Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 86. Bắt Tay Giảng Hòa
Edit + beta: Iris
Ô Hạ vẻ mặt ủ rũ mím môi, một lúc sau mới miễn cưỡng gọi: “Nhược ca.”
“Ừ.” Ô Nhược gật đầu, nghi hoặc nói: “Các ngươi đây là…”
Ô Thăng giải thích: “Phụ thân ta bắt hắn viết bản kiểm điểm xong thì đến đây xin lỗi ngươi.”
Hắn đẩy Ô Hạ: “Còn không nói nhanh.”
Ô Hạ giãy dụa, sau đó thì thào nói: “Nhược ca, hôm ấy đua xe trượt băng là ta không muốn chịu thua, là ta quá keo kiệt. Sau khi thua còn tìm Tiểu Hi gây phiền phức, suýt nữa thì làm nàng bị thương, ta ở đây xin lỗi ngươi, mong Nhược ca có thể tha thứ cho ta.”
Mấy năm trước đây, mỗi lần đến Tết Thượng Nguyên, hắn đều cùng bằng hữu tham gia đua xe trượt băng rồi tìm người khác đặt cược, sau đó để bằng hữu gây rối đối phương trong lúc thi đấu, thuận lợi lấy được phần thưởng trò chơi và bạc đặt cược, sau đó đến tửu lâu ăn một bữa thịnh soạn và chia bạc.
Không ngờ, vào ngày đầu tiên của Tết Thượng Nguyên, hắn bị một tên mập mạp không có linh lực đánh bại, mất mặt trước mấy bằng hữu, đối với chuyện này hắn rất không cam lòng, liền thề với đám bằng hữu sẽ cho Ô Nhược đẹp mặt, nhưng Ô Nhược vẫn luôn ở trong Hắc phủ không ra, hắn mới nghĩ sẽ xuống tay với Ô Hi.
Ô Nhược đương nhiên nghe ra được lời xin lỗi này không hề có thành ý, cậu cũng thấy đối phương rất không muốn xin lỗi, nhưng cậu không quan tâm: “Biết sai thì sửa là tốt. Hy vọng chuyện này sau này sẽ không tái diễn lại.”
Ô Thăng hứa với cậu: “Ta cam đoan sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa. Hôm nay Nam Đại Viện và Bắc Đại Viện sẽ tụ hợp dùng bữa tối, ta không thể hẹn ngươi ra ngoài được, để tối mai đi, mời ngươi và tiểu Hi đến Túy Nguyệt Lâu ăn một bữa, coi như xin lỗi ngươi, quyết định vậy đi, ngày mai không gặp không về.”
Hắn sợ Ô Nhược đổi ý, liền nhanh chóng kéo Ô Hạ rời đi.
Ô Nhược nhướng mày nhìn Ô Hi: “Tối nay Nam Đại Viện sẽ dùng cơm với Bắc Đại Viện sao?”
Ô Hi gật đầu nói: “Đúng vậy, là tằng tổ phụ mời người của hai đại viện đến Bặc Cẩm Viện dùng cơm, mục đích là để người hai viện bắt tay giảng hòa, muội định sau khi tan học mới nói với ca, không ngờ lại bị Thăng ca nói trước.”
Đây là gièm pha giữa hai đại viện Ô gia, Ô Nhược không gọi Hắc Tuyển Dực đến mà chỉ sai người trở về báo với Hắc Tuyển Dực một tiếng.
Đêm đó, những người bên Nam Đại Viện và Bắc Đại Viện đều đến Bặc Cẩm Viện dùng bữa, kể cả những người chưa giải cổ cũng đến.
Bọn tiểu bối Bắc Đại Viện không khỏi phì cười khi thấy người Nam Đại Viện ăn cơm với khuôn mặt sưng đen, tuy nhiên, người Bắc Đại Viện cũng không vui vẻ gì.
Sau khi Ô Bặc Phương điều tra rõ sự việc liền xử lý Bắc Đại Viện, bây giờ tất cả mọi người đều bị thương, mặt mũi bị đánh bầm dập sưng tấy, dáng đi khập khiễng, vừa ngồi xuống liền đau đến muốn nhảy dựng lên.
Những người bên Bắc Đại Viện rất phiền muộn, thật ra bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhờ người khác đối phó với Nam Đại Viện, sau khi thấy Ba Sắc được Ô An Thục mời đến có khả năng đặc biệt mới nảy ra ý nghĩ như vậy, nếu không ai lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, vừa mời người đến Bắc Đại Viện thì Nam Đại Viện xảy ra chuyện, làm cho Ô Bặc Phương có cơ hội tra ra là bọn họ làm?
Lúc những người bên Nam Đại Viện và Bắc Đại Viện gặp nhau, mặt ai nấy cũng thúi quắc, ngồi xuống ghế rồi nhìn chằm chằm nhau.
