Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 88. Ngươi Tức Giận


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 88. Ngươi Tức Giận

Edit + beta: Iris

Trên đường trở về Hắc phủ, Hắc Tuyển Dực không nói câu nào.

Thực ra chuyện này rất bình thường, vốn dĩ y không thích nói chuyện, nhưng Ô Nhược phát hiện ra có gì đó không ổn, nương theo ngọn đèn từ ngoài cửa sổ xe hắt vào quan sát Hắc Tuyển Dực, ánh đèn chiếu vào gương mặt đầy vảy đen, trông còn ảm đạm đáng sợ hơn lúc bình thường.

“Ngươi giận hả?” Ô Nhược nhẹ giọng hỏi.

Hắc Tuyển Dực im lặng nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Ô Nhược.

“Trước khi đến đó, ta đã nói với ngươi là Ô Thăng và những người khác có thể sẽ động tay vào đồ ăn, ngươi cũng đã bí mật cử người bảo vệ ta, tại sao vẫn còn tức giận.

Hôm qua, khi Ô Thăng mời cậu đến Túy Nguyệt Lâu dùng cơm, cậu đã cảm thấy người này có tà tâm, nên sau khi trở lại Hắc phủ, cậu đã nói với Hắc Tuyển Dực là sẽ đến Túy Nguyệt Lâu dùng cơm, cũng nói ra suy nghĩ của mình về ý đồ của bọn Ô Thăng. Khi đó, Hắc Tuyển Dực không phản đối, y cử vài người bí mật bảo vệ cậu.

Mọi chuyện vẫn ổn, sao y vẫn giận?

Hắc Tuyển Dực nheo mắt nhìn cậu, bỗng chốc kéo người lại gần.

Ô Nhược kêu lên, giây tiếp theo đã nằm trong ngực của đối phương.

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, đúng lúc đối phương cúi đầu xuống, trong tích tắc, đôi môi nóng bỏng và mềm mại của hai người áp vào nhau.

Ô Nhược hơi giật mình, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén đang ngưng tụ lửa giận, thân thể cậu mềm nhũn, nép sát vào vòng tay của Hắc Tuyển Dực, làm hai trái tim càng thêm gần nhau hơn, cảm nhận được nhịp đập dữ dội của nhau.

Hơi thở của hai người cũng trở nên nóng rực quấn lấy nhau, vô cùng triền miên quyến luyến không muốn tách ra, không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.

Không ai cử động hay phát ra âm thanh.

Dần dần, hơi thở hai người trở nên gấp gáp hơn, càng lúc càng hăng say, như đang đạt cực khoái, thân thể cũng xuất hiện thay đổi.

“Ngốc quá.” Hắc Tuyển Dực khẽ mở miệng, âm thanh khàn khàn giấy nhám ma sát mặt bàn, đôi môi khẽ động như muốn dụ dỗ Ô Nhược hôn lên.


Lửa giận của Hắc Tuyển Dực cũng theo hơi thở thở ra ngoài mà tan biến, tiếp theo lại thở dài bất đắc dĩ.

Sáng sớm y đã biết chuyện Ô Nhược có hẹn, y cũng biết Ô Thăng không có ý tốt, thậm chí cũng cử người theo dõi bảo vệ Ô Nhược. Tuy nhiên, khi nghe được người khác làm chuyện thân mật lại luôn gọi tên phu nhân của y, y thật sự rất muốn giết người này, xem hắn còn dám đánh chủ ý lên phu nhân của y nữa hay không.

Ô Nhược nghĩ rằng Hắc Tuyển Dực tức giận là do lo lắng cho mình, vì vậy giải thích: “Đừng lo lắng nữa, ta không sao rồi, ngươi cũng đã thấy người bị Ba Sắc đè là Ô Hạ.”

Thời điểm cậu ngửi rượu Diên Hương, cậu đã biết bên trong rượu có vấn đề, nó có mùi hương mị dược, chỉ cần cậu uống vào là sẽ bị động dục bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi nào, không biết có phải là vì bọn Ô Thăng nghĩ cậu không có linh lực hay không, thứ bỏ vào rượu chỉ là dược bình thường, chỉ cần là y sư đều có thể giải.

Ô Nhược đã sớm đề phòng, trên người mang theo rất nhiều đan dược, trước đó cậu đã lén uống một viên giải dược và một viên giải rượu, nên dù cậu có uống nhiều thế nào cũng sẽ không có chuyện gì.

Sau đó, cậu thừa dịp rót rượu cho mọi người đã bí mật bỏ một ít thuốc giải cho Ô Hi, rồi lại lén hạ cổ những người khác. Những cổ thuật này là kiếp trước cậu học được từ Nỗ Mộc, lúc đó cậu đã học được vài năm, không giống kiếp này chỉ học với Nỗ Mộc hơn một tháng.

Lúc sau, Ô Thăng và những người khác rời khỏi sương phòng, cậu biết là sắp xảy ra chuyện gì đó nên đã thả mê dược vào nến trong phòng. Do đó, khi Ba Sắc bước vào, hắn đã rơi vào ảo ảnh, sau đó cậu lại khống chế Ô Hạ quay trở lại phòng và tằng tịu với Ba Sắc.

