Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 93 – 3
95.3
Nàng tựa như một tiên tử nghịch ngợm không cẩn thận rơi vào thế gian, nhập vào tầm mắt hắn, lén lút tiến vào lòng hắn. Ngày ấy, cũng là hồng phong mạn vũ, cũng như hôm nay.
Ngự Thiên đi nhìn chằm chằm thân ảnh như bị gió cuốn vào kia, đồng tử mắt ánh lên một mảnh trắng như sương tuyết.
Hắn, một thân mãng bào đỏ sẫm, tuấn mỹ phiêu dật, trong ôn nhã trong trẻo lại mang theo lạnh lùng ngạo nghễ, hiện tại đang ngưng mày lại, con ngươi đen thâm thúy trong trẻo nhưng lạnh lùng, một đạo quang như điện lưu, hung hăng đánh trúng hắn.
Chuyện cũ rõ ràng, trước mắt xẹt qua một bức hoạ tình cảnh cuộn tròn. Sắc mặt hắn trở nên đau thương kịch liệt dị thường, giống băng thạch lạnh, lại như nham thạch cứng rắn……
Cửu tiên hoàn ngọc bội ba năm bất động, chưa từng có người nào đàn qua, nay nàng lại đàn cửu tiêu hoàn bội, cũng vì hắn, vì hắn a!
Ngự Thiên Kì nhìn chằm chằm gương mặt mỉm cười thản nhiên kia, nhìn nàng đối với nam tử tao nhã như ngọc kia cho hắn thấy nụ cười đẹp nhất của nàng, lòng hắn không hiểu , dường như có một thứ tinh tế nào đó chui vào ngực hắn, hung hăng đâm hắn một nhát.
Tay, chậm rãi nắm chặt……
Phương Tinh sau đã hoàn một khúc, nàng chậm rãi đứng dậy, giống như nhận thấy được sau lưng có người nhìn chằm chằm, nàng xoay người, tầm mắt ở giữa không trung, đặt lên người Ngự Thiên Hành cùng Ngự Thiên Kì.
Nàng kinh ngạc nhíu mày.
Bọn họ như thế nào lại đồng thời xuất hiện ở trong này? Sợ là bàn chuyện quốc gia đại sự đi. Nàng thực thức thời quay đi, không hề nhiều chuyện liếc mắt nhìn Ngự Thiên đi hay Ngự Thiên Kì một cái.
Nàng mỉm cười đón nhận đôi mắt ôn nhu thật tình trân trọng của thiếu niên kia, đại ca của nàng — Loan Ngọc Thần.” đại ca, Khởi Phong, chúng ta trở về đi.” nàng cười, đem cửu tiêu hoàn bội trong tay giao cho Loan Ngọc Thần.
Loan Ngọc Thần sủng nịch điểm cái trán của nàng.”tiểu nha đầu, đại ca nghe xong một khúc ngươi, ngươi khiến cho đại ca làm cu li.”
” Như thế nào? Đại ca không muốn sao?” nàng làm nũng kéo tay hắn. Đại ca thật ấm áp, nàng hảo tham luyến lòng bàn tay nhiệt lượng hắn kia.
Loan Ngọc Thần cười cười.” nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.” Ánh mắt của hắn ôn nhu như đang cười, lướt qua bả vai Phương Tinh, nhìn đến hai thân ảnh quen thuộc ở xa xa đường nhỏ kia, hai hàng lông mày đẹp lập tức hơi hơi nhíu chặt lại.
” đi thôi, Khanh nhi.” hắn một tay ôm cửu tiêu hoàn bội, một tay lôi kéo Phương Tinh, hướng tới Lan Tâm cư cất bước mà đi.
Lưu lại hai người Ngự Thiên Hành cùng Ngự Thiên Kì, ngây ngốc trong gió, suy nghĩ không chừng.
Bọn họ cũng không biết đứng bao lâu, đến khi thái giám hoàng cung nhắc nhở mới tỉnh. Ngự Thiên Hành mở miệng :”Thiên Kì, chuyện tình Thanh Châu liền giao cho ngươi. Trẫm cho ngươi một đạo mật chỉ, cho ngươi tuỳ cơ ứng biến, tiên trảm hậu tấu*.”
* chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu:sau, tấu: tâu, thưa) thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi người trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
” vi thần tuân chỉ.” Ngự Thiên Kì thu hồi ánh mắt, thu hồi suy nghĩ phiêu xa.
“Còn có, Ngọc Phượng gần nhất rất hay nhắc tới Khanh nhi, thường xuyên ở bên tai trẫm nhắc tới nàng. Ba ngày sau vừa lúc là An Lăng công chúa đến tuổi trăng tròn, đến lúc đó, ngươi liền mang theo Khanh nhi cùng nhau tiến cung đi.” Long mâu (mắt vua) Ngự Thiên Kì hơi trầm xuống, tay áo long bào huy khởi, bóng dáng vững bước rời đi.
