Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 47
Tề Nghiễn cười nhẹ, vừa lúc Phương Thiến cũng đảo mắt lướt qua.
“ Loan cô nương, kế tiếp còn phải làm phiền ngươi.” Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, mỉm cười với mọi người, “ Các vị, căn cứ vào kết quả rút thăm theo quy tắc trò chơi , lần này lại chơi một ván cờ lớn, năm người được chọn năm nay có chút thay đổi. Lần này đánh cờ các bên là Lạc Châu tài tử Khang Mặc Hiên của Thương Dạ hoàng triều, Phong Châu tài tử Qúy Khinh Cuồng của Nhật Quang hoàng triều, Vân châu tài tử Vân Tiêu Tiêu của Phượng Vũ hoàng triều vị cuối cùng là khách quý của tam hoàng tử Loan Ngọc Khanh của Lạc Nguyệt hoàng triều.”
Tiếng nói của Tề Nghiễn vừa dứt, ánh mắt Phương Thiến phát ra hàn quang, đám người ồ lên, tiếp theo liền có một thư sinh ngạo nghễ tức giận đứng lên.
“ Tề công tử, xin thứ cho thư sinh vô lễ, vì sao lần chọn người này lại không có tại hạ ?” Người này là người đứng đầu danh sách khi tuyển chọn, Lâm châu tài tử Phong Dương
“ Phong công tử tài vang thiên hạ, bỏ qua tên của công tử không phải là cảm thấy Phong công tử tài hoa kém ba công tử ở dưới mà là Loan cô nương là khách quý của tam hoàng tử mời đến, quy tắc trò chơi này cũng là do Loan cô nương định ra, nàng đương nhiên có tư cách trở thành người được chọn.”
Đôi mắt băng lam của Tề Nghiễn chuyển động, hắn nhướng mày mà cười, lạnh nhạt giải thích.
Đường đường là đứng đầu tứ quốc, duy nhất hắn – Phong Dương bị loại bỏ, vì tự trọng hay thể diện hắn cũng không thể bỏ qua.
“ Nhưng Tề công tử, Loan cô nương dù sao cũng là Vương phi của Lạc Nguyệt vương triều Ngự Thiên Kỳ, để cô nương đại diện cho Lạc Nguyệt vương triều Tề công tử không cảm thấy không ổn sao ?” Lời của Phong Dương đều có ý tứ rõ ràng, đang ngồi đều là người thông minh, tự nhiên hiểu được hắn muốn chỉ cái gì.
Đúng vậy, ngoại trừ người của Lạc Nguyệt vương triều, mọi người đang ngồi ở đây đều cùng chung suy nghĩ những việc Tề Nghiễn này đang làm rõ ràng chính là đem phiền toái đổ lên người của Phương Thiến.
Bên trong đôi mắt băng lam của Tề Nghiễn không ngừng đóng mở, khóe môi hắn có một chút nghiền ngẫm cười “ Chuyện này xin Phong công tử cũng như các vị ở đây yên tâm , trận đấu vẫn công bằng, Loan cô nương nhân phẩm tài hoa, tam hoàng tử tin được, bản công tử cũng tin được.” Hắn càng như vậy thổi phồng Phương Thiến, cho thấy sự thưởng thức của tam hoàng tử, Phương Thiến lại trở thành đối tượng khiêu chiến trong mắt mọi người.
“ Nếu tam hoàng tử đã thương thức Loan cô nương như vậy, thư sinh cả gan mạo muội thỉnh Loan cô nương cùng với ta luận bàn một chút cảm thấy như thế nào ?”
“ Chuyện này sao ?” Tề Nghiễn cười nhìn Phương Thiến liếc một cái, sau đó nói “ Bản công tử không ngại, nhưng không rõ Loan cô nương có nguyện ý hay không?” Hắn đem lửa giao lại cho Phương Thiến.
Phương Thiến hối hận, nàng hối hận chính mình lại đến tham gia cuộc đấu của bốn nước lần này. Nàng đau đầu, nhẹ nhàng nhíu mi, sau đó ngước mắt, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh.
“ Tề công tử, người cảm thấy làm như vậy tốt lắm sao ?” tiếng nàng trầm thấp, nguy hiểm, “ Đáng tiếc con người ta chưa từng làm cho cười cho ai, cho nên, tỉnh Tề công tử tìm một người khác.” Nàng thấp giọng một tiếng, “ Xuân Hương, lập tức chuẩn bị xe ngựa, chúng ta trở lại phật đường.”
“ Hay Loan cô nương xem thương tại hạ? nếu lúc này Loan cô nương hồi phủ là vì chỉ có hư danh mà sợ hãi chăng ?” Ánh mắt Phong Dương xẹt qua một đạo khinh miệt.
Đám người khe khẽ sôi trào nói nhỏ, trên ghế, ánh mắt ôn nhu của Loan Ngọc Thần tràn đầy lo lắng, gắt gao theo sát người Phương Thiến.
Khanh nhi, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không nên miễn cưỡng chính mình, cứ theo tâm mình mà làm. Có đại ca, đại ca sẽ bảo vệ muội không bị tổn thương.
Phương Thiến nhìn ánh mắt lo âu của Loan Ngọc Thần, nhìn long nhan ngưng trọng của Ngự Thiên Hành, tâm tư khó dò của Ngự Thiên Kỳ, mà Lục Nghi Tĩnh một bộ dáng vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.
Ngón tay nàng dùng sức vịn xe đi lên ba lần, sau đó quay đầu, lạnh lùng nhìn Phong Dương, “ Phong công tử ?” miệng nàng phát ra lãnh ý, ánh mắt sắc bén như băng, “ Phong công tử thật sự muốn thử trò chơi không có lợi này sao ?”