Những việc này đều diễn ra suôn sẻ vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu chỉ là người bình thường nên không có phòng bị, nếu không sẽ không dễ dàng lừa được Ba Sắc như vậy.

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên hàn quang.

Ba Sắc đúng không?

Y nhớ kỹ.

Hắc Tuyển Dực nghĩ đến có người thời thời khắc khắc nhớ thương phu nhân của mình, cơn ghen trong lòng nhanh chóng dâng lên, vòng tay càng siết chặt hơn.

Ô Nhược bị y ôm chặt gần như không thở nổi, vừa định nói gì đó thì bị y hôn lên môi, đầu lưỡi nhân cơ hội càn quét khoang miệng, sau đó dần dần chậm lại, dây dưa với cái lưỡi tinh tế của cậu, phần lưng và cánh tay được y xoa nhẹ nhàng, vốn uống rượu xong thân thể cực kỳ khô nóng, chỉ chốc lát sau, thân thể đã có phản ứng.

Cậu nhịn không được vươn tay ra vói vào vạt áo Hắc Tuyển Dực, chạm vào lồng ngực cường tráng của y.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.


“Chủ nhân, đã tới.” Hộ vệ ngoài xe nói.

Hắc Tuyển Dực chậm rãi tách khỏi môi Ô Nhược, sau đó hung hăng hút mạnh lên hõm vai cậu tạo ra dấu hôn mới chịu buông ra.

Ô Nhược không hài lòng vuốt ve ngực Hắc Tuyển Dực, lẩm bẩm nói: “Sao lại đến sớm như vậy chứ?”

Hắc Tuyển Dực nhịn không được phì cười, nói: “Vào nhà rồi tiếp tục?”

Ô Nhược trừng y một cái, giúp y sửa sang lại quần áo.

Hắc Tuyển Dực ôm người xuống xe ngựa đi thẳng vào nhà tắm, cởi bỏ áo choàng cho cả hai, không mặc gì ngâm mình vào nước tiếp tục màn âu yếm vừa rồi, trừ bước cuối cùng ra, Hắc Tuyển Dực gần như đã làm toàn bộ.

Tắm rửa xong trở về phòng, Ô Nhược mềm mại nằm trên giường, nhìn chằm chằm người đàn ông chỉ mặc quần dài.

Vừa nãy lúc tắm gội, suýt chút nữa đã tự động mở cổng thành cho địch xâm nhập, nguyện ý ủy thân xưng thần.

Ô Nhược bất giác nhíu mày, kiếp này nhận thức của cậu về Hắc Tuyển Dực thay đổi quá nhanh, cho dù là Hắc Tuyển Dực kiếp trước đến Ô gia ngay trước khi cậu chết, hay là Hắc Tuyển Dực kiếp này đã giúp đỡ cậu rất nhiều chuyện, dù kiếp này cậu đã nhìn thấu rất nhiều thứ, nhưng sự chán ghét cực độ đối với Hắc Tuyển Dực không thể nào dễ dàng biến mất như vậy được, hơn nữa lại còn rất quan tâm đến y.

Hắc Tuyển Dực nhận thấy ánh mắt của Ô Nhược, ngước mắt dò hỏi.

Ô Nhược tỉnh táo lại, chỉ vào cái hộp trên bàn: “Lấy giúp ta cái đó.”

Chiếc hộp này là do Ba Sắc đưa cho cậu, sau khi nhận nó, cậu chưa từng mở ra.

Hắc Tuyển Dực đưa chiếc hộp cho cậu.

Ô Nhược nhận lấy hộp nói: “Để xa một chút, ta sợ trong hộp có vấn đề.”


“Bên trong có cái gì?”

“Ta không biết, là Ba Sắc đưa nó cho ta.”
Nếu tối nay không gặp Ba Sắc, có khi cậu đã quên mất cái hộp này.

Hắc Tuyển Dực bỗng chốc mặt mày ủ rũ.

Ô Nhược cẩn thận mở ra một kẽ hở nhỏ, khi chắc chắn rằng bên trong không có vấn đề gì mới mở nắp hộp, bên trong là ngọc bội làm bằng ngọc bích màu đỏ có hình con tắc kè bên trên.

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng chộp lấy mặt dây chuyền.

Thấy y sắp đập vỡ, Ô Nhược vội ngăn lại: “Đó là mặt dây chuyền bằng ngọc dùng để nhập cảnh Campuchia, giữ nó lại sau này chắc sẽ có ích.”

Kiếp trước, cậu đã từng thấy một số sư hàng đầu mang theo ngọc bội này. Lúc đó, cậu không biết công dụng của ngọc bội này. Sau này là cha cậu nói với cậu, vì cha đã từng đi qua bộ lạc đó, điều khiến cậu bất ngờ nhất là Ba Sắc lại tặng ngọc bội này cho cậu, người này đúng thật là thích cậu…

Hắc Tuyển Dực do dự một chút, cất ngọc bội đi, không để cho Ô Nhược nhìn thấy nó nữa.

