Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 87. Vận Số Năm Nay Không May Mắn
Edit + beta: Iris
Sau khi Ô Thăng rời đi, ngoại trừ Ô Hạ và Trần Hậu, những người còn lại cũng tìm cớ rời khỏi phòng.
Ô Hi men say hỏi: “Sao mọi người lại đi hết rồi?”
“Bọn họ vừa ra ngoài hóng gió, sẽ trở lại sớm thôi.” Trần Hậu cười đứng lên: “Thức ăn không đủ, để ta xuống phòng bếp xem còn món nào ngon không, ta kêu tiểu nhị xào thêm vài món, tiểu Hạ, ngươi là người kén ăn nhất, có muốn xuống dưới chọn hai món ngươi thích ăn không?”
Ô Hạ gật đầu, đặt chén rượu xuống, cùng Trần Hậu rời khỏi phòng.
Ô Hi thấy mọi người đều rời đi, không còn chút hình tượng nào mà ngã vào lòng Ô Nhược: “Nhị ca, rượu Diên Hương uống rất ngon. Chúng ta mua một lô từ Trần Hậu nhé?”
Đôi mắt hơi say của Ô Nhược lóe lên ẩn ý sâu xa: “E là chúng ta say rồi.”
“Thật đáng tiếc.” Ô Hi càng lúc càng buồn ngủ: “Nhị ca, muội ngủ một lát, khi nào ca rời đi thì nhớ đánh thức muội.”
“Ngủ đi.” Ô Nhược dìu nàng ngồi xuống ghế trước cửa sổ, xoay người điều chỉnh ánh nến trong phòng cho sáng hơn, sau đó ngồi lại vị trí cũ tiếp tục uống rượu.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.
“Tiểu Nhược.”
Ô Nhược nhìn lên thì thấy người bước vào hóa ra là Ba Sắc.
“Tiểu Nhược, ta nghe nói ngươi đang dùng cơm ở đây nên mới đi vào gặp ngươi.” Ba Sắc nhanh chóng ngồi xuống trước mặt Ô Nhược, vẻ mặt si mê nhìn cậu: “Gần đây không gặp, ngươi khỏe không?”
Ô Nhược lạnh mặt: “Bởi vì ngươi hạ cổ, mà người trong Nam Đại Viện đều vu oan cho ta, ngươi nói ta có khỏe không.”
Ba Sắc vội vàng giải thích: “Ta là vì thiếu nợ nhân tình của Ô An Thục, bất đắc dĩ nên mới đối phó với Nam Đại Viện. Nhưng ta thề với ngươi, lúc ta hạ cổ chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại ngươi và gia đình ngươi, cũng không nghĩ đến người Nam Đại Viện lại vu oan ngươi, ngươi tin ta đi.” Ô Nhược rũ mí mắt không nói gì, gương mặt tinh xảo được ánh nến đỏ chiếu sáng trông như một bông hoa mẫu đơn mỏng manh, đẹp đến nghẹt thở.
Ba Sắc không khỏi nuốt nước miếng: “Tiểu Nhược…”
Ô Nhược hơi nâng mí mắt nhìn hắn một cái, hàng mi xinh đẹp như lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào trái tim của Ba Sắc, khiến Ba Sắc không nhịn được nắm tay Ô Nhược.
Ô Nhược phản ứng rất nhanh, lập tức đứng lên.
Ba Sắc sợ cậu bỏ đi nên lo lắng đứng dậy nhưng chân vướng vào ghế khiến hắn suýt chút nữa ngã xuống, hắn nhanh chóng đỡ lấy bàn ổn định thân thể, ngẩng đầu vẫn thấy Ô Nhược đứng tại chỗ thì bước đến, nắm tay cậu: “Tiểu Nhược, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Hẳn là Ô Nhược đã uống quá nhiều rượu, giống như một cô nương đang thẹn thùng, ngoan ngoãn nói: “Được.”
