Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 85. Làm Bậy


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 85. Làm Bậy

Edit + beta: Iris

Ô Tiền Đồng sắc mặt khó coi, hắn thân là trưởng bối lại phải đi ăn nói khép nép cầu xin tiểu bối, thật sự làm hắn mất mặt.

Ô Hi chế nhạo: “Lúc ngươi vu oan là nhị ca ta hạ độc thủ, ngươi có nghĩ tới hắn là thân nhân của ngươi không? Có sao?”

Đổng Trà Kỷ vẻ mặt xấu hổ: “Ta chỉ muốn tìm hung thủ hại Ô gia để lấy được thuốc giải, Tiểu Hi, nếu ngươi là ta, ngươi cũng sẽ sợ chết, không muốn con trai và con gái của mình phải chịu đau đớn, sau đó ngươi sẽ nóng lòng muốn tìm ra hung thủ và lấy giải dược.”

“Đúng, ta sẽ lo lắng, nhưng ta cũng sẽ không giống ngươi vu oan người vô tội, đến cuối cùng không chỉ không lấy được thuốc giải, mà còn khiến người khác không thèm cứu mình.” Ô Hi kéo tay Quản Đồng: “Mẹ, chúng ta về.”

“Ừ.” Quản Đồng cũng không muốn ở lại đây.

Ô Tiền Thanh xoay người đi theo các nàng.

Liêu Liễu Yến thấy thế, vội đẩy Mục Tú Uyển, kêu nàng nhanh nói gì đó đi.

“Tiền Thanh.” Mục Tú Uyển chịu đựng đau đớn, yếu ớt gọi Ô Tiền Thanh: “Những người ở đây không phải cha mẹ ngươi thì cũng là huynh đệ, chất nhi chất nữ của ngươi, ngươi nỡ nhìn chúng ta chết đi sao?”

Ô Tiền Thanh quay đầu lại nói: “Mẫu thân, lúc ngươi nói cổ là Tiểu Nhược hạ, có nghĩ tới hắn là đứa nhỏ của con trai mình không? Có nghĩ tới Tiểu Nhược là chất nhi của ngươi không? Nếu ngươi niệm chút tình thân, thì đã không có cục diện như vậy.”

“Ngươi…” Mục Tú Uyển tức giận công tâm, “phốc” một tiếng phun ra ngụm máu.

“Mẫu thân.”

“Tổ mẫu.”

Mọi người bu lại.

Ô Huyền Nhiên giận dữ: “Súc sinh, nàng là mẫu thân của ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt ngươi?”

Trong mắt Ô Tiền Thanh lóe lên tia lo lắng, nhưng nghĩ đến bọn họ vu oan Tiểu Nhược, trái tim ông lại lạnh lẽo vô cùng, ông quay người không thèm nhìn bọn họ, nhanh chóng bước đi.

Mục Tú Uyển nhìn con trai vẫn luôn hiếu thuận với mình, vậy mà lại bỏ đi không thèm nhìn lại, tức giận nói: “Từ khi nó lấy tiện nhân Quản Đồng về, nó không coi ta là mẹ của nó. Trước đây ta nên ngăn tiện nhân kia gả vào, là nàng cướp con trai ta.”

Ô Bặc Phương nhìn mọi người trong nhà, nặng nề thở dài: “Làm bậy.”


Nếu như ban đầu không tùy tiện vu oan người khác, đã không đến nỗi Ô Nhược không muốn cứu người.

Ô Tiền Thanh bước ra khỏi Huyền Uyển Viện thì thấy Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Quản Đồng và Ô Hi đang đứng đợi ông.

Ông thở dài: “Đi, chúng ta về thôi.”

Ô Nhược hỏi: “Cha mặc kệ bọn họ sao?”

Ô Tiền Thanh cười khổ: “Có tằng tổ phụ con ở đó, tạm thời bọn họ chưa chết được. Tằng tổ phụ con nhất định sẽ có cách cứu bọn họ, ta không phải y sư, cũng không phải vu y, ta không quản được cho bọn họ.”

Nam Đại Viện này càng lúc càng không muốn chứa ông, nếu có thể, ông thật sự muốn…

Ô Tiền Thanh nghĩ đến đây, vội vàng ngừng lại: “Tiểu Nhược, Tuyển Dực, hai con về trước đi.”

“Dạ.” Ô Nhược nói với Ô Hi: “Hai ngày nữa ca sẽ đi học lại.”

Ô Hi gật đầu: “Được, nhị ca, muội chờ ca.”

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực bước ra đại môn Ô gia, nhưng lại không thấy xe ngựa đâu.

Ô Nhược kỳ quái hỏi: “Xe ngựa đâu?”

Hộ vệ chỉ vào con ngựa bị buộc dưới gốc cây bên cạnh đại môn, nói: “Lục công tử, người hầu nhà ngài chỉ để lại một con ngựa liền rời đi, hắn nói hai người tự mình cưỡi ngựa về.”
Hắc Tuyển Dực: “…”

“…” Ô Nhược vỗ trán: “Chắc chắn lại là ý của tứ đệ ngươi.”

