Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 24


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 24

Chương 24
Rầm!!!
Quân đen quân trắng hai bên đang duy trì cục diện đột nhiên bị ngọc thủ thon dài quét ngang rơi đầy trên mặt đất.
Bàn cờ không còn, Phương Thiến hờ hững nâng mâu tiếp nhận đôi mắt đen lạnh tăm tối đầy thống hận. Tiếp theo từ tay nàng truyền đến cảm giác đau đớn.
“Là ngươi cố ý, là ngươi cố ý làm như vậy đúng không?”
Phương Thiến trong lòng cả kinh.

Hắn nhìn ra sao? Không có khả năng, nàng cố giấu đi sự nghi ngờ, nhàn nhạt nhìn hắn. “Ninh Vương gia, ta không hiểu ngươi muốn nói gì.”
“Ngươi còn giả dạng hồ đồ, là ngươi cố ý không iệng vết thương khép lại, là ngươi cố ý biểu hiện nhu thuận cố ý kích cho Loan Ngọc Thần động thủ, chính là chờ đợi ngày hôm nay, chờ một câu nói kia của Hoàng thượng, không phải sao?” Ngự Thiên Kỳ nắm lấy cổ tay bị thương của nàng, ánh mắt tỏa ra khí thế bức người.
“Ngươi nghĩ như vậy có thể thoát khỏi nơi này, thoát khỏi nơi ngươi từng làm loạn long trời lở đất? Ngươi đừng có mơ, bổn vương nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ tưởng! Bổn vương nói cho ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ có thể thoát ra ngoài.” Ngự Thiên Kỳ căm hận nữ nhân này, hận nàng tiêu sái như gió thoảng mấy bay, phủi tay áo bỏ của chạy lấy người. Càng hận chính mình không thể vân đạm phong khinh đối với chuyện này, hắn tuy thế nhưng thực sự để ý, thực sự để ý chuyện nàng bỏ đi.
Phương Thiến nhìn hắn chật vật, nàng hơi hơi ngưng mi.
Nàng tự cho là không ai nhìn thấu chuyện này, thế mà không tưởng được từ lúc ở hoàng cung trở về Ninh Vương phủ, hắn có thể nhìn thấu được nàng.
Hắn, tâm tư quả nhiên rất tinh nhuệ.
Nàng là đã xem nhẹ hắn rồi, hắn không phải là cái loại thư sinh chỉ biết đọc sách, hắn có thể phát huy một cách linh hoạt, không chút bảo thủ phong kiến.
Lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã biết, nam nhân này ánh mắt quá mức thâm trầm, cũng quá mức bén nhọn. Hắn không phải là người có thể tùy ý hý lộng.
Hiện tại, nàng cũng không biết vì cái gì, nhưng trong lòng đột nhiên đối với Lục Nghi Tĩnh mà cảm thấy thương hại. Nữ nhân trong ngoài không đồng nhất kia, chẳng qua là đang được hắn sủng ái, chứ sao có thể giở thủ đoạn trước mặt hắn.
Một khi hắn tỉnh táo lại, với trí tuệ như vậy chỉ sợ sẽ làm thương tổn người, máu chảy đầm đìa.

Như vậy kết cục của Lục Nghi Tĩnh so với nàng sẽ còn bi thảm hơn.
Nàng biết nam nhân này, một khi có người phản bội hắn, lừa dối hắn. Hắn sẽ càng để ý, cũng sẽ càng tàn nhẫn vô tình.
“Vì sao không nói gì?” Ngự Thiên Kỳ chịu không nổi sự trầm mặc của nàng, hắn chịu không nổi thái độ nàng lạnh như một thỏi băng, đâm vào lòng tôn nghiêm của hắn để lại một vết thương sâu thật sâu, đau thật đau.
Phương Thiến nhẹ nhàng thở dài.
“Ngươi nói không sai, Ninh Vương gia. Nếu đã như vậy, ta cũng không có gì để nói?”
Một câu không đến nơi đến chốn, làm cho Ngự Thiên Kỳ càng thống hận hơn. “Ngươi cứ phải nói chuyện kiểu đó mới được sao?” Hắn hận không thể bóp nát nữ nhân này.
“Ninh Vương gia, ngươi làm đau ta.” Phương Thiến thản nhiên nhìn chằm chằm vào tay nàng cũng chỉ nói một câu.
A!!!

Ngự Thiên Kỳ ngửa mặt lên trời cười lạnh một tiếng, bá đạo bắt lấy cổ tay nàng, miết mạnh trên miệng vết thương. “Ngươi cũng biết đau sao? Buồn cười, thực sự quá buồn cười, nguyên lai ngươi cũng biết đau. Vậy sao thời điểm mảnh nhỏ đâm vào nơi này, bổn vương vì sao không nghe thấy ngươi kêu đau? Ngươi vì cái gì tình nguyện tổn hại mình, phế đi cầm nghệ đáng tự hào của ngươi, chẳng lẽ chỉ vì muốn mau chóng thoát khỏi nơi này? Lá gan ngươi cũng thật lớn a, Loan Ngọc Khanh.” Hắn hướng nàng mà gào thét.
Phương Thiến nhíu mày, mắt nàng lập tức trở nên bén nhọn lanh lùng như băng tuyết. “Mong, ngươi, buông, tay.” Nàng đối diện mắt hắn trầm thấp nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Nàng không trở mặt cùng hắn, cũng không phải nàng sợ hắn, nàng chính là hiểu rõ tình thế mà thôi.
“Bổn vương không buông tay, ngươi sẽ làm gì chứ?” Ngự Thiên Kỳ tức giận đón nhận ánh mắt nguy hiểm của nàng.
“Đã như vậy…” Phương Thiến sắc mặt trầm xuống. “Lưỡng bại câu thương thì sao?”Taytrái nàng nhanh như chớp, đạp nát chén trà trên bàn, dùng mảnh sành bén nhọn nhằm thẳng cổ tay phải mình đâm tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.