Ô Nhược cũng không thèm để ý, nằm lên giường và suy đoán người Nam Đại Viện sẽ xử lý Ba Sắc như thế nào, hẳn là sẽ không để Ba Sắc được yên thân. Về phần Ba Sắc bị bọn Ô An Kỳ bắt về, quả thật là không tốt.

Lúc mới tỉnh dậy, hắn còn đang sung sướng vì nghĩ rằng cuối cùng cũng thượng được mỹ nhân, sau đó mới phát hiện có gì đó không ổn, không chỉ toàn thân đau đớn, mà trước mắt còn tối đen như mực, linh lực cũng không thể sử dụng được, chỉ cảm nhận được phần thân dưới đang bị ngâm trong nước.

Hắn vội vã vùng vẫy, tay chân lập tức phát ra tiếng xích sắt leng keng.

Ba Sắc thật sự không nhớ nổi những chuyện sau khi đã thượng mỹ nhân, hắn chỉ có thể đợi người đã trói hắn vào đây đến.

Không biết qua bao lâu, cửa đá trên đầu rốt cuộc cũng mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào thủy lao, Ba Sắc khó chịu lập tức nhắm mắt lại.

Sau đó, một giọng nói tức giận vang lên: “Kéo hắn lên cho ta.”

“Rõ.”

Hộ vệ canh gác thủy lao kéo Ba Sắc lên mặt đất.

Ba Sắc bị kéo lên mặt đất, nhìn thoáng qua thì thấy Ô Nhược đứng trong đám người, hai mắt sáng lên: “Tiểu Nhược.”


Những người khác nhìn cậu đầy ẩn ý.

Mà Ô Nhược thì chỉ lo nói chuyện với Hắc Tuyển Dực đang đứng cạnh cậu, không thèm nhìn hắn.

Khuôn mắt Ô Tiền Thanh đặc biệt khó coi, ông đã biết hết chuyện tối qua, lúc này ông thật sự rất muốn đi lên và đánh Ba Sắc.

Ô Thế chịu đựng cơn đau toàn thân, hưng phấn chế nhạo: “Người đàn ông này gọi Nhược ca thân thiết như vậy, hẳn là người quen của Nhược ca đi, vậy chuyện lúc trước chúng ta nói là Nhược ca hạ cổ cũng không phải là vu oan rồi, nói không chừng chuyện này là do hắn kêu Ba Sắc làm.”

Ô Thế không biết chuyện xảy ra ở Túy Nguyệt Lâu tối hôm qua, mặc dù có người đã thông tri cho hắn, nhưng mà hắn và Ô Tiếu đều không khỏe nên chỉ có Ô An Dịch và Ô An Kỳ đi Túy Nguyệt Lâu.

“Mẹ kiếp.” Đây là lần đầu tiên Ô Hi chửi tục lớn tiếng như vậy: “Tằng tổ phụ đã điều tra rõ là người bên Bắc Đại Viện làm, bây giờ ngươi lại đổ lỗi cho nhị ca làm, rốt cuộc ngươi rắp tâm cái gì, là hoài nghi năng lực điều tra của tằng tổ phụ, hay là thật sự muốn nhị ca tìm Vu sư hạ cổ các ngươi, ngươi mới cao hứng?”

Ô Thế: “…”

Hắn hiện tại bị cổ trùng hành hạ đến không còn hình người, nếu như Ô Nhược thật sự tìm Vu sư, hắn còn sống sót được sao.

Khi Ba Sắc nghe những gì bọn họ nói, hắn nói với thái độ cực kỳ có trách nhiệm: “Ta mới là người hạ cổ Nam Đại Viện, không liên quan gì đến tiểu Nhược. Tiểu Nhược thậm chí còn không biết gì về chuyện này, những người ở Bắc Đại Viện đã kêu ta làm như vậy.”

Lần này, đến lượt người Bắc Đại Viện muốn bước tới đánh Ba Sắc một trận.

“Tuy nhiên, mối quan hệ giữa ta và tiểu Nhược thật sự rất tốt.” Ba Sắc tiếp tục nói: “Mới đêm hôm qua…”

Hắn cười dịu dàng với Ô Nhược: “Hai chúng ta đã làm chuyện phu thê ở trong sương phòng, ta và hắn mới là phu thê thật sự…”

Ô Nhược nhanh chóng nắm lấy tay Hắc Tuyển Dực để cản y giết Ba Sắc, giết hắn dễ dàng như vậy thực tiện nghi cho hắn.

Nhưng mà, cậu thật sự bội phục Ba Sắc, đã là lúc nào rồi mà hắn còn nhớ đến chuyện đêm qua.

Những người khác nghe thấy lời này đều quay sang nhìn Ô Nhược.

°°°°°°°°°°

Nói là hôm qua đăng 2 chương nhưng hôm nay mới xong ? tối còn 1 chương nữa nha.

Đăng: 26/9/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.