Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 84. Ngươi Gạt Người
Edit + beta: Iris
Mọi người chịu đựng đau đớn khắp người mà nhìn Ô Tiền Thanh và gia đình ông, trong mắt của họ đầy cảnh giác.
Ô Tiền Thanh: “…”
Loại người này quả thật không thể nói lý.
Sắc mặt Quản Đồng khẽ trầm xuống: “Không có chuyện gì liền đại biểu là chúng ta hại các ngươi? Vậy các ngươi muốn thấy chúng ta gặp nạn, các ngươi mới sung sướng sao? Nghĩ như vậy, chẳng lẽ tâm các ngươi không ác sao?”
Ô Hi cũng cực kỳ tức giận: “Tiểu thẩm thẩm, ngươi nói nhị ca ta hại các ngươi là vì các ngươi lấy trộm sính lễ của hắn, nhưng ai cũng biết người lấy sính lễ không chỉ có người Nam Đại Viện, tại sao chỉ có người Nam Đại Viện xảy ra chuyện, mà các viện khác vẫn bình an vô sự? Hơn nữa, nhị ca ta hại các ngươi thì có lợi ích gì? Chuyện còn chưa tra rõ, thỉnh ngài đừng vu oan cho người khác.”
“Đó là vì hắn có thể ra vào Nam Đại Viện bất cứ lúc nào, nên hắn phải bắt đầu ở sân Nam Đại Viện.” Đổng Trà Kỷ chạy tới chỗ Ô Bặc Phương: “Tổ phụ, ngươi nhất định phải thay chúng ta làm chủ a, ta chắc chắn là Ô Nhược muốn hại chúng ta, nếu không, ngoài hắn ra thì còn ai khác chứ?”
“Đổng Trà Kỷ – -” Ô Tiền Thanh hung dữ nhìn nàng: “Hiện giờ chuyện vẫn chưa tra rõ, ngươi đừng nói bậy, có phải ngươi muốn người Nam Đại Viện xảy ra nội chiến, để cho quỷ kế của hung thủ hại chúng ta được thành công ngươi mới cao hứng sao, vậy nếu có một ngày Nam Đại Viện sụp đổ, ngươi chính là đồng lõa.”
Đổng Trà Kỷ bị ánh mắt hung dữ của ông dọa sợ, trốn ra sau Ô Bặc Phương.
Điều mà Ô Bặc Phương mong muốn nhất chính là nhìn thấy Ô gia ngày càng trở nên mạnh mẽ thịnh vượng, chứ không phải là Ô gia tan rã. Vì vậy, sau khi nghe thấy những lời Ô Tiền Thanh nói, hắn lập tức nhìn chằm chằm Đổng Trà Kỷ: “Trước khi sự việc được làm sáng tỏ, ngươi đừng nghi ngờ bất cứ ai.”
Liêu Liễu Yến yếu ớt nói: “Tổ phụ, bây giờ chúng ta có phải nên tìm người giải cổ cho chúng ta trước hay không?”
Bọn họ có linh lực, còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ còn con đường chết.
Mục Tú Uyển chịu đựng cơn đau kịch liệt: “Không phải vừa nói rằng có một Vu sư ở trong Hắc phủ sao? Vậy mời hắn lại đây giải cổ cho chúng ta.”
Đổng Trà Kỷ nói: “Đúng rồi, trong phủ của Ô Nhược có Vu sư, ngài mau kêu Ô Nhược đưa Vu sư đến cho chúng ta nhìn xem, chỉ cần hắn chữa khỏi cho chúng ta, vậy chúng ta liền tin tưởng không phải Ô Nhược hạ cổ.”
Ô Hi cong môi giễu cợt, nghi ngờ người khác lại muốn người khác đối xử tốt với mình, đúng là không biết xấu hổ.
Ô Tiền Thanh dù có bất mãn thế nào cũng không thể từ chối việc tìm Ô Nhược, nên đã phái người đến Hắc phủ thông báo cho Ô Nhược.
Hắc Tuyển Dực cũng biết được việc này nên đã đến Ô gia cùng Ô Nhược.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều chưa nhìn thấy Hắc Tuyển Dực, khi ánh mắt rơi vào trên mặt anh, nhìn thấy lớp vảy đen khắp mặt, trong mắt hiện lên khinh thường, người này thật sự rất xấu xí.
Nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ đến, Ô Bặc Phương vội hỏi: “Tại sao chỉ có hai ngươi? Vu sư đâu? Tại sao Vu sư không đi cùng các ngươi?”
Ô Nhược nhíu mày: “Trước khi đến năm mới, Vu sư đã trở về tộc.”
Sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt.
Nếu không có Vu sư, vậy ai giải cổ cho bọn họ.
“Ngươi nói dối.” Đổng Trà Kỷ kích động nói: “Ngươi nói như vậy là vì không muốn Vu sư giải cổ cho chúng ta, ta đã nói mà, ngươi nhờ Vu sư hại chúng ta, nếu không tại sao ngươi không chịu giải cổ?”
Ô Thế cơ hồ mất nửa cái mạng, vô lực nói: “Ta đồng ý lời tiểu thẩm thẩm.”
