Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 46
Chương 47
Hắn vung tay lên, trong trường đấu liền lập tức yên lặng.
“Các vị ở đây đều là nhân tài tứ quốc, ý của Tam hoàng tử là, quy tắc thi đấu hàng năm giống nhau sẽ rất bảo thủ khó có đột phá, cho nên năm nay, ta cố ý mời đến một vị khách quý thay đổi nguyên tắc trận đấu” Hắn dương tay chỉ về chỗ Phương Thiến. “Lạc Nguyệt vương triều, Loan cô nương Loan Ngọc Khanh.”
Phía dưới lại một trận ồn ào. Nhất là người của Lạc Nguyệt vương triều, lại càng kinh ngạc không thôi.
Phương Thiến kia dưới ánh mắt của Tề Nghiễn trở thành tiêu điểm số một, đôi mắt đạm mạc nàng có ẩn hiện sát khí.
“Hồng Tụ, Lục Y, mời Loan cô nương thượng đài.” Nghe lệnh của Tề Nghiễn, Hồng Tụ và Lục Y mặc dù có chút kinh hãi, nhưng vẫn thi triển khinh công, đem Phương Thiến thượng đài.
“Tề Nghiễn, không..phải nên gọi người là Túc Diệp đi!” Phương Thiến thanh âm trầm thấp lạnh lùng nhìn hắn, hắn thật sự chọc giận nàng. “Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”
Tề Nghiễn băng lam xẹt qua một đạo dị quang, rồi sau đó, đôi mắt dị hoặc xoay chuyển. “Xem ra buổi tối hôm đó, ta ở Ngân Nguyệt đàm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia quả thực chính là Loan cô nương.” Hắn ghé sát tai nàng, tư thế có chút ám muội. “Bất quá hiện tại, mấu chốt vấn đề không phải thảo luận thân phận của ta, mà là Loan cô nương chắc không muốn đứng lên trước mặt mọi người, nàng vẫn là nên cấp cho ta một chút nhân tình, hảo hảo hợp tác, làm cuộc thi này có chút thú vị đi?”
Ghế trên, hai đạo hào quang như kim châm thẳng tắp bắn đến Phương Thiến đang ở trên đài.
“Ngươi uy hiếp ta?” Phương Thiến đồng tử có chút nheo lại.
“Ta không có uy hiếp nàng. Nàng có quyền lựa chọn, Loan cô nương.” Hắn nham hiểm cười.
Phương Thiến hận không thể lấy chủy thủ băm nát khuôn mặt đang tươi cười kia, nhưng nàng không thể không cân nhắc lợi hại.
“Loan cô nương, nàng lo lắng sao?” Hắn như đang nhìn thấu nàng, băng lam kia ánh sáng mị hoặc không ngừng xoay tròn.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Phương Thiến thu liễm hàn quang trong mắt, miệng nàng bất giác gợn lên. “Ngươi nói đùa sao, ta vốn không sao cả.”
Tề Nghiễn lập tức đứng dậy, cười với mọi người bên dưới. “Các vị, Loan cô nương vừa rồi muốn đặt ra một loại bàn cờ mới, mời các vị đến rút thăm, trước tiên chờ ở chỗ này một chút, chờ Loan cô nương đem quy tắc mới viết ra. Hồng Tụ, Lục Y, tới hầu cô nương ghi chép.”
Mọi người vừa rồi còn phỏng đoán Phương Thiến cùng Tề Nghiễn kia có quan hệ gì, thần sắc lúc này có chút giác ngộ, trong mắt bọn họ cảnh tượng ám muội kia thoáng chốc tiêu tan.
Mà Phương Thiến mới cảm thấy được lưỡng đạo hàn quang từ ghế trên truyền xuống, trong nháy mắt đã tiêu thất.
Xuân Hương đưa nàng tới vị trí chủ trì, Lục Y đem nghiên mực nước để một bên, Hồng Tụ bĩu môi đưa qua một chiếc bút lông. Phương Thiến lạnh lùng nhìn sau đó chuyển mục tiêu sang Tề Nghiễn đang phiêu dật đứng bên cạnh, nàng nhướng mày nói. “Tề công tử, tay của ta không tiện, làm phiền ngươi, ta nói một câu ngươi viết một câu, được không?” Người cổ đại dùng bút lông viết chữ, huống chi là chữ phồn thể, nàng cũng không có tâm trạng đi tìm phiền toái.
Hồng Tụ không có tính nhẫn nại, nàng xúc động muốn giáo huấn Phương Thiến, lại bị Tề Nghiễn một đạo khí ngầm áp chế trở về. “Hồng Tụ.” Trong thanh âm hắn không nghe ra cảm xúc.
Hồng Tụ cũng không dám vô lễ lần nữa, yên lặng lùi sang một bên.
“Loan cô nương, nàng nói đi.” Tề Nghiễn ngồi ghế trên khẽ cười, hắn đề bút chờ.
Phương Thiến giơ giơ khóe môi, vẻ mặt đạm mạc. “Ta chỉ nói một lần, ngươi cần phải nghe rõ. Ta định tên bàn cờ là Hoàng gia chiến kỳ, bởi bàn cờ này cần mười tám danh võ sĩ tiến hành. Quân cờ tên từ thấp đến cao là, có tám thích khách, bốn cấm vệ quân, hai cung thủ, hai kỵ sĩ, một tướng quân và một quân vương.” nàng nói không chút ngừng lại.
“Quy tắc trò chơi là, võ sĩ cấp bậc cao có thể ăn luôn cấp bậc thấp, bất quá trừ bỏ quân vương cùng thích khách, thích khách có thể ăn luôn quân vương. Song phương đấu cờ, thay phiên công kích, lấy văn so đấu, trả lời đựoc có thể di chuyển quân cờ đi công kích đối phương, trả lời sai phải đợi đến sau khi đối phương công kích xong, chỉ có thể phòng thủ, không thể công kích. Thời gian hạn định trong một nén hương. Lúc hết giờ, bên có số quân lưu lại nhiều hơn là người thắng cuộc, nếu số quân cờ bằng nhau, tính số lần công kích đối phương các bên. Ta nói xong rồi, ngươi viết được không?” Tốc độ nói của nàng rất nhanh, so với nói chuyện bình thường còn nhanh gấp đôi.
Chủ là Tề Nghiễn vẫn ghi chép đầy đủ, hắn đem quy tắc trò chơi tới trước mặt Phương Thiến, băng lam hiện nét thú vị. “Tại hạ quả nhiên không nhìn lầm, Loan cô nương là cao thủ chơi cờ, trận pháp thú vị như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Loan cô nương có thể nghĩ ra .”
Hồng Tụ cùng Lục Y lúc mới đầu còn thấy nghi ngờ, đến bây giờ thật sự kinh ngạc gật đầu bội phục.
Phương Thiến ánh mắt thản nhiên đảo qua, trong lòng chấn động không ít.
Nàng chỉ nói một lần, tốc độ còn cố ý nhanh gấp đôi, mà hắn có thể một chữ không bỏ sót ghi lại, nhĩ lực này thật sự không thể khinh thường.