Đọc truyện Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế – Chương 12: Ra Khỏi Mê Vụ Sâm Lâm
Quan sát thêm chút nữa,Lạc Thiên Y phát hiện,đáy Mê Vụ Sâm Lâm không hề có bất cứ tinh linh nào,ngay cả vùng trung gian cũng rất ít,chỉ có phần bìa rừng và rìa rừng có tập trung một lượng tinh linh đáng kể. Có lẽ,Mê Vụ Sâm Lâm không đáng sợ như những người dân Vũ đế đô vẫn hay tưởng tượng,chỉ là bìa rừng có tập trung nhiều tinh linh,khó để vượt qua nên người ta mới nói vậy.
Thật đáng thất vọng!
Nàng định đi tiếp thì dây leo vừa nãy ở không gian ảo chợt như tức giận,liên hồi phát ra những tiếng phát tiết. Nàng nhíu mày,sắc mặt thêm vài phần lãnh khốc cùng khó hiểu. Cái dây leo là muốn làm gì? Sao đột nhiên làm loạn cả không gian ảo của nàng lên.
Tâm vừa động,không gian ảo đã hiện ra trước mắt,nàng đứng im nhìn đống đồ bị nạn,không tự chủ được mà gầm lên giận dữ. Chỉ là một sợi dây leo thôi mà,sao lại có thể làm nơi này như vừa có hoả hoạn như vậy. Dây leo chết tiệt,cũng may nàng quăng nó vào đống sách không cần thiết,nếu không thì không biết nàng sẽ hối hận đến mức nào đâu.
“Nhân loại kia,ngươi cư nhiên không coi trọng ta.”
Nàng trợn mắt,giọng nói kia lại vang lên như hiểu được suy nghĩ của nàng
“Nhân loại chết tiết,mở to mắt ra. Không phải ta đang đứng trước mặt ngươi sao?”
Giọng nói vừa dứt,một thân ảnh dần hiện ra trước mắt nàng. Bạch y nữ tử,mái tóc bạch kim dài để xoã,cặp lông mày lá liễu và đôi môi đỏ mọng như tôn thêm vẻ xinh đẹp kiều mị của nàng. Nàng hừ lạnh,cặp mắt liếc Lạc Thiên Y đầy lửa giận
“Nhân loại,nếu không phải ta hứa với nương ngươi ở đây giúp đỡ ngươi thì đừng hòng ngươi có được những cuốn sách này. Vậy mà ngươi lại không biết quý trọng,để cái thứ dây chết tiệt kia phát lửa,đốt hết bảo bối của ta.”
“Ngươi là ai? Đây là thế giới của ta,ta muốn làm gì thì làm,liên quan đến ngươi?”
Nàng liếc nhìn bạch y nữ tử đầy khiêu khích cùng châm chọc. Bạch y nữ tử giận dữ,đôi mắt như sắp bùng lửa,liên tục gầm lên
“Nhân loại chết tiệt có mắt không tròng. Ta là nữ thần của thiên giới Thiên Vân,nhẫn không gian này là do ta chế ra,nhà ngươi đừng có làm càn. Nơi này phải là của ta mới đúng”
“Ngươi thật là thần?”
“Thật”
“Không tin nổi”
Thiên Vân muốn xé xác Lạc Thiên Y ra thành trăm mảnh rồi. Từ trước đến giờ,ngay cả Lạc Trác và Lạc Vân Nga cũng không dùng thái độ kiêu ngạo đó để nói chuyện với nàng,vậy mà một con oắt con như Lạc Thiên Y lại dám thách thức sự kiêu ngạo của nàng. Thiên Vân thực sự đã hận đến cực điểm rồi. Lạc Thiên Y nhìn thái độ của Thiên Vân thì không khỏi thở dài nói
“Thiên Vân a,ta biết hiện giờ ngươi rất hận ta,nhưng sao ngươi không nhìn lại chồng sách quý giá của mình?”
Thiên Vân giạt mình,quay người lại thấy toàn bộ sách đang bị cháy,không còn thời gian để ý đến Lạc Thiên Y mà chỉ lo dập lửa,cũng may Thiên Vân có ma pháp thuỷ hệ cao cường nên rất nhanh chóng dập lửa mà không hề tổn hại đến sách. Lạc Thiên Y vuốt ve hoả liễu,cười cười
“Giờ ta thực sự tin ngươi là thần vật rồi đấy”
Dây leo nghe hiểu lời của nàng,run lên bần bật vì sung sướng. Thiên Vân nhìn nàng bằng ánh mắt oán hận vạn phần nhưng nhìn sang đám dây leo đang thích thú run lên thì mở to mắt,kinh ngạc kêu lên
“Hoả liễu. Đệ nhất thần vật Hoả liễu. Ngươi cư nhiên co Hoả liễu?”