Khi Ô Bặc Phương đến, bầu không khí mới dịu đi một chút, đầu tiên, hắn bắt người hai đại viện tuyên trọng thề, không được làm tổn thương đến người thân trong Ô gia.
Bởi vì sáng sớm người Nam Đại Viện đã thề là sẽ không tìm Bắc Đại Viện trả thù, người Bắc Đại Viện cũng rất lo lắng Nam Đại Viện sẽ trả thù nên rất sẵn sàng thề.
Ô Nhược yên lặng cười nhìn hai đại viên “bắt tay giảng hòa”.
“Hừ, thấy chết không cứu.” Ô Thế ngồi bên cạnh thấy Ô Nhược cười, thân thể càng đau càng khó chịu, trong lòng cực kỳ tức giận: “Ngươi không xứng làm thành viên trong Ô gia chúng ta.”
Những người ngồi ở bàn này đều là tiểu bối, bọn họ đều quay sang nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược ngăn lại Ô Hi đang muốn lên tiếng phản bác, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta biết trong mắt ngươi, chỉ có những người chưa điều tra rõ đã vu oan cho người khác mới là người thân.”
“Ngươi…” Nếu không phải Ô An Dịch vẫn luôn nắm chặt tay Ô Thế, Ô Thế đã lật bàn đánh người.
Ô An Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô Nhược: “Ô Nhược, bọn họ không điều tra rõ đã vu oan là bọn họ sai. Nhưng đó là vì bọn họ sốt ruột nên mới như vậy, nhưng ngươi rõ ràng có khả năng cứu bọn họ lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, đây là ngươi quá đáng.”
Ô Nhược hờ hững nhìn mấy người cùng bàn đang nhìn cậu: “Ta không phải thánh nhân, sau khi bị vu oan còn phải vất vả đi tìm Vu sư để giải cổ cho người vu oan mình. Đổi lại là ngươi, nếu ngươi có thể làm được vậy thì ngươi chính là thánh nhân, thánh nhân luôn rộng lòng từ bi, nhất định sẽ tha thứ cho cái người thấy chết không cứu là ta, đúng không.”
Tất cả mọi người: “…”
Ô Nhược ăn hơi no nên quay sang nói với Ô Hi: “Ta ăn no rồi, về Hắc phủ trước đây.”
Ô Hi không muốn ở cùng đám người Ô An Dịch, cũng đi theo y: “Nhị ca, để muội tiễn ca.”
Bàn của bọn họ ở trong góc, nên khi họ rời đi cũng không ai để ý.
Ô An Dịch sa sầm mặt: “Ô Nhược này sao lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy? Ngay cả tính cách cũng thay đổi.”
Ô Thế cười lạnh: “Người gầy đi nên đẹp hơn, đương nhiên là tràn đầy tự tin. Bây giờ ta thật muốn đuổi hết đám người Thư Thanh Viện ra khỏi Ô gia.”
“Hy vọng ngày này sẽ sớm đến.” Ô Thế cầm ly rượu uống cạn.
Ô Bách im lặng một hồi, mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Hôm sau, việc Ô Nhược thấy chết không cứu truyền khắp Ô gia, người ở Đông Đại Viện và Tây Đại Viện chỉ trỏ không ngừng khi nhìn thấy Ô Nhược, Ô Hi tức giận bĩu môi suốt, nàng rất khó chịu khi có người hiểu lầm nhị ca nàng.
Ô Nhược trực tiếp bỏ qua những lời đàm tiếu, khi đến giờ hẹn với Ô Thăng, cậu dẫn Ô Hi đến Túy Nguyệt Lâu ăn tối.
Được tiểu nhị dẫn đường, Ô Nhược đi đến sương phòng mà Ô Thăng đã đặt trước, lúc mở cửa ra thì thấy mọi người đang nói chuyện rất sôi nổi, ngoài Ô Thăng, Ô Hạ, còn có cả bằng hữu của Ô Hạ, đều là những người đã cùng thi đấu trong Tết Thượng Nguyên.
“Tiểu Nhược và Tiểu Hi đến rồi.” Ô Thăng gọi lớn khi nhìn thấy Ô Nhược và Ô Hi.
Mọi người đều nhiệt tình đứng lên, ra cửa mời Ô Nhược và Ô Hi vào.
Ô Hi thụ sủng nhược kinh, trước khi đến còn tưởng rằng chỉ có Ô Thăng và Ô Hạ, chắc chắn không khí sẽ rất tệ, nhưng không nghĩ tới lại nhiều người như thế này.
Ô Nhược cũng khá ngạc nhiên.
Mọi người đều xem bọn họ như khách quý mà đưa đến tận chỗ ngồi.