Ba Sắc ngừng hô hấp, kéo người vào lòng: “Tiểu Nhược, ngươi có biết lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã yêu ngươi rồi không, cho dù ngươi không có linh lực hay đã có phu quân. Ta chỉ thích ngươi, thích đến không nhịn nổi, mỗi đêm ta đều mơ thấy ngươi, ngươi cùng ta trở về tộc được không? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Ô Nhược ngẩn người: “Thật không?”
Ba Sắc nhìn đôi môi hồng nhuận, hô hấp nặng nề, không nhịn được mà cúi xuống hôn.
Ở dưới lầu, Ô Thăng nhìn thấy xe ngựa Hắc phủ đến, vội vàng chạy đến chào hỏi, sau đó thấy một người đàn ông trên mặt đầy vảy đen bước ra.
Ô Thăng choáng váng, không ngờ Hắc Tuyển Dực lại đích thân đến đón người, nhưng như vậy càng tốt.
“Tiểu Nhược đâu?” Hắc Tuyển Dực liếc nhìn hắn.
“Ở trên lầu, tối nay hắn uống hơi nhiều, dù có ngăn thế nào cũng không được. Ăn được một nửa thì mọi người đều say khướt.” Ô Thăng vừa nói vừa dẫn mọi người lên tầng ba, thấy đám người Trần Hậu và Ô An Thục, Ô Thụy ở Bắc Đại Viện, cùng với một vài con cháu ở Tây Đại Viện đều vây ở ngoài phòng, không dám vào.
Ánh mắt hắn lóe lên, giả vờ như không biết gì hỏi: “Tại sao các ngươi lại đứng bên ngoài mà không vào?”
Trần Hậu và những người khác trông có vẻ xấu hổ.
Ô Thăng hỏi: “Sao vậy?”
Trần Hậu chỉ vào phòng: “Thăng ca, ngươi nghe xem.”
Ô Thăng nghi ngờ bước đến cửa phòng, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc phát ra, âm thanh đặc biệt hưng phấn, nhiệt tình khiến người khác đỏ mặt.
“Tiểu Nhược, ngươi thật chặt, rất thoải mái.” Người bên trong nói.
Mấy người bên ngoài mặt đều đỏ bừng.
Ô Thăng quay đầu lại, nhìn Hắc Tuyển Dực, vẻ mặt xấu hổ nói: “Chuyện… Chuyện gì vậy?”
Trần Hậu thì thào: “Ta không biết, lúc chúng ta đến thì đã nghe thấy như vậy, chúng ta không dám tiến vào quấy rầy.”
Ô Thăng nhìn Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực vẻ mặt lạnh lùng, phá cửa phòng, thấy bên trong là hai nam nhân trần truồng hoan ái, cảnh tượng cực kỳ dơ bẩn.
Người ở trên ra sức rong ruổi không ngừng gọi “tiểu Nhược”.
Đám người đứng phía sau Hắc Tuyển Dực ngây người ra, che miệng cười trộm.
Trần Hậu quay đầu nhìn xuống dưới lầu thì thấy có mấy người đang đi lên, vội vàng nói nhỏ bên tai Ô Thăng: “Phụ thân Ô Nặc và Ô An Dịch đến.”
Nghe vậy, Ô Thăng cũng nhìn xuống dưới lầu, lúc quay đầu lại thì thấy Hắc Tuyển Dực sát khí đằng đằng đi lên, dùng sức đá vào người ở phía trên.
“A!” Ba Sắc hét lên một tiếng, cả người đập vào góc tường ngất đi, người phía dưới tóc tai bù xù dính vào mặt, thân thể trắng nõn bị gặm đến xanh tím, trên người đầy chất lỏng trắng, thập phần dâm đãng.
Ô Thăng và Ô An Thục nhìn nhau cười thâm thúy, đột nhiên Trần Hậu hét lên: “Tiểu Hạ.”