Hắn nhìn về phía Mục Tú Uyển: “Tổ mẫu, ngài cũng nói gì đi chứ.”
Mục Tú Uyển cả người đau đớn nhìn Ô Thế, nói: “Tiểu Nhược, nếu ngươi để Vu sư giải cổ cho chúng ta, chúng ta sẽ không bắt ngươi chịu trách nhiệm.”
Ô Tiền Thanh mắt đỏ ngầu, ông nhìn chằm chằm Mục Tú Uyển: “Mẫu thân, ngay cả ngài cũng cho rằng là Tiểu Nhược hạ cổ?”
Người khác nghi ngờ con trai ông, ông chỉ thấy tức giận, nhưng mẫu thân ông cũng nghĩ chuyện này là do Ô Nhược bày ra, ông lại thấy đau lòng.
Quản Đồng và Ô Hi tức giận nhìn nàng.
Mục Tú Uyển tức giận: “Ngươi cho rằng ta muốn nghi ngờ nó sao? Nhưng lời của Trà Kỷ nói không phải vô lý, đúng không? Cho dù là ai cũng sẽ nghi ngờ nó, không phải sao?”
“Mẫu thân, ngươi là đang nghi ngờ sao? Giọng điệu của ngươi rõ ràng đã khẳng định là Tiểu Nhược làm chuyện này.” Ô Tiền Thanh vô cùng thất vọng về nàng.
Mục Tú Uyển thân là trưởng bối lại bị con trai trách móc trước mặt nhiều người, điều này khiến nàng mất mặt và càng tức giận hơn: “Ta chính là cho rằng hắn làm đấy, thì đã sao?”
“…” Hốc mắt đỏ ngầu của Ô Tiền Thanh hiện lên ánh nước, ông mệt mỏi nói: “Thật sự ta quá thất vọng rồi, mẫu, thân, của, ta.”
Bốn chữ cuối làm cho Mục Tú Uyển chột dạ, nhanh chóng quay đầu đi.
Ô Nhược buồn cười nhìn bọn họ: “Bởi vì trong phủ chúng ta có Vu sư nên các ngươi nói là ta hạ cổ, các ngươi phán đoán mọi việc đều dựa vào mấy thứ như vậy? Ta thấy là đầu óc các ngươi bị độc hỏng rồi.”
Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những người ở đây, ánh mắt sắc bén làm cho mọi người không khỏi rụt người lại, thậm chí ngay cả Ô Bặc Phương cũng không dám nhìn y.
“Ô Nhược…”
Ngay lúc Đổng Trà Kỷ định nói gì đó, đột nhiên “rầm” một tiếng, Ô Bặc Phương tức giận đập bàn, nghiêm khắc khiển trách: “Đủ rồi, ta đã nói là không được nghi ngờ bất cứ ai cho đến khi mọi việc được tra rõ, các ngươi xem lời của ta như gió thoảng qua tai phải không?”
Đổng Trà Kỷ không cam lòng: “Tổ phụ, trước khi mọi chuyện được tra rõ, Ô Nhược và trượng phu hắn không được rời khỏi đây, mọi người nói có phải không?”
Liêu Liễu Yến do dự, gật đầu với bọn Nguyễn Lam Như.
Lúc này, hộ vệ Ô gia kích động chạy vào: “Tộc trưởng, đại gia và nhị gia đã trở lại.”
Ngoại trừ Ô Tiền Thanh và Ô Nhược, ánh mắt của những người khác đều sáng lên, tâm phúc của bọn họ đã trở lại.
Không lâu sau, bọn Ô Tiền Cạnh và Ô Tiền Ly vội vàng vào phòng: “Mọi người không sao chứ?”
Nhìn thấy trượng phu, Đổng Trà Kỷ lập tức khóc lên: “Tiền Đồng, ngươi nhanh cứu ta và con trai.”
Ô Tiền Đồng kinh ngạc nhìn sắc mặt tái xanh của Đổng Trà Kỷ, nhanh chóng bước tới đỡ: “Chuyện này chúng ta đã nói, bây giờ ngươi thế nào rồi? Có ổn không?”
“Toàn thân đều đau, đau muốn chết.” Đổng Trà Kỷ yếu ớt dựa vào người hắn: “Tiền Đồng, đêm qua có rất nhiều người chết nhúng chúng ta không sao. Ta sợ lắm, Tiền Đồng, ngươi nhanh kêu Ô Nhược giao thuốc giải ra, nếu không ta và con trai đều sẽ chết.”
Ô Nhược cười nhạo.
Ô Tiền Đồng thấy Ô Nhược, tuy rằng không có nhảy bổ vào bắt Ô Nhược giao ra thuốc giải giống trước kia, nhưng sắc mặt hắn lại không quá tốt.
Hắn bình tĩnh nói: “Chuyện này không phải Tiểu Nhược làm.”
Đổng Trà Kỷ sửng sốt.
Những người khác cũng ngạc nhiên.
Ô Tiền Cạnh hỏi: “Không phải có khách nhân đến Bắc Đại Viện sao?”
