Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 83. Bọn Họ Khi Dễ Ta
Edit + beta: Iris
Giờ cơm chiều, Ô Nhược không thấy Đản Đản và Cức Hi đâu mới biết hai người bị phạt úp mặt vào tường bên trong pháp khí ba ngày, trong thời gian này bọn họ không được ăn, không được ngủ, nếu không sẽ phạt thêm ba ngày nữa.
Hắc Tín rất đau lòng Đản Đản, tuy nhiên Ô Nhược không định nói giúp cho bé, cậu cho rằng bé cần phải bị phạt một trận, còn Cức Hi càng cần có người trừng trị hắn, nếu không, với cái tính tình ngỗ ngược và liều lĩnh của hắn, sẽ lại gây thêm rắc rối.
“Đại ca, ca thật sự không định thả tiểu chất nhi ra sao?” Hắc Tuyển Đường vừa nói vừa gắp miếng sườn, không ngờ đũa còn chưa kịp chạm vào đã bị Ô Nhược cướp trong tích tắc.
Hắn lấy đũa kẹp một miếng sườn khác, sau đó lại bị Ô Nhược cướp đi, hắn kinh ngạc nhìn cậu.
Ô Nhược thản nhiên đặt miếng sườn vào bát Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, ngươi phải bồi bổ cơ thể nhiều hơn, để tránh bị ai đó nói là sắp không xong.”
Hắc Tuyển Dực: “…”
“…” Hắc Tuyển Đường biết được Ô Nhược đang báo thù chuyện hôm nay: “Đại tẩu, đệ làm vậy cũng chỉ muốn xem tẩu có quan tâm đại ca hay không thôi.”
Ô Nhược hơi khựng lại: “Vậy thấy chưa?”
Không thể phủ nhận, chuyện hôm nay Hắc Tuyển Đường làm như vậy khiến cậu nhận ra mình quan tâm y đến nhường nào, nhưng tâm trạng lại rất phức tạp, rõ ràng kiếp trước cậu rất ghét người này.
Hắc Tuyển Đường hào hứng gật đầu: “Thấy được rồi, thấy được rồi, đệ thấy đại tẩu rất quan tâm đến đại ca.”
Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược hai má hơi đỏ, xấu hổ cúi đầu ăn.
Hắc Tuyển Đường nói tiếp: “Sẽ càng tốt hơn nếu ngày thường đại ca và đại tẩu cũng thân mật như vậy.”
Ô Nhược trừng mắt hắn: “Đợi lát nữa đệ sẽ thấy chúng ta có bao nhiêu thân mật, Tuyển Dực, ngươi nói đúng không?”
Cậu vừa chớp mắt với Hắc Tuyển Dực, vừa dùng đũa chọc vào thức ăn.
Hắc Tuyển Dực hiểu ý, nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Tốt quá, tốt quá.” Hắc Tuyển Đường cười vui vẻ, cầm đũa lên muốn kẹp sườn, không ngờ lại Ô Nhược nhanh tay hơn.
“Đại tẩu.” Hắn buồn bực nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược nói: “Ta lấy cái này, cái sau sẽ không giành với đệ nữa.”
“Thật không?” Hắc Tuyển Đường không tin, hắn không kẹp sườn nữa mà chuyển sang thịt vịt, ai ngờ lại có một đôi đũa nhanh tay hơn hắn.
“Đại tẩu, không phải tẩu nói…” Hắn lại nghĩ là Ô Nhược làm, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại thấy Hắc Tuyển Dực đang bỏ thịt vịt vào bát Ô Nhược, hắn kích động nói: “Đại ca, ngay cả ca cũng bắt nạt đệ.”
Hắc Tuyển Dực nhướng mày.
Ô Nhược cười nói: “Không phải đệ muốn xem chúng ta thân mật thế nào sao? Hiện tại chúng ta đang biểu hiện thân mật, đệ không vui sao?”
Hắc Tuyển Đường bỏ đũa xuống, chạy đến chỗ Hắc Tín đang đứng: “Hắc Tín, bọn họ khi dễ ta.”
“Tứ thiếu gia, để lão nô gắp thức ăn cho ngài.” Hắc Tín mỉm cười, cầm đôi đũa chưa dùng đến: “Ta sẽ gắp món ngài thích.”
“Vẫn là ngươi tốt với ta.” Hắc Tuyển Đường quay đầu lại, thấy Hắc Tín gắp một đống tỏi vào bát của mình: “Ta thích ăn tỏi khi nào, Hắc Tín, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta.”
Ô Nhược nhịn không được cười lên.
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cũng cong lên thành nụ cười.
Bầu không khí ở Hắc phủ tràn ngập tiếng cười, nhưng ở Ô gia, người Nam Đại Viện thì ngược lại.
Vào ban đêm, bọn họ cảm thấy khắp người ngứa ran, như có con gì đó cắn vào người bọn họ, cởi quần áo ra thì không thấy vết thương nào nhưng cả người lại cứ cảm thấy khó chịu.