Ô Thăng sửng sốt: “Tiểu Hạ sao vậy?”
Trần Hậu sắc mặt trắng bệch, chỉ vào người trên giường trong phòng nói: “Là tiểu Hạ, Thăng ca, người đó là tiểu Hạ.”
Ô Thăng nhanh chóng quay đầu nhìn người bị Ba Sắc đè, tuy mái tóc bù xù nhưng hắn vẫn nhận ra được người đó là ai.
Hắn giật mình, vội vàng chạy đến, vén tóc người kia ra, không tin nói: “Tiểu Hạ, sao lại là tiểu Hạ? Tiểu Hạ, đệ nhanh tỉnh lại đi.”
Ngoại trừ con cháu bên Tây Đại Viện, những người khác đều biến sắc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ô Tiền Thanh được người thông tri đến Túy Nguyệt Lâu đón nữ nhi, chen vào đám người Ô An Dịch để đi vào trong phòng, thấy Ô Thăng đang ôm Ô Hạ không mảnh vải che thân người đầy dấu hôn thì lo lắng nói to, nhìn qua góc tường thì thấy một nam nhân trần trụi khác, túy ý đoán một cái là hiểu được chuyện ở đây.
Trần Hậu hoàn hồn, nhanh chóng nhặt áo choàng dưới đất khoác lên người Ô Hạ, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể, sao lại là tiểu Hạ?”
Rõ ràng hắn đã xuống lầu cùng Ô Hạ, sau đó…
Ô Hạ nói muốn đi nhà xí, rồi hắn không còn thấy Ô Hạ đâu nữa.
“Bốp – -” một cái, Ô Thăng bi thương phẫn nộ tát Trần Hậu, quát: “Không phải tiểu Hạ ở cùng với ngươi sao?”
“Vốn là chúng ta đi chung với nhau, nhưng sau đó hắn nói muốn đi nhà xí, ta chỉ là…” Trần Hậu càng thêm trầm giọng nói: “Ta không có đi theo.”
“Có chuyện gì ở đây vậy? Sao lại có nhiều người thế?” Một giọng nói dễ nghe truyền đến.
Mọi người nhìn ra ngoài, thấy Ô Nhược bước vào, còn có cả Ô Hi đang hơi say.
“Ô Nhược – -” Ô Thăng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ô Nhược vừa bước vào.
Ô Nhược nhìn Ô Hạ đang nằm, sau đó nhìn Ba Sắc đang trần truồng nằm trong góc tường: “Tiểu Hạ làm sao vậy? Còn có, Ba Sắc sao lại ở đây?” Hơn nữa còn không mặc quần áo.
“Cái gì?” Ô An Dịch trừng mắt nhìn người nằm trong góc tường rồi hỏi: “Gã là Ba Sắc?”
“Đúng vậy, ta từng nhìn thấy hắn ở học đường.”
“Con mẹ nó, tìm hắn lâu như vậy, cuối cùng lại tìm được ở đây.” Ô An Dịch nói với Ô An Kỳ: “Đại ca, chúng ta bắt hắn lại.”
Ô An Kỳ gật đầu, hợp lực với Ô An Dịch trói người lại.
“…” Ô An Thục không cản được, nhìn Ba Sắc bị bắt đi.
Ánh mắt Ô Nhược rơi trên người Hắc Tuyển Dực, kinh ngạc hỏi: “Tuyển Dực, sao ngươi lại ở đây?”
Hắc Tuyển Dực bước tới, ôm lấy cậu: “Ngươi không sao chứ?”
Ô Nhược cười nhẹ: “Ta không sao.”
“Chúng ta về thôi.” Hắc Tuyển Dực đưa Ô Hi cho Ô Tiền Thanh rồi kéo người ra khỏi phòng.
Ô Tiền Thanh không muốn con gái nhìn thấy cảnh tượng khó coi này nên cũng vội dắt người rời đi.
