Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 31
Chương 31
Nhìn lực đạo cùng tốc độ của mình, vừa lòng gật đầu, thân thể Loan Ngọc Khanh và linh hồn nàng đã hòa hợp lại làm cho tay nàng khôi phục được khả năng ban đầu.
Con ngươi nàng yên lặng lóe sáng.Taytrái nắm lấy cổ tay phải, nàng cười lạnh nhìn vết sẹo kia. Có ai biết, nàng là sát thủ hiện đại dùng tay trái giết người mà đứng đầu tổ chức sát thủ. Tuy rằng, tay phải phải nàng cũng giết được người, nhưng bình thường chỉ có tác dụng phụ trợ, những chiêu thức chí mạng chân chính đều nằm ở tay trái.
Cũng bởi vì như thế, có rất nhiều thời điểm mấu chốt, người có thân thủ so với nàng không hơn không kém, thậm chí so với nàng còn muốn cao cường hơn, cũng không ngoại lệ chết ngoài ý muốn chết trên kiếm của nàng.
Khóe môi thản nhiên cong lên, trên mặt xuất hiện một tầng lãnh ý, nàng vẫy vẫy tay, tùy ý ném cành trúc kia đi. Rồi sau đó nàng lấy chân giẫm nát cây trúc đó.
Sàn sạt sạt… sàn sạt sạt…
Đột nhiên!
Phương Thiến ngừng cước bộ, lỗ tai linh mẫn của nàng nhận thấy được một cỗ hơi thở khác thường.
Là từ phương hướng kia truyền đến, sắc mặt trầm xuống, con ngươi xẹt qua một đạo sát khí.
Ở sâu trong rừng trúc, mặt trăng xinh đẹp ẩn hiện trên mặt nước, sóng nước lăn tăn được ánh trăng phi chiếu, tỏa ra ánh sáng bạc huyền ảo, một vòng lại một vòng.
Phương Thiến tựa vào sau tảng đá lớn kia điều tra cỗ hơi thở khác thường, bỗng nhiên, trên mặt nước, xôn xao một tiếng, hiện ra một thân hình mạnh mẽ mà tuyệt mỹ.
Giờ phút hắn mái tóc đen mềm mại dính vài bọt nước, nổi lên gợi cảm mà đẹp đến rung động, hắn ở trên mặt nước cao thấp chìm nổi, ẩn ra thân thể như ngọc, dưới ánh trăng chiết xạ tia sáng màu bạc yêu mị, cảm giác trong nháy mắt tức phá, nộn như trẻ con. Bay lên yên nguyệt my tâm, mê hoặc thiêu đốt ba đạo hỏa diễm dấu vết, nếu hàn tuyết trung hồng mai, yêu diễm vô cùng, lại giống như lửa khói lực lượng, thiêu đốt hết thảy.( hơ hơ, đoạn này không hiểu lắm, nên ta để nguyên văn.)
Tại hai hàng lông mày chúc xuống kia, là một đôi băng lam đồng tử chấn phách lòng người, lúc tĩnh lặng, lúc thâm thúy như biển lớn, ngọc bích sáng ngời động lòng người, thanh thấu vô cùng. Lúc ngẫu nhiên cười khẽ, băng màu lam kia hiện nét mềm mại, ôn nhu khiến người ta mê say, trầm luân.
Đi xuống dưới, lộ ra một thân lạnh lẽo như tuyết nhưng lạnh lùng cao ngạo, sống mũi cao thẳng, bờ môi hoàn mỹ không tỳ vết mê hoặc lòng người, phát ra ánh sáng mị hoặc khiến cho người ta mơ màng.
Phương Thiến dõi theo hắn, nàng đột nhiên cảm giác tim đập loạn nhịp, không gì che dấu nổi đôi mắt đạm mạc đang gợn sóng, giờ phút này xuất hiện một chút ngạc nhiên.
