Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 23
Chương 23
“Nghiệt tử, ngươi câm mồm cho ta!” Loan đại nhân giận dữ hét lớn rồi kinh sợ hướng về phía Ngự Thiên Hành tạ tội. “Hoàng thượng, tội thần hôm nay quả thật không còn chút mặt mũi nào, xin người cho tội thần cùng nghịch tử kia cáo lui trước. Thần nhất định sẽ khiển trách hắn thật nặng nề.”
Ngự Thiên Hành trong mắt chứa đầy thâm ý, nghiêm mặt không nói gì.
Loan Ngọc Phượng sợ đại ca khiến hoàng thượng tức giận liền ở bên khuyên giải. “Hoàng thượng niệm tình Loan đại nhân cũng là vì tình cảm huynh muội sâu đậm, với lại yến tiệc tổ chức là để ọi người cùng vui vẻ nên mong Hoàng Thượng phá lệ khai ân.”
Ngự Thiên Hành đôi mày khẽ động lướt mắt nhìn đến Phương Thiến đang thong dong tự nhiên ngồi trên ghế kia. Sao nàng lại có biểu tình lạnh nhạt thờ ơ thế kia chứ. Hắn chớp mắt, khóe miệng nhếch lên cười. “Ninh Vương phi, việc này nguyên nhân xuất phát là từ ngươi, ngươi nói trẫm nên phán xét như thế nào đây?”
Lại nhắc đến nàng.
Phương Thiến không hiểu, nàng cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm vậy sao mọi người lại cứ muốn quấy nhiễu nàng. Ai dà, nàng khẽ thở dài ra hiệu Xuân Hương điều chỉnh xe lăn đi tới.
“Loan Ngọc Khanh bái kiến Hoàng thượng.” Nàng đạm mạc nói.
“Miễn lễ.” Ngự Thiên Hành miệng dần dần cong lên, dường như hắn sắp có kịch hay để xem. “Ninh Vương phi, ngươi nói trẫm nghe, trẫm nên phạt bọn họ như thế nào cho thỏa đáng. Chỉ cần ngươi nói ra, trẫm sẽ thay ngươi chủ trì công đạo, tin rằng bọn họ cũng sẽ không cảm thấy bất mãn. Ngươi nói đi.”
Thân là cửu ngũ chí tôn sao cũng lại có tư tâm như vậy? Phương Thiến lãnh đạm: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Loan Ngọc Khanh không có thượng sách xử phạt bọn họ nhưng có cách này làm cho ai cũng cảm thấy hài lòng.”
“Vậy ngươi nói ọi người ở đây cùng nghe một chút.” Ngự Thiên Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh nhạt của nàng.
“Nếu việc này từ Loan Ngọc Khanh mà bắt đầu thì cũng nên từ Loan Ngọc Khanh mà kết thúc. Hoàng Thượng không cần xử phạt bọn họ, tội ở dân nữ đương nhiên là một mình dân nữ chịu tội. Phật đã từng nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Vậy nên dân nữ cả gan xin hoàng thượng ân chuẩn cho dân nữ đi phật đường Hương Sơn trai giới một năm. Cầu cho dân chúng an khang, cầu cho vương triều Lạc Nguyệt thiên thu vạn tuế. Mong hoàng thượng thành toàn cho tâm ý của dân nữ.”
Phương Thiến lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động. trong mắt Ngự Thiên Hành lóe lên một tia kinh ngạc.
“Ninh Vương phi, ngươi muốn như vậy thật sao?”
“Loan Ngọc Khanh là tuyệt đối thật lòng, mong Hoàng thượng thành toàn.” Nàng khẽ khẽ vuốt cằm.
“Một khi đã như vậy trẫm liền…”
“Không được Khanh nhi, muội không được như vậy, việc này không phải lỗi của muội, là đại ca tự mình gây họa, đại ca sẽ tự chịu trách nhiệm.” Loan Ngọc Thần nghĩ đến muội muội đã mất hết niềm tin sống nên mới nảy sinh ý tưởng này. Hắn đau lòng phản đối.
Phương Thiến lạnh lùng nhìn hắn. “Loan đại nhân, ngươi đừng nghĩ giúp ta ta sẽ cảm động rơi nước mắt. Ngược lại ta thấy rất phiền với những người luôn thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Nếu hôm nay ngươi không lỗ mãng thì sẽ không phát sinh ra cơ sự này. Cho nên về sau chuyện của ta mong Loan đại nhân đừng hỏi đến. Được như vậy ta sẽ vô cùng cảm kích.
“Khanh nhi.” Loan Ngọc Thần chấn động nói.
“Mong hoàng thượng thành toàn, dân nữ là cam tâm chịu tội.” Phương Thiến ngoại trừ liếc mắt Loan Ngọc Thần một lần còn lại là không thèm để ý.
Ngự Thiên Hành khó hiểu nhìn Phương Thiến, đây là Loan Ngọc Khanh mà hắn quen biết sao?
Loan Ngọc Phượng bên cạnh ôn nhu nói. “Hoàng thượng, Khanh nhi đã nói như vậy, người cũng nên là vì tấm lòng thành của nàng mà thành toàn cho nàng đi.”
Ngự Thiên Hành thâm ý nhìn Phương Thiến một cái rồi khoát tay “chuẩn tấu.”
“Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Phương Thiến vẻ mặt vẫn thản nhiên không chút biến hóa nhưng trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc nàng cũng có thể có được một cuộc sống an tĩnh a.