” Vi thần đến lúc đó nhất định mang Khanh nhi đi, vi thần cung đưa Hoàng Thượng.” Ngự Thiên Kì cúi đầu khom người với Ngự Thiên Hành, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt.
Hắn chậm rãi uốn thẳng thân thể. Mặt trời lặn trong ánh chiều tà, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, thần sắc phức tạp lần lượt thay đổi không ngớt.
Phương Tinh cùng Loan Ngọc Thần trở lại Lan Tâm Cư, Xuân Hương vừa mới lau xong. Nàng nâng tay, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, đang cầm nước bẩn mang đi đổ.
Loan Ngọc Thần đem cửu tiêu hoàn bội đặt đến, xắn tay áo lên, hướng Xuân Hương nhẹ nhàng nói:” Xuân Hương. Vẫn là ta làm đi, ngươi đi nghỉ một lát, bồi tam tiểu thư.”
” đại thiếu gia, đây là việc nô tỳ làm , đại thiếu gia –” mặc cho Xuân Hương ngăn cản, Loan Ngọc Thần vẫn đem chậu gỗ trên tay nàng đoạt đi .
Xuân Hương nhìn bóng dáng ấm áp của Loan Ngọc Thần dưới ánh mặt trời hòa hợp thành một, đôi mắt nhu thủy của nàng, phiếm động một chút lo lắng.Nhìn lại, nàng đụng đến ánh mắt lạnh nhạt của Phương Tinh.
” tam tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ vẫn là đi giúp đại thiếu gia đi.” Xuân Hương sợ phương tinh mất hứng, nói như thế nào, như thế nào có thể cho đại thiếu gia giúp nàng làm đâu.
Phương Tinh lại thản nhiên thoáng nhìn, nàng nhẹ giọng nói:” không cần, Xuân Hương. Đại ca là nam nhân, khí lực so với nha đầu ngươi tốt, làm cho hắn hao đi chút khí lực, cũng không sao.”
Xuân Hương khó hiểu nhìn Phương Tinh. Tam tiểu thư nói chuyện thật kỳ quái, Loan Ngọc Thần là thân phận đại thiếu gia, là con một Loan tướng gia, thân phận vô cùng tôn quý. Đổi lại trước kia, tam tiểu thư nhất định mất hứng khi đại thiếu gia giúp đỡ hạ nhân làm việc.
Nhưng là hiện tại –
Ánh mắt nàng kinh ngạc, đụng đến đôi mắt hờ hững của Phương Tinh.” Xuân Hương, ngươi nhìn gì vậy? Trên mặt ta có dính bẩn sao?”
Xuân Hương lắc đầu, khoát tay.” không có, tam tiểu thư, cái gì cũng không có.”
Phương Tinh thản nhiên nhìn nàng một cái, rồi sau đó nàng lẩm nhẩm đánh cờ, xuất ra hai quân cờ. Đầu tiên là quân trắng, hạ xuống, theo sau đó là một quân đen.
Trên bàn cờ, một đen một trắng, có qua có lại, triền đấu lẫn nhau.
Chính mình cùng chính mình đánh cờ tốt ở chỗ, vĩnh viễn không có cao nhất.
Trên đời này, chính mình siêu việt, so với người khác siêu việt càng thêm khó khăn.
Cho nên, nàng thích chính mình cùng chính mình đánh cờ, đó là một loại khiêu chiến, cũng là một loại lạc thú.
Lan Tâm cư, không gian nhất thời một mảnh yên tĩnh. Trừ bỏ thanh âm nước đi của Phương Tinh, không có một thanh âm nào khác. Xuân Hương muốn giải một bàn cờ kia, hẳn phải mất một canh giờ.
Nàng(Xuân Hương) không đi quấy rầy nàng(Phương Tinh), yên lặng cầm lấy kim, lấy một chiếc ghế nhỏ, tới trước cửa, bắt đầu thêu.
Một người chơi cờ, một người thêu, cũng là hài hòa thật sự.
Chính là có một người không cảm thấy được mà có ý phá hư bầu không khí ôn hòa yên tĩnh đó
Lục Nghi Tĩnh một thân hồng nhạt mang theo Ngọc Nhi nổi giận đùng đùng đuổi tới Lan Tâm cư, hôm nay nàng vừa cùng thị nữ viếng nhà mẹ đẻ.Thời điểm xuất môn vô cùng cao hứng, này trở về, nghe được tin tức Phương Tinh, biết nàng đã trở lại, còn có thể hành động tự nhiên, lại đàn cửu tiên hoàn ngọc bội đã ba năm đóng băng kia, đủ loại tin tức về phương tinh, làm trên mặt Lục Nghi Tĩnh bịt kín một tầng sương.
Tiếp theo, nàng nghe được Vương Bá đem đào tạo phượng hoàng chấn vũ cùng Mặc Hà đưa đến Lan Tâm cư, cho Phương inh, trong lòng nàng càng thêm tức giận bất bình.
Nàng mang theo thị nữ Ngọc Nhi, vẻ mặt phẫn nộ, nhắm thẳng Lan Tâm cư mà đến.