Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 49
Chương 50
Hắn tóc đen phiêu dật, đội kim quang bát bảo, khuôn mặt đậm nét mà trong sáng, mang theo nét đẹp hoàn mỹ đặc thù của con lai, mũi cao lại thẳng, thân hình mê người, một đôi mắt thâm đen, thần thái bất tuân, mâng theo mười phần phí phách, trường bào màu bạc được chế từ thượng đẳng tơ lụa, thắt lưng mềm nhẵn cùng với hoa văn phức tạp, giày cao khí thế, toàn bộ phụ trợ cho khí chất độc đáo, chỉ là nhìn hắn liền thấy được là người không đơn giản.
“ Vệ đế cảm thấy vế đối này có điều gì sao ?” Tề Nghiễn mỉm cười quái dị, nhìn thẳng hướng của hắn mà hỏi.
“ Tề công tử nói đùa, Loan cô nương so tài cùng Phong công tử, mọi người đều thấy, Loan cô nương tài hoa xuất chúng, là tự mình thắng được.” Vệ Sơn mày rậm hơi nhíu nhíu.
Qủa nhiên….
Phương Thiến cảm thấy vi kinh, thì ra người vừa đứng dậy đúng là Đế vương Thương Dạ vương triều –Vệ Sơn. Không biết hắn vì duyên cớ gì lại lên tiếng lúc này ?
Trong lúc Phương Thiến suy nghĩ, ánh mắt của Vệ Sơn đã chiếu thẳng Phương Thiến mà đến, “ Loan cô nương, Trẫm đối với tài học của cô nương thật thưởng thức. Trẫm đây cũng có ba đề câu đối, không biết Loan cô nương có thể hãnh diện đối một đôi ? Đương nhiên, trẫm cũng không là cho cô nương ngoại lệ.” Ống tay của hắn vung lên, lập tức có thuộc hạ đi ra, đi thẳng đi vị trí của Phương Thiến.
“ Nơi này cũng là mười vạn lượng ngân phiếu, thỉnh Loan cô nương nhận lấy.”
Phương Thiến nhu mày, sau đó ngước nhìn lạnh lẽo, “ Nhưng Vệ đế cũng nên biết, trước khác nay khác, đối với vua một nước bảng giá tự nhiên không giống Phong công tử. Một đề mười vạn lượng, Vệ đế nếu chấp nhận, tiểu nữ liền có thể tiếp được.”
Mọi người lại ồ lên.
Chân mày Vệ đế khẽ nhúc nhích , sau đó cười xòa, “ Chuẩn.” tiếng hắn vừa dứt, thuộc hạ lại liền lấy ra hai mươi vạn lượng ngân phiếu, giao vào tay Xuân Hương.
Phương Thiến nhận lấy ngân lượng, thản nhiên mở miệng, “ Vệ đế, mời.”
“ Cô nương xin lắng nghe.” Đôi mắt Vệ Sơn nhoáng lên, chỉ vào ngọn giả sơn bên ngoài viện, “ Nhất trúc, nhất lan, nhất thạch.”
Phương Thiến ngược lại chỉ lạnh nhạt, “ Hữu chương, hữu hương, hữu cốt.”
“ Tốt.” Vệ Sơn nhướng máy, vừa lúc có một chú chim bay qua, đậu trên cây ngô đồng, hắn thấy liền đọc, “ Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng.”
Phương Thiến cười, liếc liếc thắt lưng của hắn, “ Quần anh tụ hội bích liên châu.”
“ Tuyệt” hắn vỗ tay, vuốt vuốt mi, “không khí trong lành tây đến, mây mù tảo khai thiên địa tiếc.”
“Đại giang đông đi, ba đào tẩy tẫn cổ kim sầu.”
“Hoa hoa hiệp hiệp, thúy thúy hồng hồng, duy tư hương úy dụng tâm đến đỡ, không giáo vũ vũ phong phong, Thanh Thanh lạnh lùng.” Bất tri bất giác Vệ Sơn cũng đã ra đến bốn đề liên tiếp.
Phương Thiến nhăn mi, thản nhiên nhìn hắn không trả lời.
Vệ Sơn nhanh chóng hiểu được, “ Người đâu, lại mang cho Loan cô nương mười vạn lượng ngân phiếu.”
Phương Thiến mắt thấy ngân phiếu đưa đến tay Xuân Hương, nàng mới chậm rãi mở miệng, “điệp điệp kiêm kiêm, đời đời kiếp kiếp, nguyện hữu tình mọi người thành thân thuộc, dài này hướng sớm tối mộ, hỉ thích hoan.”
“ Loan cô nương, phản ứng linh mẫn, sáng tạo hơn người, thật sự làm người mở rộng tầm mắt.” Lời Vệ Sơn vừa nói ra, đại diện cho Thương Dạ vương triều đối với tư cách đại diện của Phương Thiến cho Lạc Nguyệt vương triều không còn dị nghị.
“ Chậm đã, trẫm cũng thưởng thức tài học của Loan cô nương, cũng muốn lĩnh giáo, lĩnh giáo.” Vẫn dựa vào trên nhuyễn tháp, một nữ tử đáng yêu miễn cưỡng đứng dậy, nàng chính là nữ đế của Phượng vũ vương triều – Phương Điệp Y.
Nàng, trời sinh một mắt hoa đào câu đi hồn phách con người, cặp mi đen dài, khóe mắt như mùa xuân, vành tai như vành trăng non. Bộ giáp hồng nhạt, cổ tay áo được lược trách, lộ ra mười ngón xanh nhạt, da thịt bên trong trắng hồng. Váy vàng nhạt, hài phượng thêu uyên ương trong nước, bên dưới hài đính kim tuyến xung quanh.
Phương Thiến đau đầu, Tề Nghiễn lại mừng rỡ xem kịch, cặp mắt rạng rỡ, nụ cười thú vị, đôi môi khẽ động. Hắn thật chờ mong nàng như thế nào kết thúc vở diễn càng lúc càng náo nhiệt này.
Cho nên, hắn bình tĩnh xem biến mà không ra lời ngăn cản.
Phương Thiến rất muốn lấy chủy thủ, một dao lột bỏ khuôn mặt giả dối của Tề Nghiễn, nhưng nàng cũng biết, nàng phải thật bình tĩnh, không thể hành động theo cảm tình, vì vậy nàng chỉ có thể nhẫn nại.