Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 48


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 48


Chương 49
Phong Dương không lo lắng gật đầu. “ Nếu Loan cô nương cảm thấy có điều gì cần chú trọng trọng luận bài tài học thì cũng có thể. Nếu cô nương thắng, Phong mỗ Lâm châu danh hiệu đệ nhất tài tử liền chắp tay nhường cho cô nương, từ nay về sau lui về ở ẩn, không xuất thế.”
Phương Thiến lạnh lùng cười.
“ Ngươi cho là bổn cô nương để ý cái danh hào Lâm châu đệ nhất tài tử sao ? Chê cười, cho dù Phong công tử muốn thoái ẩn thì với ta có quan hệ gì ?”
Trên mặt Phong Dương có chút khó coi, “ Như vậy thư sinh thật muốn thỉnh giáo Loan cô nương. Cô nương còn muốn thêm điều gì không?”
“ Rât đơn giản, thanh danh đối với bổn cô nương mà nói là vô dụng. Bổn cô nương là người thô tục, nên phải chú ý đến một điều kiện.” giọng nàng một chút thản nhiên, một chút tầm mắt nghiêng nhìn về Tề Nghiễn “ Phong công tử, nếu ta thắng, bổn cô nương yêu cầu công tử đưa cho ta mười vạn lượng bạc trắng. Bất quá, nếu Tề công tử tiếc tiền bổn cô nương cũng không ngoại lệ mà diễn cho người khác xem một màn miễn phí.” Nếu ra một đề khó cho nàng, bản thân hắn cũng phải trả một khoản lớn bạc.

Mọi người nghe xong ồ lên, các tài tử ngạo nghễ, nhất là Phong Dương, trong mắt khinh bỉ, không chút che dấu.
Thần sắc Phương Thiến vẫn như trước, lạnh nhạt tự nhiện
Đôi mắt băng lam của Tề Nghiễn mỉm cười, vung tay áo, lập tức Hoắc Trung đưa ra mười vạn lượng ngân phiếu. Tề Nghiễn chỉ một ngón tay, Hoắc Trung liền đem số ngân phiếu đến trước mặt Phương Thiến.
Phương Thiến nhẹ nhàng nói Xuân Hương, “ Xuân Hương, nhận lấy.”
Mọi người đang ngồi lại thổn thức một trận, than sắc bọn họ kinh ngạc, phải biết rằng tài học của Lâm châu đệ nhất tài tử Phong Dương toàn thiên hạ đều biết , bọn họ mỗi người ở đây cho dù tài học rất cao cũng không dám chắc mình là người thắng. Mà Phương Thiến dám nhận lấy mười vạn lượng ngân phiếu kia, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nàng có tài học thật sự cao như vậy sao ? Mọi người ở đâu vừa kinh ngạc lại vừa hoài nghi.
Nhất là những người thuộc Lạc Nguyệt vương triều đang ngồi bên kia, thần sắc mọi người đều khẽ biến, phải biết rằng nếu Phương Thiến thắng trận này liền hoàn hảo, Nhưng nếu bị đánh bại thể diện của Lạc Nguyệt vương triều thật khó coi.
Xuân Hương cái gì cũng không nói, nàng đối với Phương Thiến là hoàn toàn sung bái, chỉ cần tam tiểu thư chịu ra tay, nàng tin tưởng tam tiểu thư tất nhiên có thể thắng.
“ Dạ, Tam tiểu thư.” Nàng tự nhiên tiếp nhận số ngân phiếu Hoắc Trung mang tới, đem cất vào bên trong tay áo.
Phong Dương nhìn thấy Phương Thiến chưa luận bàn đã cầm lấy tiền đặt cược, hai mắt hắn phát lửa giận. Nàng thật hết sức tự phụ, như vậy quả thật là khinh thường Phong Dương hắn.
“ Loan cô nương, xin hỏi hiện tại có thể bắt đâu chưa ?” thanh sắc hắn áp lực, như cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.
“ Ta đã thu tiền, tự nhiên có thể bắt đầu.” Phương Thiến thản nhiên gật đầu, bỗng nhiên nàng lại chuyển giọng, “ Bất quá vì không để ảnh hưởng đến mọi chuyện, chúng ta chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, Phong công tử có thể dùng điều mình am hiểu nhất để luận bàn, ta tiếp chiêu cũng được.”
Khẩu khí thật lớn !

Mọi người cả kinh, ánh mắt Phong Dương không thể khống chế, cắn răng nói., “ Nếu Loan cô nương nói như vậy, Phong mỗ cũng sẽ không khách khí. Loan cô nương, ta ra ba đầu đề, đáp được tại hạ liền lập tức rời đi, đáp không được Phong mỗ chỉ cần Loan cô nương tự hủy đi tư cách dự thi đấu hôm nay.”
“ Hỏi đi.” Phương Thiến đạm mạc nói
“ Phong mỗ nơi này có một đôi liễn mời cô nương ứng đối, vế trên là : Mùng một nguyên đán, mười lăm nguyên tiêu, bán nguyệt song nguyên phân nhật dạ.”
Phương Thiến không cần suy nghĩ, liền nói ra “ Thượng cửu hào càn, lục tứ hào khôn, bát quái song hào phân âm dương.” Thân là sát thủ, trong mọi trường hợp sắm vai những nhân vật khác nhau, loại trò chơi đối chữ này chỉ là một khóa học nhỏ trong huấn luyện sát thủ.
Nhưng trong mắt người khác, nàng không cần suy nghĩ liền có thể đối ra một câu đối tinh tế như vậy, khó trách lúc trước tự tin nhận lấy mười vạn lượng ngân phiếu. Hiện tại, có một số người bắt đầu lo lắng thay cho Phong Dương.
Phong Dương không chịu thua “ Phong mỗ còn có một câu.”
Vài tài tử đang ngồi bên dưới đã cảm thấy khó nghĩ, mà Phương Thiến khóe miệng thản nhiên đọc một câu, ngón tay nàng gõ nhẹ lên tay vịn, “ Si thanh si sắc si mộng si tình, bách bối si tình.”
Mọi người ồ lên, có người còn than sợ hãi.

“Tấc đất vì tự, tự giữ ngôn thi, thi viết: Ngày mai đưa tăng về cổ tự” Phong Dương theo sát ra thêm một đề, đề này so với câu trước lại càng khó
Phương Thiến thản nhiên ứng đối “song mộc thành rừng, sơn ẩn kì cấm, cấm vân: Rìu lấy khi vào sơn lâm”
“Thiên làm bàn cờ tinh chỉ tử, ai dám hạ?” Sắc mặt Phong Dương đỏ lên.
“Chỉ tỳ bà lộ làm ti, người kia có thể đạn?” Phương Thiến đạm mạc ứng đối, sau đó ánh mắt sắc bén như dao, “ bất quá Phong công tử, đây đã là đề thứ tư.”
Phong Dương chấn động, lúc này mới phát hiện mình đã ra bốn đề liên tiếp. Sắc mặt hắn ửng hồng, cúi đầu ôm tay, “ Cô nương, ngươi thắng, tại hạ thua tâm phụ khẩu phục.” Phong Dương xấu hổ rời đi.
Phương Thiến lạnh lùng nhìn thẳng Tề Nghiễn , “ Tề công tử, hiện tại trận đấu có thể bắt đầu.”
“ Chờ một chút !” Trong đám người lại có một người đứng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.