Nói thực ra, hắn thật sự quá đẹp, thật sự rất rất đẹp, nàng bình sinh chưa thấy quá cái loại xinh đẹp này, Phương Thiến không biết nên như thế nào mô tả hắn, chỉ cảm thấy vẻ đẹp của hắn khiến người phải rung động tâm phác, đẹp khiến người khác không tự chủ được mà đình chỉ cước bộ.
Hắn giống như thần tiên công tử vân đạm phong khinh, lại giống như hồ ly mị hoặc con người chốn nhân gian. Hắn mang theo vài phần tà mị, mang theo vài phần phong phạm hảo sảng, mang theo vài phần làm nhân gian tươi mát, mang theo vài phần mưa bụi mê ly. Nói tóm lại, hắn trông như lửa, lại cũng như nước, hắn giống như cơn gió lưu lạc, lại giống như cành liễu mềm mại, nét cuồng vọng ẩn trong sự trầm ổn, vẻ yêu mỵ hàm chứa trong nét thanh thuần, hai loại khí chất đó ở trên người người hắn lại hài hòa thống nhất, khiến cho người ta vừa thương vừa sợ, tôn kính mà tự ti.
Hắn tuyệt đối là họa thủy, một nam nhân yêu họa.
Nàng khiếp sợ ở trong sự xinh đẹp kia, cơ hồ mất đi khả năng tự giữ bình tĩnh. Cũng may khóa huấn luyện hắc ám kia tạo cho nàng bản năng phản ứng, làm nàng trong nháy mắt khôi phục lại lý trí.
Nàng lại ngửi được cỗ hơi thở không bình thường kia, làm nàng áp lực không thể thở, lại như tiếng nói trêu chọc lòng nàng. Người này rất nguy hiểm! Tuyệt đối nguy hiểm!
Nàng trong óc linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến nam tử áo trắng kia. Liên tưởng đến người kia, nàng thoáng chốc xoay người, nhanh chóng rời đi, cước bộ cực nhanh, bộ dạng rời đi có chút xúc động, ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện.
Nàng chỉ cảm thấy phía sau một đạo hào quang đang gắt gao bám sát, hào quang kia giống như mũi nhọn đâm vào gáy nàng.
Máu trong cơ thể bắt đầu khởi động, thiên tính, có cảm giác như bị săn đuổi khiến nàng lui bước, thậm chí có một tia hoảng sợ.
Namtử xinh đẹp kia nhìn chằm chằm bóng trắng chìm dần trong màn đêm, hắn nhắm đôi mắt mê người lại, chìm vào trong nước. Trong làn nước trong suốt này, hắn hoàn mỹ không chút tỳ vết thần, đôi mắt mị hoặc kia khép hờ, vô ưu, vô lo.
Thân ảnh hắn mông lung mà xinh đẹp, mái tóc đen tùy ý tung ra trong nước, lãng đãng như mây khói.
Rồi sau đó, hắn chợt mở mắt
Giống con cá nhỏ xuyên qua mặt nước, đạp vào mặt hồ phi thân lên bờ, hắn bắt lấy Nguyệt Nha trường bào, khoác lên trên thân hình thon dài lỗi lạc.
Hắn vừa mặc quần áo chỉnh tề, Hoắc Trung cầm kiếm theo gió mà đến, hắn quỳ một gối xuống báo cáo. “Thiếu gia, công tử Vũ đến.”
“Ta đã biết.” tiếng nói vừa dứt.
Chỉ một trận gió thoáng qua, thân ảnh hắn đã biến mất ở ven hồ, giống như hắn căn bản chưa từng đến nơi này, nhưng gió kia nổi lên, là trúc xào xạc, tựa hồ muốn nói hắn đúng là đã từng ở đây.
Hoắc Trung đứng ở ven hồ, đón gió thổi qua làn trúc kia, đôi mắt trầm tĩnh nhất thời sáng ngời lên. Ngay trong lòng hắn lúc này bắt đầu trỗi dậy cảm giác tự hào vô hạn.