kê lại ghế thì bên cạnh, Tuyết Mai rối rít gọi to.
– A. Khôi Vĩ. Mau lại đây đi.
Phía trước cửa, Khôi Vĩ xuất hiện, bắt sóng rất nhanh và đang sải chân bước tới. Tôi suýt té, lắp bắp hỏi.
– Cậu. Cậu. Là cậu à?
Khôi Vĩ mỉm cười với ba đứa bạn của tôi, đoạn quay sang phía tôi, gật đầu đáp.
– Đúng. Là tôi đây. Nghe Khủng Long nói chiều nay chị lo cho tôi, vậy nên tôi qua thăm chị.
Tôi gục gặc đầu khẳng định.
– Đừng có tin mấy lời của tên đó.
– Tôi cũng nghĩ Khủng Long nói sai sự thật.
– Đúng. Tên đó nói sai sự thật. Cậu không cần qua thăm tôi đâu.
– Tôi thăm chị xong rồi.
– Ờ. Thế cậu về đi.
– Hôm nay tôi là khách. Của ba người này.
Cằm tôi rơi xuống đất đánh “bộp”. Nãy giờ lũ con gái 3 đứa kia hết quay sang phía Khôi Vĩ lại quay sang phía tôi lắng nghe cuộc đối thoại, đến khi tôi quắc mắc sang nhìn bọn nó, cả lũ mới phá lên cười hô hố.
– Haha. Hài hước quá.
– Haha. Hạ Thiên Du. Buồn cười quá.
– Haha.
Tôi trùng cơ mắt xuống, nhìn lũ con gái không biết ngượng kia, hỏi lại.
– Buồn cười thế cơ đấy.
Tuyết Mai đưa tay lau nước mắt, vẫn không nhịn được cười, vỗ vỗ vào vai tôi.
– Đúng là hôm nay Khôi Vĩ là khách mời của bọn này đấy.
Tôi liếc xéo nhìn vẻ mặt đắc thắng của Khôi Vĩ, rồi quay sang phía Tuyết Mai, cười giả lả.
– Thân nhau ghê nhỉ.
Phương Loan gần đó lên tiếng.
– Thân lắm chứ. À mà chiều nay, Khôi Vĩ đưa bọn này đi mua sắm đấy. Nhưng mà Du à, không có phần của mày đâu. Haha.
– Ấy. Sao lại để Khôi Vĩ đứng thế kia. Khôi Vĩ, cậu ngồi đi. Hôm nay bọn tôi sẽ kể hết cho cậu sự thật.
– Hôm nay cám ơn cậu nhiều nhé.
– Khôi Vĩ, cậu dùng loại nước nào?
Tôi nhìn mấy đưá con gái hám danh lợi mà quên tình thân kia vây xung quanh tên cáo già Khôi Vĩ mà thấy nóng mắt. Hậm hực bỏ ra ngoài.

Khôi Vĩ. Nó đúng là một con cáo. Không, nó phải là một….con hơn con cáo!
Hết mồi chài Socola, giờ lại sang mua sắm. Đúng rồi, muốn bắt một con cừu trong bầy cừu thì việc đầu tiên là phải li gián con cừu đó ra khỏi bầy đàn. Bây giờ, ngay cả đồng minh tôi cũng không có.
Tức. Tức cật lực. Tức đến mức không thể ngủ được.
– Này, Du. Mày ngủ chưa?
– Chưa.
– Mày đang nghĩ chuyện gì à?

– Nghĩ đến chuyện phải chuyển sang phòng khác.
Tuyết Mai nghe tôi nói vậy thì chồm dậy, hỏi lại.
– Sao. Chuyển đi đâu?
– Chuyển đến nơi nào mà tao có đồng minh. Ở cái phòng này, tao cô đơn quá.
Giọng Tuyết Mai có chút e dè.
– Nói thật là bọn tao cũng thấy ngại.
Tôi xoay người lại nhìn Tuyết Mai.
– Lũ chúng mày còn biết ngại hả?
Tuyết Mai lườm tôi, hạ giọng không vận tốc.
– Nhưng vì mày, bọn tao ngại một phen, cũng không sao.
– Vì tao cái con khỉ ấy. Chúng mày nhận quà cáp của tên Khôi Vĩ đó rồi lại khiến tao phải nai lưng ra học hộ cho tên đó thêm 2 tháng nữa hả. Bộ chúng mày thấy tao chưa thê thảm hả?
TuyếtVai nhún vai.
– Thì chính vì nhìn mày quá thê thảm mà Khôi Vĩ mới làm thế này.
– Làm gì?
– Mày xem, mấy hôm nay mày bận học, thời tiết khó chịu. và mày lại là cái kiểu người dễ ốm. Ốm một chút là biểu hiện ngay ra kiểu hình. Khôi Vĩ có ý tốt mới lắp điều hòa ở phòng mình. Mày nghĩ Khôi Vĩ lắp vì bọn tao chắc? Lại nữa, Khôi Vĩ mua nhiều đồ ăn như thế là để cho mày đó thôi,
Tôi xua xua tay.
– Thôi đi. Mày biết thừa là mấy đồ ăn nhanh đó tao chúa ghét. Ăn vào cũng chẳng hấp thụ được.
– Đó. Chính vì thế đó. Chính vì không biết mày thích ăn gì nên là Khôi Vĩ mới hỏi tao. – Tuyết Mai ngập ngừng – Nhưng mà chiều nay, khi biết tao đi gặp Khôi Vĩ, hai đứa kia cứ nhất quyết đòi theo, nên là….
Tôi lấy gối úp lên mặt mình rồi mới hỏi tiếp.
– Lên là cả 3 đứa chúng mày đi gặp Khôi Vĩ?
– Ừ. Mày đoán chuẩn thế. Mà bỏ gối che mặt ra, tao bảo cái này.
– Không bỏ. Tao không còn mặt mũi nào nhìn bất cứ vật thể gì nữa.
Tuyết Mai kéo chiếc gối trên mặt tôi ra, nó cúi sát người xuống, nói nhỏ.
– Khôi Vĩ rất quan tâm mày đó.
Tôi trở mình, xoay người vào trong.
– Tao muốn đi ngủ.
– Ờ. Ngủ đi. Còn chuyện cuối quan trọng không kém.
Tôi im lặng một lát, sau miễn cưỡng hỏi.
– Chuyện gì nữa?
– Thì lúc tối, khi mày ra khỏi nhà đó. Khôi Vĩ có ngồi lại chừng 15 phút. Nội dung cuộc nói chuyện cũng chỉ xoay quanh về mày.
– Ờ. Rồi Khôi Vĩ lại hứa hẹn sẽ mua tủ lạnh, ti vi, xe cộ cho mỗi đứa nữa hả?
– Đồ quỷ. Mày nói linh tinh gì thế.
– Bọn mày đã kể những chuyện gì về tao?
Giọng Tuyết Mai có chút phấn khích.
– Thì về thành tích xuất sắc khoa của mày. Về vụ hè năm ngoái mày dẫn đoàn đại biểu nước ngoài về thăm trường. Về sự ưu ái thầy cô dành cho mày. Về cái tính bơ chảnh của mày. Về tất cả tật xấu của mày. Về…Bla…bla…bla…
– …Trời ơi. Thiên hạ ơi. Nhân dân ơi!
….
Vốn dĩ khi đấu khẩu với Khôi Vĩ. Tôi luôn thua. Và hiện giờ. Tôi đã thua đậm!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.