Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 30


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 30

Chương 30
Xe ngựa chậm rãi tiến vào linh phật đường, Xuân Hương đi trước xuống xe chuẩn bị các thứ, Phương Thiến theo sự an bài của sư phụ nơi này ở trong một ngôi nhà thanh nhã cách nội đường không xa.
Thanh Nhã cư, tất cả vật trong phòng đều là dùng thanh trúc dựng thành. Từ cái bàn, cái ghế, giường ngủ, thậm chí đến cái chén cái bát cũng đều làm từ trúc xanh.
Ở dưới mái hiên, còn có một cái chuông gió chế từ ống trúc nhỏ, khi có gió thổi qua, có chút hơi thở mát lạnh lướt qua hai má, khiến Phương Thiến không khỏi hít sâu một hơi.
Khụ khụ khụ …khụ khụ khụ…
Lại có tiếng ho khan quen thuộc theo gió mà đến đập vào tai nàng.
“Tam tiểu thư, ngươi xem, lại là bọn hắn.” Xuân Hương sợ hãi kêu lên, bọn họ xem ra cũng là ở tại chỗ này.

Phương Thiến thản nhiên nhìn nàng một cái, Xuân Hương lập tức kinh hoảng che miệng.
Namtử áo trắng ở bên An Tâm cư phía đối diện, hướng tới Phương Thiến bên này hơi gật đầu. “Nhị vị cô nương, lại gặp mặt rồi. Một ngày ba lần gặp gỡ cũng có thể gọi là nhân duyên, không biết cô nương có nhã hứng qua đây thưởng trà một phen, tại hạ vừa lúc có hồng trà của Vũ Di Sơn”
“Đa tạ ý tốt của công tử, tiểu nữ tâm lãnh. Trà đối với tiểu nữ mà nói chẳng qua chỉ là một thứ giải khát, huống chi tiểu nữ không hiểu trà đạo, chỉ như trâu uống nước. Công tử vẫn là nên mời người có kiến thức cùng người thưởng trà, đừng lãng phí loại trà đắt tiền này.” Phương Thiến nhìn về phía Xuân Hương. “Xuân Hương, phong cảnh xem cũng đủ rồi, ta thấy có chút mệt mỏi.”
“Tam tiểu thư, nô tỳ giúp người vào nghỉ ngơi.” Xuân Hương phụ giúp Phương Thiến quay vào Thanh Nhã Cư, nàng cũng không thích nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm. Vẫn là tam tiểu thư nói đúng, về sau nếu có thể nên tránh xa bọn họ đi.
Hoắc Trung hờn giận nhướn cao hai hàng lông mày.
“Có thể được tam hoàng tử mở miệng ưu ái là phúc phận tám đời của nàng. Vậy mà cũng không biết thưởng thức.”
“Hoắc Trung.” Nam tử áo trắng nhẹ nhàng kéo lại áo choàng, lộ ra tuyệt đại dung nhan, một đôi mắt màu lam thâm thúy như đại dương bao la, có cảm giác có bọt nước ẩn hiện gột rửa đi tất thảy.
“Thuộc hạ đáng chết!” Hoắc Trung lập tức quỳ xuống chịu phạt.
“Ngươi hôm nay đã quá xúc động rồi.”Namtử áo trắng giơ cao chén trà, tao nhã nhấp mấy ngụm. Sương mù lượn lờ bên trong, đôi mắt lạnh lẽo màu lam của hắn chợt lóe lên một vòng sáng.
“Thuộc hạ sẽ không tái phạm lại, xin thiếu gia lại cho thuộc hạ một cơ hội nữa.” Thư đồng quật cường cắn chặt răng trên.
“Nếu muốn tiếp tục ở lại bên người ta, ngươi cũng phải biết nên làm như thế nào.”Namtử áo trắng nâng tầm mắt.
“Thuộc hạ hiểu.” Hoắc Trung không nói hai lời, rút ra con dao lạnh lẽo bên cạnh người, hướng chính tay của mình đam tới, máu tươi cứ như chảy ra.

Namtử áo trắng ánh sáng trong mắt không đổi, hắn lạnh nhạt ngẩng đầu. “Đi xuống xử lý miệng vết thương đi.”
“Đa tạ thiếu gia.” Hoắc Trung ôm lấy chỗ bị thương lui ra ngoài.
***************
Ban đêm, ánh trăng như nước, chiếu qua cửa sổ tỏa ra ánh sáng lung linh.
Phương Thiến dưới ánh sáng kia đột ngột mở mắt, nàng nhẹ nhàng phiêu dật lướt qua Xuân Hương đang mê mệt nằm kế bên, miệng nàng thản nhiên cong lên, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Hai chân nàng trải qua cách thức vận động hiện đại, lúc ở Ninh vương phủ đã có thể đi lại, chính là ở thời điểm đó nàng chỉ có thể tiếp tục sắm vai người tàn phế.
Ban ngày Phương Thiến sắm vai người hai chân tàn phế. Buổi tối, nàng phục thuốc cho Xuân Hương ngủ say mấy canh giờ rồi đi đi lại lại.
Nàng nhọc lòng giấu diếm Xuân Hương, là vì sao chứ? Rất đơn giản, nàng không tín nhiệm bất kỳ người nào, nàng chỉ tin tưởng chính mình.

Nàng phi thân cất bước tiến vào rừng, trên tay trái nắm lấy một cành trúc nhỏ, xuất thủ nhanh như tia chớp
xoát xoát xoát
Thoáng chốc trúc hiệp phiêu linh, thương hoảng loạn lủi trong gió đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.