Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 22
Chương 22
Xuân Hương đột nhiên quỳ xuống. Đôi mắt đỏ hoe hướng về phía Ngự Thiên Hành. “Hoàng Thượng, nô tỳ to gan nhưng Ninh Vương phi quả thật không thể vì Hoàng Thượng mà tấu một bản. Mong Hoàng Thượng suy xét, không phải là Vương phi không muốn, mà là Vương phi…nàng quả thật không thể đàn được. Hoàng Thượng, người xem.” Xuân Hương đột nhiên bỏ tú khăn ra, kéo ống tay áo của Phương Thiến lên.
Vết thương ở cổ tay kia, miệng vết thương còn chưa lành, vết máu còn dính ở cổ tay cứ như vậy chói lọi đập vào mắt mọi người.
“Đây là…” Ngự Thiên Hành trên mặt có chút kinh hãi.
“Đại phu có nói, vết thương ở cổ tay này đã động vào gân cốt, từ nay về sau sẽ không thể đánh đàn. Vương phi nàng căn bản là có nỗi khổ tâm không thể vì Hoàng Thượng tấu một khúc, cầu xin Hoàng Thượng đừng trách cứ Vương phi, nô tỳ cầu xin người.” Xuân Hương dập đầu nói. Đến thời khắc này, nàng rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Phương Thiến.
Tam tiểu thư từng được cải tử hoàn sinh vậy nên căn bản là sẽ không biết đánh đàn .
Nàng từng nói đôi khi việc chịu thương tổn cũng là một loại bảo hộ, nàng cũng là rất biết cân nhắc a.
Ngự thiên Hành sắc mặt dần dần hòa hoãn, hắn im lặng phất phất tay. “Lui xuống dưới đi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Xuân Hương lập tức đứng dậy, đem Phương Thiến trở lại chỗ cũ.
Ánh mắt chúng thần dù không biết vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Ngự Thiên Kỳ, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tin được, cũng có ánh mắt mang theo vẻ phẫn nộ. Mà Phương Thiến thủy chung từ đầu đến cuối cũng không có nhiều lời, nàng thản nhiên để Xuân Hương đem cổ tay nàng băng bó lại một lần nữa, lại yên lặng cầm lấy chiếc đũa, không tạo ra âm thanh cộng hưởng nào.
Một hồi phong ba đã trôi qua như vậy a.
Chúng thần ngồi phía trên rất nhanh quên đi sự việc vừa rồi, bọn họ thưởng thức ca múa, ăn thịt uống rượu.
Chỉ có duy nhất một người.
Loan Ngọc Thần nhìn thấy Phương Thiến, mắt hắn bị che đi bởi một làn sương mờ, có ánh sáng đỏ thoáng chớp lên. Mắt hắn như có điện, sắc bén nhìn về phía Ngự Thiên Kỳ.
Muội muội trời sinh đáng yêu của hắn, tính tình hoạt bát, nay biến thành cái bộ dạng này, không có sức sống, không có linh khí, chỉ có biểu tình lạnh lùng, câm lặng như thế.
Chén rượu phỉ thúy trong tay hắn đột nhiên vỡ vụn.
Hắn xúc động nhìn Ngự Thiên Kỳ cùng Lục Nghi Tĩnh chàng chàng thiếp thiếp, lại nhìn thấy Phương Thiến một mình cô đơn lạnh lẽo, một mình một chỗ không chút biểu cảm dùng đồ ăn.
Trong ngực hắn bỗng bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Không để ý tới hoàn cảnh, hắn đã chạy tới, một quyền đã áp đảo Ngự Thiên Kỳ không chút phòng bị. “Ngự thiên Kỳ, ngươi khinh người quá đáng! Ngươi hại muội muội ta hai chân không những không thể múa mà còn hại tay nàng bị tàn phế, ngươi là tên máu lạnh. Ngươi dựa vào cái gì, ngươi dựa vào cái gì làm khổ Khanh nhi? Hôm nay ta nhất định thay muội muội báo thù.” Hắn lại xuất thủ vung quyền ra.
Lúc này Ngự Thiên Kỳ đã có phòng bị trước nên Loan Ngọc Thần ra tay thất bại.
Tất cả mọi người lại ồ lên.
“Dừng tay! Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Ngự Thiên Hành vốn là trong lòng đang không thoải mái, gặp được Loan Ngọc Thần đại náo yến hội, sắc mặt hắn bây giờ quả thật vô cùng không tốt.
“Vi thần làm loạn yến hội, vi thần biết tội.” Ngự Thiên Kỳ khóe miệng chảy máu quỳ xuống đất tạ tội.
“Tội thần đáng chết, xin Hoàng Thượng bớt giận.” Loan tướng bước lên phía trước quỳ xuống dập đầu, hắn gọi Loan Ngọc Thần. “Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống!”
Loan Ngọc Thần quỳ xuống.
“Vi thần làm loạn yến hội, là vi thần không đúng nhưng vi thần cũng không hối hận mình đã làm như vậy.”