“Tiểu Hạ và Thăng ca nói, sau khi Ô Nhược thiếu gia giảm cân trông thập phần tuấn tú. Lúc đầu chúng ta còn không tin, bây giờ nhìn thấy mới biết là thật.” Trần Hậu cười nói, nâng ly kính Ô Nhược: “Nhược công tử, hôm đó là lỗi của chúng ta, xin hãy tha thứ cho hành vi tiểu nhân của chúng ta hôm đó, ta kính trước.”
Hắn uống một hơi cạn ly, còn lật miệng cốc xuống để chứng minh là hắn đã thật sự uống hết.
Ô Nhược thấy hắn sảng khoái như vậy, nếu cậu không uống thì lại thành ra không tốt, cầm chén đưa lên miệng, ngửi được hương hoa từ rượu, trong lòng khẽ động: “Này là rượu gì?”
Những người khác nhìn cậu, Trần Hậu cười lớn: “Đây là rượu Diên Hương, ta mang từ nhà đến, uống rất ngon, lục công tử nếm thử xem.”
“Rượu Diên Hương? Ta chưa nghe bao giờ.” Ô Nhược hạ mi, cong môi cười: “Tuy nhiên mùi hương rất thơm, hẳn là uống rất ngon.”
“Tuyệt đối uống ngon.”
Ô Nhược nâng ly uống: “Ừ, rất không tồi.”
Ô Hi cũng uống một hớp rượu: “Rượu rất thơm, rất ngon.”
Trần Hậu nói: “Thất tiểu thư nếu như cảm thấy không tồi thì uống thêm đi. Rượu Diên Hương không mạnh, sẽ không say.”
Ô Hi nhìn sang Ô Nhược, được cho phép mới dám thoải mái uống rượu.
Những bằng hữu khác của Ô Hạ cũng sôi nổi bồi tội với Ô Nhược, mỗi người đều kính Ô Nhược một ly rượu.
Ô Nhược không từ chối, những người khác kính một ly, cậu cũng uống một ly, chờ uống đủ rồi mới buông ly xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người, nở một nụ cười rạng rỡ: “Nếu đã tới nơi này để dùng cơm, cứ uống rượu mãi cũng không tốt, đúng không.”
Mọi người ngẩn ra, ngơ ngác gật đầu rồi về lại chỗ ngồi.
Người ngồi bên cạnh Trần Hậu nhỏ giọng nói: “Lục công tử lớn lên thật đẹp mắt, nụ cười vừa rồi khiến ta mê mẩn, tới nỗi về chỗ ngồi khi nào cũng không hay.”
Trần Hậu ngẩn người nhìn Ô Nhược, cảm thấy nụ cười của đối phương có gì đó lạ lạ, có lẽ thật sự là do quá đẹp nên hắn mới ngẩn ra như vậy.
Ô Thăng nói: “Tiểu Nhược, ta và Tiểu Hạ còn chưa kính ngươi đâu.”
Ô Nhược lại cầm ly rượu lên kính với bọn họ, sau đó đứng lên cầm bình rượu rót cho mỗi người một ly: “Ta rót cho các ngươi ly rượu này là chứng tỏ ta không để ý chuyện hôm đó, đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta cứ xem như đã quên nó, thế nào?”
“Được.”
Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Một lát sau, tiểu nhị bưng đồ ăn vào phòng.
Mọi người khôi phục lại bộ dáng nói nói cười cười, nửa canh giờ sau, thức ăn trên bàn đã gần hết.
Hai má Ô Hi ửng hồng, dường như đã uống say.
Ô Nhược cũng giống như uống quá say, gắp đồ ăn cũng gắp không được.
Thấy vậy, Ô Thăng đứng lên, ợ hơi một cái rồi nói: “Ta đi nhà xí một chút, các ngươi cứ tiếp tục.”
Bốn người khác cũng đứng lên: “Ta cũng muốn đi.”
Năm người lảo đảo đi ra khỏi phòng, bước chân không vững, nhưng sau khi đóng cửa lại thì vẻ mặt ai nấy đều lập tức tỉnh táo.
Ô Thăng trầm mặc xuống lầu cùng bọn họ: “Tiểu Tiến, ngươi phụ trách thông tri cho người Hắc phủ đến đón Ô Nhược, Tiểu Hành, ngươi đi thông báo cho người ở Thư Thanh Viện đến đón Ô Hi, chờ sau khi người Thư Thanh Viện đi ra thì đi thông báo cho Ô Thế, Ô Tiếu, Ô An Dịch bên Nam Đại Viện cùng tới luôn, Tiểu Trung, ngươi phụ trách tìm vài người thích náo nhiệt bên Bắc Đại Viện và Tây Đại Viện tới đây…”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Sorry m.n, dạo này mới đi học lại có 2 3 tuần mà deadline ngập mặt nên bận không edit kịp, khu mình thành vùng đỏ rồi nên hơi sợ, mỗi ngày đều đi chọt mũi 1 lần, muốn banh cái mũi luôn rồi ಥ‿ಥ
Đăng: 21/9/2021