“Cưỡi ngựa trở về cũng không tồi.” Hắc Tuyển Dực kéo dây buộc ngựa ra khỏi cây, sau đó kéo Ô Nhược lên ngựa, ôm cậu ngồi phía trước.

Ô Nhược dựa vào Hắc Tuyển Dực nói nhỏ: “Ta cảm thấy có người theo dõi chúng ta?”

Hắc Tuyển Dực liếc nhìn con hẻm đối diện, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Ô Nhược quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn y: “Ngươi có biết là ai không?”


Hắc Tuyển Dực nhìn đôi môi hồng nhuân trước mắt, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn lên.

“Ngươi…” Ô Nhược tức giận trừng mắt nhìn y: “Đây là bên ngoài, ngươi đừng hôn ta.”

Cậu lén nhìn mấy hộ vệ giữ cửa, nhẹ nhõm khi bọn họ không có nhìn qua đây.

Thấy cậu ngại ngùng, Hắc Tuyển Dực cong môi, cưỡi ngựa đi.

Sau khi bọn họ rời đi, bên hẻm đối diện có một người đi ra, hắn chính là Ba Sắc mà Ô Bặc Phương đang tìm.

Ba Sắc nhìn theo bóng người phía xa với vẻ mặt ghen tị: “Tiểu Nhược là của ta, nam nhân xấu xí kia căn bản không xứng với hắn.” Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đại môn Ô gia rồi rời đi.

Lúc này, Nam Đại Viện đang chìm vào bầu không khí ảm đạm, Ô Nhược không muốn tìm Vu sư để cứu bọn họ, y sư lại không biết cách giải cổ, mọi người đều lâm vào tuyệt vọng.

“Làm sao đây, ta không muốn chết, ta không muốn chết.” Đổng Trà Kỷ vừa khóc lớn vừa ôm lấy cái bụng đang đau đớn.

Tang Đông Di yếu ớt liếc nàng một cái: “Nếu không phải tại ngươi nhận định là Ô Nhược hại chúng ta, hiện tại chúng ta phải lưu lạc đến mức này sao?”

Đổng Trà Kỷ tức giận nói: “Bây giờ ngươi quay sang trách ta? Nếu lúc đó ngươi không nghĩ như vậy, tại sao không nói tốt giúp hắn một câu? Hiện tại xong việc lại trách ta?”

Liêu Liễu Yến nhướng mày: “Đã là lúc nào rồi mà còn cãi nhau, mọi người nên tìm biện pháp giải quyết vấn đề đi.”

Nguyễn Lam Như nói: “Nhưng bây giờ, trừ Ô Nhược ra thì làm gì có ai quen biết Vu sư, hay là, các ngươi chạy đến tộc Vu sư một chuyến, chi tiền để mời thuật sĩ đến.”

Ô Tiền Ly lắc đầu: “Bên ngoài Vu tộc đều là chướng khí, còn có rất nhiều cổ trùng, nếu không có người quen đưa vào thì sẽ rất dễ chết ở bên ngoài Vu tộc.”

Ô Tiền Bân cau mày: “Hơn nữa, người Vu tộc có tính cách rất kỳ quái. Nếu họ đã muốn giúp ngươi, thì sẽ giúp bằng bất cứ giá nào, kể cả phải trả giá bằng tính mạng. Nhưng nếu họ không muốn giúp ngươi, cho dù ngươi có chi bao nhiêu bạc cũng vô ích.”

Đổng Trà Kỷ vừa khóc vừa nói: “Vậy… Vậy phải làm sao? Chúng ta vẫn nên cầu xin Ô Nhược đi.”

Mục Tú Uyển cả giận nói: “Tên súc sinh kia vừa rồi nhất quyết không muốn cứu chúng ta, cầu xin hắn làm gì?”


Ô An Kỳ vẻ mặt phẫn nộ: “Ô Nhược này chẳng lẽ thật sự thấy chết không cứu?”

“Đừng nhắc đến đám người Ô Nhược nữa, ta không muốn nghe thấy tên bọn họ.” Mục Tú Uyển lạnh lùng nói rồi quay sang nhìn Ô Bặc Phương: “Cha, cha quen biết rất nhiều người, cha nhất định có thể cứu chúng ta đúng không?”

Ô Bặc Phương im lặng.

Ô Huyền Nhiên càng thêm chắc chắn Ô Bặc Phương có cách cứu bọn họ: “Cha, cha phải cứu tức phụ và con trai con, cha không thể nhìn bọn họ chết được.”

Ô Bặc Phương thở dài: “Ta không quen Vu sư, cũng không quen sư hàng đầu, nhưng ta quen một y sư, ta từng nghe hắn nói hắn quen một Vu sư, ta không biết có thể nhờ Vu sư đó giúp hay không.”