Đổng Trà Kỷ và những người khác thất thần, gần đây bọn họ đều ở trong sân tĩnh dưỡng, không để ý mấy thứ này.
Ô Hi lập tức nghĩ tới Ba Sắc.
Ô Bách nằm trên ghế hít một hơi dài đầy đau khổ, nói: “Có một vị khách đến thăm Bắc Đại Viện, hắn ăn mặc rất kỳ lạ, áo choàng làm từ lông vũ, dưới mắt có hình xăm, đầu cắm vài lông vũ, trông rất tà khí.”
Ô Tiền Cạnh nói: “Điều đó không tồi. Lúc chúng ta trở lại Cao Lăng thành, có nghe nói Bắc Đại Viện mời đến một người kỳ lạ. Theo cách ăn mặc này, một số người nhận ra hắn là hậu duệ của sư hàng đầu ở Đông Nam Bộ, thường sử dụng cổ thuật để hại người. Sau khi nghe thấy điều này, ta sợ rằng người Nam Đại Viện sẽ xảy ra chuyện nên mới vội vã trở về, chuyện này là khách nhân bên Bắc Đại Viện làm.”
Sau khi Bắc Đại Viện mời người này đến, Nam Đại Viện liền xảy ra chuyện, nếu không phải do bên đó làm, vậy còn có thể là ai nữa. Nếu không phải Bắc Đại Viện mời đến một người như vậy, có khả năng hắn cũng sẽ nghĩ là Ô Nhược làm chuyện này.
Trong mắt Ô Bặc Phương lóe lên kinh ngạc, không nghĩ tới đầu nhọn chuyện này lại hướng về phía Bắc Đại Viện, nhưng theo như miêu tả của Ô Bách, xác thật người này chính là Vu sư bên Đông Nam Bộ.
Ô Tiền Ly đi đến trước mặt Ô Bặc Phương, khẩn cầu nói: “Xin ngài hãy sai người đem người này đến để thẩm vấn.”
Ô Nhược rũ mí mắt, che giấu tia lóe lên trong mắt.
Ô Bặc Phương cau mày, bắt người trước khi tra rõ mọi chuyện thì không hay lắm, tuy nhiên Nam Đại Viện đang lâm vào khốn cảnh, nếu hắn không giúp đỡ, sẽ có rất nhiều người ở Nam Đại Viện chết đi.
Hắn thở dài đầy mệt mỏi, hai đại viện nháo đến nỗi không phải ngươi chết thì ta chết, đây thật sự là điều hắn không muốn thấy.
“Ta sẽ phái người đem người này tới.”
Ô Bặc Phương phái người đến Bắc Đại Viện bắt người.
Không ngờ Ba Sắc đã rời khỏi Bắc Đại Viện, cho nên mọi người lập tức khẳng định là người này làm, người Nam Đại Viện tức giận vô cùng, đây là Bắc Đại Viện muốn dồn bọn họ vào chỗ chết mà.
Đổng Trà Kỷ khóc to: “Người đi rồi, vậy chúng ta giải cổ thế nào? Nếu không giải cổ, chúng ta sẽ phải chết hết.”
Nguyễn Lam Như nhìn Ô Nhược: “Tiểu Nhược không phải quen biết Vu sư sao? Có thể nhờ Tiểu Nhược mời Vu sư giải cổ.”
Ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược khẽ nói: “Chưa nói tới Vu sư trong nhà đã rời đi rồi. Cho dù có còn ở, ta cũng không định để Vu sư giải cổ cho các ngươi, vì ta lo nếu giải không được, các ngươi sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người ta, nói là ta không cố gắng hết sức hoặc lỡ như không cẩn thận làm các ngươi đau, các ngươi lại nghĩ người của ta hạ thêm cổ khác cho các ngươi. Thật xin lỗi, ta không gánh nổi hậu quả này. Các ngươi nên tìm người nào khác cao minh hơn đi. Tuyển Dực, chúng ta đi.”
Hắc Tuyển Dực ôm lấy Ô Nhược, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người rời khỏi đại sảnh.
“Ô Nhược, Ô Nhược…” Đổng Trà Kỷ sợ bản thân cứ như vậy mà chết đi, sợ hãi kêu lên: “Chúng ta sai rồi, là chúng ta trách lầm ngươi. Chúng ta ở đây xin lỗi ngươi. Chúng ta đều là người nhà mà, ngươi tha thứ cho chúng ta đi.”
“Tiểu Nhược, vừa rồi là chúng ta oan uổng ngươi, chúng ta là vì quá sốt ruột nên mới trách oan ngươi.” Nguyễn Lam Như hiếm thấy ăn nói khép nép.
Tất nhiên, không ai đáp lại nàng.
Đổng Trà Kỷ lo lắng nhìn Ô Tiền Đồng: “Tiền Đồng, ngươi là thúc thúc của Tiểu Nhược, ngươi xin hắn mời Vu sư đến đây đi, ngươi muốn nhìn thấy chúng ta chết ở đây sao?”
°°°°°°°°°°
Đăng: 17/9/2021