Đọc truyện Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế – Chương 11: Thần Vật?
Kế ước với Điêu Nhi(Điêu Yêu) xong,Lạc Thiên Y nghỉ chân một ngày để dưỡng sức rồi tiếp tục đi sâu vào trong Mê Vụ Sâm Lâm. Càng vào sâu,khung cảnh càng hoang vắng,tĩnh lặng,ánh sáng càng yếu ớt,những nguồn ma páp cảm nhận được lại càng mạnh lên. Nàng hơi nhíu mày chán nản,phong nguyên tố cũng dần hiện ra trên lòng bàn tay làm bước chân trở nên nhanh hơn. Nàng có đủ cả thập đại ma hệ bên trong cơ thể nhưng bình thường chỉ sử dụng Hỏa hệ và Phong hệ. Không phải vì nàng không thích mà là chưa thể dùng được. Có lẽ,chỉ khi kế ước với tinh linh nàng mới có thể đánh thức ma hệ này.
Phong nguyên tố thật làm tốc độ tăng đáng kể,chỉ một lúc Lạc Thiên Y đã đặt chân đến trung gian của Mê Vụ Sâm Lâm. Thi thoảng trong những bụi cây lại xuất hiện một lực ma pháp rồi biến mất. Trực giác cho nàng thấy,những tinh linh kia có lẽ đang rất hiếu kì với mình nên mới xuất ra ma lực. Cũng phải,những kẻ muốn đi vào Mê Vụ Sâm Lâm này,chỉ có lính đánh thuê của các dong binh còn người bình thường luôn chọn đường vòng đi,mà những dong binh ở Vũ đế đô đa phần chỉ là những dong binh nhỏ vài chục người,với cái mức Hạng C,dù có đi cả đoàn cũng chẳng có gan bước chân vào vùng trung gian,chỉ dám đánh lẻ tẻ ở rìa ngoài,lần đầu tiên thấy nhân loại có thể đi vào vùng trung gian,đương nhiên khiến chúng ngạc nhiên không ít. Nhưng cũng có thể,vụ nổ lần trước khi chiến đấu với đám Điêu Yêu vốn sống ở trung gian Mê Vụ Sâm Lâm,nàng đã lọt vào diện tình nghi. Đám Điêu Yêu đó,theo như những gì Điêu Nhi thuật lại,Điêu Yêu tuy bị coi là tinh linh yếu nhất trong tất cả những tinh linh sống vùng trung gian nhưng cũng có sức mạnh để nhân loại không dám kinh thường,lần trước là nàng dùng hết sức mới có thể một mình chiến đấu với chúng. Nếu không phải chật vật như vậy,có lẽ nàng cũng không trì hoãn hành trình đến bây giờ. Cũng may,đi hết Mê Vụ Sâm Lâm cũng không mất bao nhiêu thời gian,không chắc nàng đang vô cùng hối hận rồi.
Đi chẳng bao lâu,đã đến được đáy của Mê Vụ Sâm Lâm,đó là một cái vực sâu. Lạc Thiên Y hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Vực sâu thường ở vách núi,nay lại thấy ở xuất hiện trong rừng,bất thường vô cùng. Có vẻ,ở đây đã từng xảy ra một trân chiến ác liệt,lại làm cho cả mặt đấu lúm sâu đến như vậy,bất quá,trận chiến này diễn ra đã rất lâu,và có vẻ như đã có một tầng bảo vệ vô hình khiến không một ai biết về điều đó. Nếu hôm nay nàng không đi vào đấy Mê Vụ Sâm Lâm thì chắc chẳng ai có thể biết được trận chiến này rồi. Chợt trong gió vang lên một giọng yếu ớt:
“Ngươi đã đến?”
Nàng nhìn trái nhìn phải,ở đây chỉ có mỗi nàng,cũng không có tinh linh,Tiểu Liệt và Điêu Nhi trong thế giới tinh linh vẫn im lặng nãy giờ,vậy tiếng đó là từ đâu? Chưa đợi nàng hoàn trạng,tiếng nói lại vang lên,âm điệu cũng nhỏ dần
“Ta đã ở đây,đợi ngươi rất lâu,mau đến đây”
Nàng nhắm mắt,yên lặng nghe,tiếng gió,như cuốn thanh âm yếu ớt còn sót lại truyền cho nàng. Nàng đến gần,nhẹ dùng phong nguyên tố làm thân thể lơ lửng,cố tìm kiếm một thứ mà ngay cả nàng cũng chẳng biết mình tìm gì. Cuối cùng,nàng bị thu hút bởi một vòng dây leo bị vùi vào đất. Giữa đáy vực sâu,chỉ có mình thứ này là xanh tốt,hơn nữa khi nàng nhìn nó lần đầu tiên,tựa hồ như nó phát ra một ánh sáng thu hút cái nhìn của nàng.
Phong nguyên tố xuất hiện một lúc một mạnh,sắc hồng càng lúc càng thêm đậm,tạo thành một lực lượng giúp nàng lơ lẳng trên không. Dây leo như biết được sự xuất hiện của nàng,gốc rễ vừa rồi còn bám chặt vào đất giờ lại lung lay rồi hướng phía nàng mà rơi. Nàng giơ tay,đón lấy cái dây,chợt nghe tiếng Tiểu Liệt từ thế giới tinh linh nói vọng ra
“Chủ nhân,thần vật,là thần vật a. Quý hiếm vô cùng”
Lạc Thiên Y hơi nhíu mi nhìn đám dây leo đang nằm trên bàn tay,trong đầu không khổ có chút nghi vấn nhưng cũng không suy nghĩ nhiều và ném vào không gian ảo rồi tiếp tục đi.
“Thần vật? Đám dây leo này,là thần vật?”