Ô Huyền Nhiên nhanh chóng nói: “Cha thử xem sao, có lẽ sẽ được.”

Những người khác cũng nhìn hắn cầu xin.

Ô Bặc Phương nhíu mày: “Ta có thể thử, nhưng ta có một điều kiện.”

“Cha cứ nói.”

Ô Bặc Phương nghiêm nghị nói: “Sau khi giải quyết xong chuyện cổ trùng, các ngươi không được đến Bắc Đại Viện gây rối.”

Ô Huyền Nhiên tức giận hỏi: “Chẳng lẽ chuyện cổ trùng cứ bỏ qua như vậy?”

“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, trở về ta sẽ điều tra rõ những chuyện bọn họ làm, chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng. Ta sẽ không để bọn họ gây chuyện nữa, nhưng ngươi cũng không thể làm theo người Bắc Đại Viện, tự mình xin sư hàng đầu hại người Bắc Đại Viện, chuyện này các ngươi làm được không?”

Người Nam Đại Viện không ai cam lòng nhịn xuống, nhưng bây giờ bọn họ có thể làm gì khác ngoài đồng ý?

Ô Tiền Cạnh nói: “Được, con đồng ý.”

Hắn không muốn mất thê tử và con trai, còn những chuyện khác để sau này rồi tính.

Những người khác thấy đại ca đã đồng ý, cũng gật đầu đồng ý theo.

“Tốt lắm, ta sẽ tìm cơ hội để người hai viện cùng nhau hạ trọng thề.”

Nói xong, Ô Bặc Phương xoay người bỏ đi viết thư cho bằng hữu của mình.

Hai ngày sau, Ô Nhược lại đến Nam Đại Viện, thấy mọi người đều đang huân dược khử trùng khắp nơi, giống như đang chữa cháy vậy, sân đều là sương khói dày đặc, không nhìn rõ người đứng bên cạnh là ai, chỉ có Thư Thanh Viện là đi lại như bình thường.

“Nhị ca.” Ô Hi nhìn thấy Ô Nhược lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay Ô Nhược: “Muội còn tưởng hôm nay ca không tới.”


Ô Nhược chỉ vào làn khói dày đặc: “Cái này…”

Ô Hi thở phì phì nói: “Tằng tổ phụ đưa huân dược đến kêu bọn họ dụ sâu ra rồi thiêu hết toàn bộ, viện nào cũng có huân dược nhưng chỉ mỗi viện chúng ta là không có, bọn họ nói chúng ta không có trúng cổ, không cần huân dược, thật sự rất quá đáng.”

“Không có thì thôi.” Ô Nhược đã sớm rắc phấn phòng trùng, mấy con sâu này hoàn toàn không thể leo qua được tường Thư Thanh Viện.

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Ô Nhược, Ô Hi trợn tròn mắt, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, ca có huân dược đúng không?”

Ô Nhược buồn cười nói: “Ta làm gì có huân dược a?”

“Vậy sao không thấy ca vội vàng?”

“Bởi vì ta rắc phấn phòng trùng từ lâu, những con sâu đó không thể nào bò vào Thư Thanh Viện.”

Ô Hi hai mắt sáng ngời: “Thật không, nhị ca, sao ca biết trước mà rắc phấn phòng trùng vậy?”

Ô Nhược nửa thật nửa giả nói: “Vu sư từng sống trong phủ ta có nói qua về cách ăn mặc của sư hàng đầu. Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Ba Sắc, nhìn quần áo hắn mặc liền biết là sư hàng đầu. Hơn nữa, hắn còn được người Bắc Đại Viện mời đến, ta đương nhiên phải đề phòng.”

Ô Hi thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may nhị ca có cảnh giác, nếu không, ta và cha mẹ đều bị trúng cổ.”

“Trúng cổ cũng không sợ, không phải là đã có ta ở đây rồi sao? Ta nhất định sẽ nhờ Vu sư giải cổ cho các ngươi, mà này, đại bá mẫu và những người khác đã giải cổ chưa?”

“Còn chưa giải, bây giờ bọn họ đã đau đến mức không thể xuống giường, nhưng ta nghe nói, tằng tổ phụ đã nhờ Vu sư đến giải cổ giúp bọn họ.”

Một tia đáng tiếc thoáng qua trong mắt Ô Nhược, những người trúng cổ đều còn sống.

Khi Ô Hi và Ô Nhược đến học đường, bọn họ nghe thấy có người gọi: “Tiểu Nhược.”

Hai người nhìn lại, thấy Ô Thăng lôi kéo Ô Hạ đi tới.

Ô Nhược nhướng mày: “Thăng ca.”

Hai người này chủ động chào hỏi cậu, sắp có bão rồi.

Ô Hạ hung hăng nhìn chằm chằm Ô Nhược, lập tức xoay người rời đi.
Ô Thăng đẩy người Ô Hạ: “Đệ còn không mau nói.”

°°°°°°°°°°

Đăng: 21/9/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.