Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 29
Chương 29
Xuân Hương kinh sợ vội vàng rụt lại thân mình. Người này thật sự không có bị bệnh lao chứ?
“Hai vị cô nương đừng sợ, chúng ta cũng không có theo dõi cô nương, mà là chúng ta muốn đến linh phật đường Hương Sơn, đây là con đường duy nhất lên núi. Chúng ta chính là trùng hợp gặp lại thôi, mong cô nương không nên hiểu lầm.” Hắn ném tấm khăn đầy máu xuống đất.
“Cái gì?! Các ngươi muốn đi linh phật đường Hương Sơn?!” Xuân Hương khiếp sợ. ” Hai ngươi thật quá đáng còn đi thăm dò hành tung của chúng ta? Ta cảnh cáo các ngươi, lập tức xuống núi đi, không nên quấy rầy sự thanh tĩnh của tiểu thư nhà ta.”
Hoắc Trung một bụng đầy lửa giận, hai mắt trừng trừng nhìn, trong thiên hạ còn có loại tiểu nha đầu vô lý như vậy sao?
“Trừng mắt gì chứ, tính thử xem mắt ngươi to thế nào à. Nói cho ngươi biết, con mắt lớn cũng vô dụng, không được, không được, các ngươi mau lập tức xuống núi đi.” Xuân Hương làm mặt lạnh muốn đuổi hai người họ.
“Cô nương, tại hạ có thể hỏi cô nương một việc không?”Namtử áo choàng giơ tay, đôi môi hé mở.
Xuân Hương cảm một cỗ áp lực đang dần hướng về phía nàng, nhưng nàng trước mắt cũng chỉ có thể kiên trì đón nhận. “Cái đó, nhìn thái độ của ngươi cũng không tệ lắm, ngươi hỏi đi. Hỏi xong thì mau đi xuống núi, ta rất ít khi có thiện tâm đó ngươi hỏi mau đi.” Nàng lấy khăn tay tay ra vung vẩy trong gió, như muốn làm trong sạch không khí một chút.
“Xin hỏi đường lên núi này là cô nương kiến tạo sao?”Namtử áo trắng trên môi có chút cười lạnh.
Phương Thiến ở trong xe ngựa được nghe thấy liền thôi không lẩm nhẩm quyển sách nữa, môi khẽ cong lên.
“Đương nhiên không phải.” Xuân Hương thấy câu hỏi thật ngây ngô nhưng vẫn cố trả lời.
“Như vậy tại hạ hỏi tiếp, linh phật đường Hương Sơn là nhà của cô nương?”
“Cũng không phải.” Xuân Hương nhẫn nại trả lời.
“Nếu đường này không phải cô nương mở, linh phật đường cũng không phải nhà cô nương, vậy cô nương đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ta cũng không nói cô nương theo dõi chúng ta, cô nương dựa vào cái gì nói chúng ta theo dõi hai người?” Lời nói này như thế nào có chút quen tai cứ như hai bên đã từng nói qua vậy?.
Xuân Hương nhìn chằm chằm nam nhân kia, hắn như thế nào có thể lấy lời của tam tiểu thư phản bác lại nàng?
“Xuân Hương, hai chân ta cảm thấy hơi tê, ngươi qua đây giúp ta. “Phương Thiến đúng lúc này lạnh nhạt mở miệng.
Namnhân áo choàng con ngươi giống như một mạch nước ngầm, trôi rửa đi toàn bộ dấu vết.
“Tam tiểu thư, nô tỳ đến đây.” Xuân Hương phẫn nộ buông rèm trở lại ngồi bên ôn nhu xoa bóp hai chân cho nàng.
“Xuân Hương.” Phương Thiến nhắm mắt, đột nhiên kêu một tiếng.
“Tam tiểu thư, là ta dùng lực quá mạnh làm đau tam tiểu thư sao?” Xuân Hương không khỏi thả lỏng lực tay. Phương Thiến lắc đầu lạnh nhạt mở mắt.
“Không phải. Ta muốn nói ngươi, Xuân Hương, về sau nếu gặp mặt bọn họ, chúng ta nên tránh đi, tránh càng xa càng tốt.”
“Vì sao?” Xuân Hương có chút mờ mịt, khó hiểu.
“Người kia, không phải người ta có thể động vào được.” Nàng vất vả dùng tâm kế đổi lấy một năm yên tĩnh, cũng không muốn oan uổng mà mất đi.
“Tiểu thư, nghiêm trọng như vậy sao? Ta thấy hắn không thể nào…” Xuân Hương còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Phương Thiến, nàng liền biết chính mình đã đi hơi quá giới hạn.
“Tam tiểu thư, nô tỳ biết rồi.”
Ân!
Phương Thiến hài lòng gật đầu, nàng không muốn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Trong kế hoạch của nàng, đây là bước đầu tiên, nàng còn muốn đi quân cờ phía sau nữa a?
Chơi cờ như nhân sinh, nếu đi nhầm bước sẽ lập tức thua, nàng không muốn làm con tốt thí mạng, cho nên phải là người nắm trong tay bàn cờ kia.