Khi ngủ, có người thì thấy lạnh toàn thân, có người lại thấy cực kỳ nóng, người thì ngứa ngáy, người thì đau nhức khắp người, khó chịu cả đêm. Khi thức dậy thì không ai cảm thấy gì nữa nên cũng không quan tâm, tuy nhiên sắc mặt của bọn họ lại không được tốt.
Khi Ô Nhược đi vào Nam Đại Viện, cậu thấy sắc mặt mọi người đều nhợt nhạt và tinh thần rất kém.
“Nhị ca.” Ô Hi vui vẻ chạy đến bên cạnh Ô Nhược.
Ô Nhược nhìn nàng: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Tốt lắm, nếu như mơ thấy đám nhị bá mẫu bị chúng ta làm tức chết thì càng tốt hơn.”
Ô Nhược buồn cười vuốt chóp mũi nàng: “Không được để nhị bá mẫu và những người khác nghe thấy.”
Cậu liếc nhìn những người trong Thư Thanh Viện, thấy mọi người vẫn như cũ làm công việc của mình thì an tâm.
Khi Ô Nhược và Ô Hi đi ngang qua Thư Đồng Viện, Ô Bách, Ô Tiếu và Ô Vân đi ra.
Ô Bách vừa ngáp dài vừa chào: “Lục ca, chào buổi sáng.”
Ô Tiếu và Ô Vân cúi đầu, trông như đang ngủ gục.
“Nhị ca, chúng ta sắp muộn rồi, đi nhanh lên.” Ô Hi không muốn ở cùng bọn họ chút nào, kéo Ô Nhược chạy đi.
Ô Nhược quay đầu lại nhìn đám Ô Bách.
Tinh thần ba người bọn họ rất kém, ngay cả bước đi cũng không có sức lực.
Tới học đường, Ô Nhược thấy Ô Thế và Ô Viên cũng trong tình trạng như vậy, hai người vừa đến phòng học đã nằm gục xuống bàn.
“Tối qua ta ngủ không ngon, mệt quá.” Ô Thế nói với Ô Ngạch.
“Ta cũng ngủ không ngon.” Ô Hạo xoa xoa bả vai: “Tối hôm qua nóng quá, ngủ không được.”
“Không đâu, tối qua ta suýt chết cóng, phải đắp tận ba lớp mền.”
Ô Hạo kỳ quái nói: “Có phải vì ta sinh bệnh nên phát sốt không?”
“Ngươi tốt nhất nên đi xem y sư đi.”
“Bây giờ ta không cảm thấy nóng nữa.”
Ô Nhược nghe lén bọn họ nói chuyện, nhìn về hướng đệ tử Bắc Đại Viện, thấy đám đệ tử Bắc Đại Viện cũng đang nhìn bọn Ô Thế.
“Nhị ca, ca đang nhìn cái gì vậy?” Ô Hi thấp giọng hỏi.
Ô Nhược nói: “Mấy ngày nay, sau khi về Thư Thanh Viện nhớ đừng chạy lung tung, biết không?”
Ô Hi gật đầu: “Sau khi về nhà, muội rất ít khi ra ngoài chơi và cũng không có ai chơi cùng muội.”
Trước đây, khi chưa có xung đột với mấy người ở viện khác, nàng vẫn thường đi mua sắm với Ô Tình và Ô Vân. Bây giờ nàng có thể trốn được bao xa thì trốn, để tránh bị tai tiếng.
Ô Nhược an ủi nàng: “Sau này sẽ tốt hơn.”
“Ừm, vài năm nữa muội có thể ra ngoài rèn luyện giống đại ca, đến lúc đó muội sẽ kết giao với nhiều bằng hữu.”
“Lựa chọn bằng hữu cũng phải cẩn thận.”
“Muội biết rồi.”
Sau khi tan học, cả hai trực tiếp rời khỏi học đường, đi vào sân thông với các đại viện khác, nghe thấy có ai đó kêu lên: “Tiểu Nhược.”
Ô Nhược nhìn lại, thấy Ba Sắc ôm một cái hộp màu đỏ, vẻ mặt vui mừng đang đi đến: “Tiểu Nhược, cho ngươi.”
Ô Nhược khẽ nhíu mày.
Người này gần đây thường đưa cái này cái kia cho cậu, thập phần ân cần.
“Cảm ơn, nhưng ta không thể nhận.”
Ba Sắc thận trọng hỏi: “Ngươi không thích lễ vật ta tặng.”
“Không phải vấn đề này, chúng ta vừa mới biết nhau không bao lâu, sao có thể không biết xấu hổ nhận đồ của ngươi, sau này ngươi đừng tặng nữa.”
“Ngươi cứ cầm đi.” Ba Sắc trực tiếp nhét quà vào tay cậu, sau đó quay đầu bỏ đi.
Ô Nhược: “…”
Ô Hi nhíu mày thì thào nói: “Nhị ca, ca nói có phải hắn thích ca không?”