Những người còn lại nhìn nhau.
Con cháu Tây Đại Viện nhỏ giọng nói: “Cái quái gì xảy ra vậy?”
Có người bảo bọn họ đến đây xem kịch hay, chính là chuyện Ô Hạ quan hệ với người khác?
Tuy nhiên, chuyện này cũng khá là sốc, không ngờ Ô Hạ lại thích đàn ông, thậm chí còn chạy đến tửu lâu hẹn hò riêng với đàn ông, làm ra chuyện đồi phong bại tục.
Có người nói: “Đúng là không nên nhìn bề ngoài a.”
Ô Thăng nghe thấy bọn họ nói chuyện, tức giận hét lên: “Cút đi, các ngươi khỏi đây ngay.”
Ô An Thục và Ô Thụy vội vàng đuổi mấy người Tây Đại Viện đi, còn cảnh cáo bọn họ không được nói nhảm rồi đóng cửa lại.
Lúc này, Ô Hạ tỉnh lại, thấy Ô Thăng đang ôm mình, trong mắt hiện lên nghi vấn: “Ca, đệ làm sao vậy?”
Sau khi nói xong, hắn phát hiện giọng mình rất khàn, cổ họng cũng khô rát khó chịu.
Ô Thăng giả vờ bình tĩnh nói: “Đệ bị say nên ngất đi.”
Nếu nói cho Ô Hạ biết hắn bị một nam nhân làm cho ô uế, chắc sẽ điên lên mất.
“Ca, cơ thể đệ rất đau, đặc biệt là…” Ô Hạ cảm thấy địa phương để đi nhà xí nóng rát, xấu hổ đến hắn không thốt ra được.
Ô Thăng không nói gì, cúi người mặc lại quần áo giúp Ô Hạ.
“Đệ bị làm sao vậy?” Ô Hạ cúi đầu, nhìn thấy trên ngực mình là một mảnh xanh tím.
Mọi người cúi đầu, không ai dám nhìn hay nói chuyện với hắn.
“Đệ bị người khác đánh sao?” Ô Hạ khó hiểu nói: “Nếu bị đánh, sao đệ lại không có ấn tượng gì hết vậy? Đệ nhớ là đệ xuống lầu cùng Trần Hậu, sau đó…”
Không biết hắn nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng lúc càng xấu, đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Ô Thăng vội hỏi: “Tiểu Hạ, đệ làm sao vậy?”
“Đệ nhớ ra rồi, đệ nhớ ra rồi.” Ô Hạ nhớ sau khi tách khỏi Trần Hậu thì hắn đi nhà xí, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên thân thể không nghe theo lời hắn, trực tiếp leo lên tầng ba, lướt qua những phòng khác đến ngay trước cửa phòng mà bọn họ ăn cơm lúc trước.
Sau đó, hắn bị Ba Sắc ôm lấy rồi hôn.
Hắn muốn chống cự nhưng thân thể không nghe lời hắn, thậm chí còn áp sát hơn.
Động tác của Ba Sắc rất thô lỗ, không chỉ gặm cắn cơ thể hắn, trong miệng còn không ngừng gọi tên Ô Nhược, cuối cùng, không làm bước dạo đầu mà trực tiếp xâm nhập vào cơ thể hắn, điên cuồng trừu động trên người hắn.
Ô Hạ hét lên khi nhớ đến đây, sau đó đẩy Ô Thăng ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tất cả mọi người, thống khổ quát: “Tất cả các ngươi đều nhìn thấy đúng không? Nhìn thấy ta bị nam nhân đè dưới thân đúng không?”
Vết thương trên người không phải là vì bị đánh mà là do bị nam nhân ghê tởm hôn, còn phía sau hắn là bị nam nhân cắm đau, Trần Hậu vội vàng phủ nhận: “Không phải, chúng ta không nhìn thấy cái gì hết.”
