Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 92 – 2
95.2
Phương Tinh cảm thấy điều âm không sai biệt lắm, tốc độ ngón tay nàng biến đổi, như có linh tính giống nhau, nguyên bản âm sắc dần dần dễ nghe, bay lên, dung hợp.
Làn điệu thanh nhã, mang theo âm sắc đặc trưng của cửu tiêu hoàn bội thê lương khoan dung độ lượng, hòa hợp tuyệt vời, trở nên âm sắc có trình tự cảm, truyền vào tai, xa xôi mà rung chuyển.
Giang hồ cười
Nhân phiêu miểu
Thế gian nhiều hỗn loạn
Nhất hồ rượu đục thường vô cùng
Nhân sinh hương vị
Phương Tinh tiếng hát trầm mà sắc, theo miệng nàng chậm rãi đọc, nhấn rõ từng chữ mà ra.
Thương thiên cao
Nhân tịch liêu
Năm tháng thúc giục nhân lão
Trong nháy mắt gian vãng tích
Anh hùng thán còn trẻ.
*trên kia là bản convert, bài hát này ta chịu, không có bản tiếng Trung__ ai biết chỉ ta nha, ban đầu ta còn tưởng bài Giang Hồ Tiếu –
Loan ngọc thần nhìn mặt phương tinh, trong lòng hắn rung động, khó có thể biểu đạt bằng lời nói, hắn lẳng lặng nhìn nàng, cảm thấy vị muội muội này, sau khi hai chân bị đánh ba mươi đại bản, tỉnh lại, trên người sinh một loại tính chất đặc biệt, chậm rãi lột xác.
Loại lột xác này hắn không nên lời, hay cảm giác cụ thể, nhưng chính là biết, nàng đã thay đổi, thật thay đổi……
Phương Tinh trầm du theo làn điệu, tóc đen nhẹ nhàng bay theo gió, tay áo phiêu phiêu. Một trận gió nhẹ nổi lên, thân hình nàng cũng phiêu diêu theo, tạo thành một bức họa thập phần động lòng người.
Y nhân mỏi mắt chờ mong
Nhìn không thấu tình ti quấn quanh
Hào hùng kinh phá non sông
Thiên cổ hoàn thành tác phẩm sách phong vân loạn
Anh hùng giận dữ vì hồng nhan
Yên liệt liệt huyết nhiễm áo dài
Hồng nhan cười vì thế nào bàn
Đao quang kiếm ảnh hiển ai mặt.
Âm sắc Cầm huyền trở nên kích động, cao vút, làm người ta trong đầu không khỏi xuất hiện so sánh với hình ảnh đao kiếm củahiệp khách giang hồ. Phương Tinh trong khoảnh khắc điều chỉnh tiếng đàn, âm sắc dịu đi ba phần.
Anh hùng giận dữ vì hồng nhan
Chuyển vân biến rút kiếm hướng thiên
Lý tưởng hào hùng tổng không ngừng
Nhạn bay qua nghe ai cảm thán
Khúc ở đây, từ ở đây, có thanh nhã, chậm rãi, chậm rãi, có một loại cảm giác thân thuộc như trở về chốn cũ, gió thổi qua, hướng đến hai thân ảnh.
Hắn, một thân long bào, quan ngọc kim mang (kim mang ngọc: trong ngọc chứa vàng), tuấn túlỗi lạc, nho nhã mang theo một cỗ khí chất cao quý. Giờ phút này đôi mắt lạnh lùng của hắn đang mở to, xẹt qua tia sáng. Trong lúc nhất thời, mới gặp tình cảnh, mạch lạc rõ ràng giống dòng suối nhỏ, dần dần mở ra trong lòng hắn.
Năm ấy, đêm trăng ấy, ngày ấy……