Ô Nhược nhìn nàng: “Ý muội là…”
“Ý muội là tình cảm nam nữ ấy, muội nghĩ hắn thích ca, nếu không sao hắn lại chạy đến gặp ca mỗi khi chúng ta tan học.”
Nếu không phải nhị ca đã gả cho một nam nhân khác thì có lẽ nàng cũng không nghĩ đến, hơn nữa, bây giờ nhị ca nàng còn đẹp hơn cả các cô nương, việc có nam nhân theo đuổi cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Ô Nhược: “…”
Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ba Sắc, cũng cho rằng Ba Sắc coi trọng cậu, nhưng ở kiếp trước, rõ ràng là Ba Sắc thích muội muội cậu, cũng chỉ có hứng thú với nữ nhân, nên cảm thấy là mình hiểu lầm, Ba Sắc tặng đồ cho cậu là muốn lấy lòng cậu, vì cậu là nhị ca của Ô Hi.
Bây giờ nghe Ô Hi nói, đúng là có chút…
Ô Nhược nghĩ đến Ba Sắc đối với cậu có loại cảm giác này, không khỏi rùng mình: “Sau này đừng nhắc đến chuyện này.”
“Nhị ca, ca vẫn nên nhanh từ chối đi thì hơn, tránh để Dực ca biết rồi hiểu lầm.”
Ô Nhược im lặng nhìn hộp quà, ánh mắt khẽ lóe lên.
Trong mấy ngày kế tiếp, tình trạng ở học đường càng tệ hơn. Nhiều người bị nôn mửa, tiêu chảy, còn có một số người đột nhiên ngã bất tỉnh trên mặt đất. Tình hình rất tồi tệ. Bọn họ đã mời y sư tốt nhất Cao Lăng thành nhưng không phát hiện ra có gì khác thường. Không biết vì lý do gì, có một số người hầu đã chết, tử trạng cực kỳ khó coi.
Ô Tiền Thanh là người đầu tiên phát hiện ra có điều bất ổn, nghĩ rằng người Nam Đại Viện bị trúng cổ, nhanh chóng mời Ô Bặc Phương đến Nam Đại Viện.
Ô Bặc Phương là người có hiểu biết rộng, trong nháy mắt hắn đã phát hiện người trong Nam Đại Viện thực sự bị trúng cổ.
“Trúng cổ?” Liêu Liễu Yến yếu ớt hỏi, ôm lấy cái bụng đau inh ỏi của mình: “Gần đây chúng ta đều không ra ngoài, sao có thể trúng cổ?”
Ô Bặc Phương giải thích: “Không nhất định phải rời khỏi Ô gia mới trúng cổ, có lẽ người hạ cổ đã thả những con sâu vào sân Nam Đại Viện.”
Nguyễn Lam Như hỏi: “Là ai thả cổ vậy?”
Liêu Liễu Yến nói: “Chỉ có nhân tài bên Nam Bộ mới có thể sử dụng cổ thuật, chúng ta chưa từng đắc tội với những người đó, bọn họ sao có thể hạ cổ chúng ta.”
Ô Tiền Thanh nói: “Cũng có thể là có người mời Vu sư đến đối phó chúng ta.”
“A.” Đổng Trà Kỷ hét lên một tiếng
Mọi người đều sửng sốt nhìn nàng.
“Làm sao vậy?”
“Ta đau quá.” Đổng Trà Kỷ sắc mặt tái xanh, mím môi, ngồi co lại trên ghế như trúng độc, sau đó tức giận ngẩng đầu lên: “Tổ phụ, ta nhớ ra một chuyện…”
Ô Bặc Phương hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta nhớ hai ngày trước đông chí, xảy ra một chuyện kỳ lạ. Lúc ấy Cao Lăng thành xuất hiện rất nhiều sâu, đúng lúc Tiền Đồng bảo vệ trị an Cao Lăng thành, liền phái người đi điều tra, sau đó hộ vệ báo lại, nói là có một Vu sư đang hiến tế ở Hắc phủ.”
Khi nghe nàng nhắc đến Hắc phủ, Ô Tiền Thanh liền có dự cảm xấu.
Ô Bặc Phương thắc mắc: “Hắc phủ?”
“Là phủ đệ của phu quân Ô Nhược.” Đôi mắt Đổng Trà Kỷ đỏ hoe: “Chắc chắn là Ô Nhược, chắc chắn là hắn kêu Vu sư hại chúng ta.”
Ô Tiền Thanh tức giận: “Ngươi đang nói nhảm cái gì đó, tại sao Tiểu Nhược lại muốn hại các ngươi?”
“Bởi vì chúng ta từng lấy sính lễ của hắn, hắn oán hận nên nhờ Vu sư hại chúng ta. Lòng hắn thật sự quá độc ác.”
“Không thể nào là Tiểu Nhược, Tiểu Nhược sẽ không hại người.”
Đổng Trà Kỷ kích động kêu lên: “Vậy ngươi giải thích xem, tại sao phu thê các ngươi và Tiểu Hi lại không có chuyện gì.”
°°°°°°°°°°
Đăng: 17/9/2021