“Các ngươi còn muốn gạt ta, ta đã biết hết rồi.”
Ô Thăng nhanh chóng an ủi: “Tiểu Hạ, không phải như đệ nghĩ đâu.”
Khóe mắt Ô Hạ nứt ra*: “Không phải như vậy, vậy là thế nào? Tất cả mưu ma quỷ chước đều do các ngươi nghĩ ra, vì để Ô Nhược ra ngoài, các ngươi buộc ta phải xin lỗi hắn, nói muốn gài bẫy hắn, vậy bây giờ thì sao? Ô Nhược ở đâu? Người bị cưỡng hiếp là ai? Ngươi nói đi, ngươi nói đi.”
*Nguyên văn là 乌夏目眦尽裂, mình dịch kiểu nào cũng là nứt, rách ra (˘・_・˘)
Lúc này, hắn thật rất muốn chết quách đi cho xong.
Tiếng gầm xé lòng khiến Ô Thăng lo lắng, hai mắt hắn đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Chúng ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, chúng ta…”
“Bây giờ giải thích thì có ích gì? Chuyện đệ bị người đàn ông đè dưới thân bị nhiều người nhìn thấy, tương lai đệ còn mặt mũi nào gặp người khác.” Hai giọt nước mắt đau khổ và tức giận lăn xuống, khóe mắt Ô Hạ đỏ hoe, quay người lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Tiểu Hạ.” Ô Thăng vội vã chạy đến cửa sổ, thấy Ô Hạ cưỡi ngựa chạy khỏi Túy Nguyệt Lâu.
Hắn quay đầu lại, tức giận nói với Trần Hậu: “Các ngươi còn không nhanh đuổi theo.”
“Được.” Mọi người lao ra khỏi phòng.
Ô Thăng phẫn hận nhìn Ô An Thục: “Có phải ngươi nên giải thích rõ ràng chuyện này hay không, ngươi nói người mà Ba Sắc thích chính là Ô Nhược, còn nói là muốn cùng ta đối phó với Ô Nhược, bây giờ thì sao? Ngươi muốn ta trở về nói với phụ thân ta như thế nào.”
Ô An Thục: “…”
Hắn biết được chuyện tranh chấp giữa hai huynh đệ Ô Thăng và Ô Nhược nên đã lợi dụng điều này để hẹn Ô Nhược ra ngoài, còn chuốc say cậu, những chuyện còn lại thì giao cho Ba Sắc, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
“Ô An Thục, nếu tiểu Hạ có gặp bất trắc gì, Đông Đại Viện chúng ta thề không đội trời chung với Bắc Đại Viện.”
Ô Thăng đá ngã cái bàn bên cạnh, xoay người rời khỏi phòng.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Ô Thụy sợ hãi.
Trước khi đến đây, đại ca hắn nói rằng muốn dẫn hắn đi Túy Nguyệt Lâu xem trò vui, sao lại biến thành Đông Đại Viện và Tây Đại Viện kết hạ lương tử*?
*Nguyên văn là 结下梁子, (结: kết trong nút thắt, liên kết, kết hợp), (下: hạ), (梁: lương trong nước nước Lương, đời nhà Lương của Trung Quốc, cầu hoặc là xà nhà), (子: tử này nghĩ là con cái, không phải chết). Mình nghĩ câu này là thề sống chết không đội trời chung.
Ô An Thục thở dài: “Trở về ta sẽ nói rõ chuyện này với cha, để ngài chuẩn bị tinh thần.”
Lúc này Đông Đại Viện chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thật là vận số năm nay không may mắn, tối hôm qua bọn họ chỉ vừa bắt tay giảng hòa với Nam Đại Viện, hôm nay lại gây thù với Đông Đại Viện.
°°°°°°°°°°
Ngày mai mình sẽ cố đăng thêm hai chương, deadline gì mà làm mãi vẫn không hết ?
Đăng: 24/9/2021