Lạc Thiên Y nhìn Thiên Vân,cười nhẹ,nâng đám dây leo lên hỏi
“Ngươi là Hoả liễu?”
Dây leo run lên như gật đầu,tiếp tục quấn quấn vào tay Lạc Thiên Y. Thiên Vân nhìn nàng hừ nhẹ,bĩu môi ném cho nàng một quyển sách
“Xem đi. Trong này có thông tin về Hoả liễu đấy”
Hoả liễu là thần vật mạnh nhất trong thập đại thần vật,sở hữu sức mạnh của nguyên hệ hoả. Hoả liễu có hình dạng một chiếc roi đỏ chói như mặt trời,dài và nhẹ,làm người sở hữu có cảm giác hưng phấn. Hoả liễu công kích trực diện,chủ yếu là quất và đốt.
Biến thể đầu tiên của hoả liễu giống như một chiếc dây leo dài rất khó phát hiện nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy sắc tố đỏ cam lấp lánh ẩn trong nó. Biến thể lần hai đã khôi phục hình dạng roi liễu nhưng màu sắc không khác gì chiếc roi bình thường. Biến thể đợt cuối là Hoả liễu hoàn toàn. Sau mỗi lần biến thể,tốc độ và sát thương của Hoả liễu sẽ tăng gấp đôi
Lạc Thiên Y đưa quyển sách cho Thiên Vân,vút ve Hoả liễu,đôi mắt bỗng trở nên trầm mạc. Nàng không rõ mình đang vui hay đang lo lắng,chưa bao giờ kể từ ngày bước chân vào Hắc bang nàng chưa bao giờ thấy bất an. Lúc đến thế giới này,nàng đã tự vạch ra một kế hoạch,lúc bắt đầu hành trình nàng cũng đã toan tính,kể cả khi thu phục Điêu Nhi nàng cũng đã tính đến nhưng,có được đệ nhất thần vật Hoả liễu,hoàn toàn khác xa với dự tính của nàng. Hoả liễu này,thực sự mạnh mẽ,thực sự sẽ giúp nàn rất nhiều như nó cũng cho nàng cảm giác bất an vô cùng.
Đúng là Hoả liễu sẽ giúp Lạc Thiên Y rất nhiều để nàng chở nên mạnh mẽ nhưng sau này,dù là lần đầu tiên và cuối cùng,nó cho nàng tuyệt vọng. Nhưng đấy là chuyện sau này,để sau này rồi tính.
Thiên Vân nhìn Lạc Thiên Y sắc mạnh trầm xuống,phun ra một hơi thở dài,cố ra giọng oán trách nói
“Tiểu tử,dù sao ta đã hứa với Vân Nga sẽ giúp đỡ ngươi,Thiên Vân ta không thể thất hứa được. Từ bây giờ,ta sẽ coi chừng ngươi,ngươi cố mà mạnh lên đi,bâygiowf còn yếu lắm!”
Lạc Thiên Y cư nhiên nghe hiểu lời của Thiên Vân,nhếch môi cười. Thiên Vân này một mực nói không thích nàng nhưng thực sự vẫn thừa nhận thích nàng,rất thú vị. Xem ra có Thiên Vân,nàng sẽ bớt buồn chán rồi. Nàng chậm rãi gật đầu,bước ra khỏi nhẫn không gian.
————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Lạc Thiên Y đặt tay lên một thân cây,đôi mắt đầy nuối tiếc nhìn lại đằng sau. Mê Vụ Sâm Lâm,dù chỉ mất một thời gian ngắn,nhưng cũng có những bất ngờ trong suốt đường đi. Từ việc kế ước với Điêu Nhi,đến việc có được Hỏa liễu và cả việc có thể gặp được Thiên Vân. Đó sẽ là ký ức tuyệt đẹp trong chuyến hành trình của nàng. Còn bây giờ,nàng đã đặt chân đến Bách Đế thành,ra khỏi Mệ Vụ Sâm Lâm.