Đọc truyện Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế – Chương 13: Bách Đế Thành
Bách Đế thành,nằm tiếp giáp với Mê Vụ Sâm Lâm,là một nơi không quá phồn thịnh nhưng cũng tuyệt đối không hề u ám nhưng Ám Dạ Nguyệt thành. Huống hồ,nơi đây có thể coi là thánh địa của Luyện Phẩm Sư và Luyện Dược Sư bởi hầu hết sàn đấu đan,lò luyện nổi tiếng hay những loại thảo dược,nguyên liệu luyện đan,luyện kim quý hiếm,cao cấp đều được bán rất nhiều ở Bách Đế thành. Lạc Thiên Y đã nhanh chóng ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm,đứng trước cổng thành. Người gác cổng nhìn nàng tiểu oa nhi 9 tuổi,gương mặt có chút ngạc nhiên hỏi
“Tiểu oa nhi,ngươi từ đâu đến Bách Đế thành?”
“Ta từ một nơi xa đến đây,còn có việc khá quan trọng. Mong nhị vị cho ta vào”
Nàng không biểu cảm nói,rút ra 1kim tệ nộp phí. Người gác cổng nhìn biểu hiện của nàng cũng không hỏi thêm,thu phí vào thành rồi tránh ra một bên.
Lạc Thiên Y gật đầu tỏ ý cảm ơn người gác cổng,chậm rãi bước vào. Việc đầu tiên nàng phải làm là đi tìm khách điếm ở trọ. Nhưng mà,không hiểu hôm nay ra khỏi rừng không xem giờ hoàng đạo hay sao mà nàng đi đến đâu là khách điếm chật cứng chỗ đến đó. Cuối cùng cũng có một khách điếm nhỏ còn một chỗ trống,nàng cũng đành ở lại. Dù sao thì nàng cũng không phải người kén chọn,có chỗ để ở lại cũng tốt rồi,còn hơn phải ngủ ngoài đường. Không ngờ nàng đang chuẩn bị đi cùng tiểu nhị lên phòng thì một gã mặt trắng* cùng một nữ nhân ăn mặt loè loẹt đi vào khách điếm,cất giọng kiêu ngạo nói
“Tiểu nhị đâu,cho bổn công tử một phòng,nhanh”
Tiểu nhị mặt trắng bệch nhìn tên công tử kia,vội cúi đầu,giọng run run nói
“Thưa,thưa Triệu công tử,khách điếm hôm nay đã hết phòng,thỉnh,thỉnh công tử tha tội”
Tên được gọi là Triệu công tử kia vừa nghe hết phòng,khuôn mặt thư sinh bỗng giận dữ đỏ mặt
“Ngươi cái đồ phế vật. Không biết đuổi hết bọn chúng đi sao?”
“Thưa công tử,phòng cuối cùng,đã được vị cô nương kia”
Tiểu nhị vội dập đầu với tên Triệu công tử,lại quay sang nhìn Lạc Thiên Y ánh mắt đầy tội lỗi. Triệu công tử theo hướng tiểu nhị nhìn nàng,đôi đồng tử bỗng co rút còn nữ nhân ăn mặc lèo loẹt bên cạnh thì lộ rõ vẻ giận dữ như muốn giết người. Quả thật cả hai người chưa từng thấy qua vị cô nương nào đẹp như vậy. Mái tóc dài đen mượt không búi,để xoã xuống đến lưng,lông mày dài như lá liễu,đôi môi đỏ mềm căng mọng như chọc người yêu thích,nàng vận hắc y phục nên càng làm tôn thêm nước da trắng như tuyết của mình. Nhưng họ đều biết,điều đặc biết quyến rũ ở nàng là đôi lam mâu tuyệt đẹp kia.
Lam mâu,không phải tuyệt đối hiếm nhưng lại tuyệt đối không thể coi thường. Bởi,người bình thường,thường sẽ là hắc mâu nên người có lam mâu thường là người dễ thu hút ánh mắt của người khác. Hơn nữa,mâu có màu khác khi chiến đấu có thể gia tăng lực sát thương trên đối phương vậy hầu hết nhưng người có mâu màu đặc biết đều là cường giả,thậm chí có người còn là tôn giả.
Tên họ Triệu quên mất mục đính lúc đầu,chỉnh chu lại dáng vẻ rồi tiêu sái bước đến trước mặt nàng,cố làm bộ dạng anh tuấn cười nhẹ
“Vị cô nương,thật xinh đẹp a. Nàng tên gì? Sao lại một mình đến khách điếm?”
Nàng khinh bỉ liếc tên này,khẩu ngữ lạnh như băng
“Ta tên gì,đến đây làm gì,liên quan đến ngươi? Tiểu nhị,đưa ta lên phòng”
Tiểu nhị cả kinh nhìn Lạc Thiên Y,vị cô nương này,không biết bao nhiêu tuổi mà có thể ngông cuồng dính vào tên Triệu công tử này. Phải nói,Triệu gia ở Bách Đế thành gia thế cũng không tệ,Triệu công tử này ở Triệu gia rất được sủng ái nên mới thành ra như vậy,dính tới tên này,trừ kẻ ham hố gia tài khổng lồ nhà hắn,còn không đều là phúc hắc.
Triệu công tử kia lần đầu tiên bị người ta làm ngơ,trong lòng bùng lửa giận nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng hỏi
“Chẳng hay,nàng từ nơi khác đến”
Lạc Thiên Y lại thấy trong lòng trào lên một trận khinh bỉ,tên này mặt dày hơn người ta tưởng nhiều nhưng cũng chẳng thèm để ý mà ra hiệu cho tiểu nhị ý bảo dẫn lên phòng. Tiểu nhị nuối nuối nước miếng,hết nhìn Triệu công tử đến nhìn nàng,trong lòng đắn đo một hồi rồi quyết định theo ý Lạc Thiên Y đưa nàng lên phòng. Kì thực,khi nhìn đôi lam mâu mang đầy kiêu hãnh kia,hắn có cảm giác vị cô nương này,có lẽ còn đáng sợ hơn Triệu gia nhiều lần.
Tên Triệu công tử bị lửa giận che mắt,nhất thời gầm lớn
“Tiện nhân,to gan,lớn mật. Dám làm ngơ bản công tử,bản công tử đánh chết ngươi”
Lạc Thiên Y cừa nghe hai chữ “tiện nhân”,đôi lam mâu bắt đầu co rút,nàng xoay người,một chiêu đánh bay Triệu công tử kia ra ngoài,khuôn mặt tuyệt đẹp phủ lên một lớp băng lãnh
“Nhà ngươi,tốt nhất nên biết điều một chút đi. Đừng nghĩ chỉ nhờ vào cái Triệu gia phách lối đó làm uy hiếp cho người khác”
Tiện nhân,nàng đặc biệt dị ứng với hay từ này
Triệu công tử phun ra một ngụm máu tươi,độc miệng gầm lớn
“Ngươi,ngươi chờ đấy. Xem bản công tử sẽ xử lý ngươi như thế này”
Nói rồi không thương tiếc kéo nữ nhân ăn vận loè loẹt ra khỏi khách điếm
Tiểu nhị run rẩy nhìn khuôn mặt lãnh băng của nàng,vội dẫn nàng lên phòng rồi một mực trốn xuống lầu một mới thở phào nhẹ nhõm.
Vị cô nương kia,quả thật đáng sợ hơn cái Triệu gia phách lối kia nhiều.